Đường Mộc Nhi khá thất vọng khi Phó Thượng đã ném hết những cây nhang đi, đó là vật để cô có thể nghiên cứu về ma pháp của Thiện Tâm Giáo. Nhưng Đường Mộc Nhi đâu dám trách móc gì ông ta. Hôm sau cô có hẹn với Miêu Miêu tiếp tục đi tham quan những khu vực ma ám, nhưng bây giờ cô thấy không còn cần thiết nữa.
“Chào Miêu Miêu, tớ đã quyết định rồi, tớ sẽ dành thời gian ở đây để tìm hiểu về Thiện Tâm Giáo.” Đường Mộc Nhi gọi điện cho bạn mình.
“Tớ cũng sẽ giúp cậu. Đường Mộc Nhi này, cậu có nghĩ họ dùng ma pháp để khống chế các giáo dân không?” Miêu Miêu nói.
Đường Mộc Nhi không ngờ là Miêu Miêu cũng đưa ra kết luận đó, nếu đã như vậy thì sẽ dễ dàng bàn luận hơn. Cô thuận theo câu nói đó “Đúng, đúng. Để làm được việc này chỉ có thể là do sự can thiệp của ma pháp. Nhưng tớ không rõ có loại ma pháp nào như vậy không.”
Các ma pháp do ông nội cô để lại và các ma pháp trong sách của Lương Bá Thần lấy được từ làng Hoa Lệ dù chứa đựng rất nhiều loại ma pháp khủng khiếp, nhưng không có loại nào giống vậy.
Miêu Miêu đáp ngay sau đó “Tớ nghĩ có thể đây là một loại ma pháp từ nước ngoài.”
“Sao cậu lại nghĩ thế?”
“Tớ có nghe được một câu chuyện. Đó là lời kể từ một người quen của mình, tớ không nghĩ là cậu ấy nói dối. Ông cố của cậu ấy là người nước ngoài và đã tận mắt thấy ma thuật khống chế trí não của người khác.” Miêu Miêu bắt đầu kể “Đó là chuyện xảy ra ở một ngôi làng nọ. Có một người phú hộ rất giàu có, điều kì lạ là những kẻ thù của ông ta đều lần lượt bị mưu sát bởi những người lang thang. Theo thông tin điều tra được, lão phú hộ kia đã gặp gỡ và mời những người lang thang đó tới nhà dùng cơm. Theo lí luận thông thường, mọi người kết luận rằng phú hộ kia đã sai khiến đám người đó đi giết các kẻ thù của ông. Tuy nhiên điều khó hiểu là vì sao họ lại đồng ý làm việc cho ông ta? Theo luật pháp lúc đó, họ đã nắm chắc cái chết nên tiền bạc hay bất cứ lời hứa hẹn nào cũng đâu có ý nghĩa. Họ cũng không có người thân để bị đe dọa hay thừa hưởng tiền bạc. Và họ cũng chưa từng có quan hệ gì với lão phú hộ trước đây, nên chắc chẳn cũng không phải ra tay vì ơn nghĩa. Chắc chắn một bữa ăn không đủ lớn để họ sẵn sàng làm điều đó vì ông ta. Một người còn có thể hiểu, nhưng không thể tất cả đều như vậy.”
Dừng lại lấy hơi một chút, Miêu Miêu tiếp tục câu chuyện “Những người bị bất đó bị tử hình rất nhanh sau khi bị bắt. Tuy nhiên, đến người thứ tư, thanh tra đã giam giữ người đó lại để thẩm vấn thêm. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy, sau vài ngày, tù nhân kia đã tự sát trong tù bằng cách tự cắn thủng cổ tay để chảy máu tới chết.”
Đường Mộc Nhi giật mình, chi tiết này giống hệt cách mà Phó Bảo Nhi đã chết, khả năng cao đó đúng là loại ma thuật mà Thiện Tâm Giáo đã dùng. Cô tiếp tục lắng nghe lời kể của Miêu Miêu “Không cam tâm, vị thanh tra vẫn tiếp tục để mắt đến lão giàu có kia. Biết được lại xuất hiện một kẻ thù kinh doanh với lão ta, vị thanh tra đã đích thân theo dõi. Tối hôm đó, lão ta lại mời một người lang thang đến dùng cơm, vị thanh tra đã phá luật, dùng chiêu bất hợp pháp là xâm nhập vào nhà lão để theo dõi. Sau khi dùng cơm, người lang thang đó đã bị đánh thuốc và đem đến nhà kho. Qua cửa sổ, vị thanh tra thấy được ông ta đang thực hiện một nghi lễ ma quái lên người lang thang kia. Không hề nao núng, thanh tra lập tức phá cửa xông vào khống chế lão. Với lời khai của người lang thang cùng các chứng cứ trong nhà kho, người giàu có kia đã bị kết tội. Vào thời đó thì cũng đã có kiến thức rồi, nên không thể công bố rằng đây là một vụ án liên quan đến ma thuật. Có điều, lão phú hộ có lẽ cũng biết mình khó sống nếu được thả ra, nên cũng đành nhận tội, và trong báo cáo ghi lại lão dùng thuật thôi miên lên họ.”
“Vậy có lẽ giáo hoàng của Thiện Tâm Giáo bằng cách nào đó đã biết tới loại thuật này và sử dụng nó để tạo ra Thiện Tâm Giáo.” Đường Mộc Nhi nói, cô cảm thấy mọi thứ đều ăn khớp.
“Đúng vậy. Tớ cho rằng đó là lời giải thích hợp lý nhất. Tuy nhiên, tớ lại không nghe nói về cách phá giải ma pháp này cũng như cách thức hoạt động. Tớ đoán căn phòng giáo hoàng là nơi thực hiện ma pháp. Nhưng tình hình bây giờ không giống lúc đó, chúng ta không thể bất ngờ xông vào đó và bắt tại trận hắn ta được.” Miêu Miêu nói.
Đường Mộc Nhi cũng biết điều đó, cô không nghĩ tấn công trực diện là ý hay khi so về lực lượng hai bên. Cô có thể nhờ sự trợ giúp từ Phó Thượng, nhưng thật tâm thì cô không muốn ông ta nhúng tay vào. Cô không thích sự tàn độc của ông ta.
Trước mắt vẫn nên nghiên cứu kĩ hơn về đối phương, về vấn đề này cô đã nghĩ ra một kế sách “Miêu Miêu, tớ nghĩ ra một ý này. Cậu có dám làm không?”