“Miêu Miêu, tớ đọc tin tức thấy biệt thự của Phó Thượng bị Thiện Tâm Giáo tập kích, chuyện này là thật ư?” Đường Mộc Nhi lập tức liên lạc với bạn mình.
“Phải, hiện tại trong thành phố Hồng Lâm đang vô cùng hỗn loạn. Theo những người sống sót sau vụ tập kích, họ bảo là họ tự nguyện hợp tác với nhau để diệt trừ mối hiểm họa của thành phố là Phó Thượng, không phải là do giáo hoàng chỉ đạo.” Miêu Miêu nói “Tất cả đều khai như vậy, do số lượng người tham gia quá lớn nên cảnh sát chưa thể đưa ra quyết định xử lý.”
“Làm sao có chuyện hàng ngàn người cùng hợp tác để hạ ông trùm thành phố chứ. Rốt cuộc là Trình Vương Sinh đã giở trò gì đây?” Đường Mộc Nhi thấy rất đau đầu, dù Phó Thượng là một kẻ xấu nhưng để ông ta bị hại như vậy cũng khiến cô thấy có lỗi. Đặc biệt hơn, những người dân vô tội đã phải bỏ mạng để tấn công vào biệt thự của Phó Thượng.
“Tớ biết là tình hình đã rất xấu rồi nhưng tớ nghĩ nên nói luôn cho cậu biết. Có tổng cộng khoảng 2500 người tham gia vụ tập kích, số lượng người chết là khoảng 1300 người. Số còn lại đang bị giam lỏng và không được phép tới Thiện Tâm Giáo.” Miêu Miêu thông báo.
“Nếu không thể tới Thiện Tâm Giáo để lấy nhang thì họ sẽ tự sát hàng loạt?” Đường Mộc Nhi cảm thấy việc này vô cùng nghiêm trọng.
“Đúng thế. Tên Trình Vương Sinh này quả là ác quỷ, hắn sẵn sàng hy sinh lượng lớn giáo dân của mình như vậy để đổi lấy sự an toàn cho bản thân. Cảnh sát lại không có bằng chứng nào chứng tỏ hắn có nhúng tay vào vụ việc này.” Miêu Miêu tức tối nói, cô thật sự không thể chịu nổi nữa, nếu có thể thì cô sẵn sàng tự tay giết chết giáo hoàng để trừ hại cho dân.
“Có điều tớ không hiểu được, rõ ràng tớ đã thực hiện lời nguyền để ngăn Trình Vương Sinh thực hiện lời nguyền. Chẳng lẽ Trình Vương Sinh chỉ là bù nhìn, có kẻ khác đứng sau thực hiện ma pháp.” Đường Mộc Nhi đặt ra vấn đề “Nhưng theo lời kể của Phó Bảo Nhi thì lúc đó căn phòng chỉ có mình hắn, không còn ai khác cả.”
“Hay là có nhiều hơn một giáo hoàng, Trình Vương Sinh chỉ là một trong số đó. Hắn thì đã không còn sử dụng được ma pháp nữa nhưng vẫn còn đồng bọn của hắn.” Miêu Miêu nêu ý kiến.
Đường Mộc Nhi thấy đây là một ý kiến rất hợp lý, cô tự trách mình sao lại không nghĩ tới trường hợp này sớm hơn. “Cậu nói có lý. Những người mà cậu tìm hiểu có thể là giáo hoàng, có thể còn một kẻ khác biêt ma pháp. Tớ sẽ tìm hiểu thêm về họ.”
“Tớ cũng sẽ giúp cậu một tay.” Miêu Miêu đáp trước khi cả hai cúp máy.
Tạ Lâm sau khi lắng nghe cuộc nói chuyện đã nắm được phần nào câu chuyện, anh lên tiếng “Anh cũng sẽ giúp em tìm hiểu. Hạ Vĩnh Thành có quen biết với vài cảnh sát ở Hồng Lâm, anh sẽ nhờ cậu ấy tìm hiểu giúp thông tin chi tiết.”
“Cảm ơn anh. Chúng ta không thể để cho một giáo phái nguy hiểm như vậy tiếp tục lộng hành được.” Đường Mộc Nhi sục sôi quyết tâm phải khiến Thiện Tâm Giáo tan vỡ.
Lúc này, tại phòng giáo hoàng, Trình Vương Sinh đang ngồi trước chiếc laptop của mình.
Orchid123: Tôi có đọc tin tức về vụ tập kích của Thiện Tâm Giáo vào biệt thự của Phó Thượng. Chuyện gì vậy hả Trình Vương Sinh?
Thiện Tâm: Đó không phải ý của tôi. Bọn họ đã tự tập hợp lại với nhau, họ nghĩ hy sinh bản thân để diệt trừ kẻ ác là đại thiện.
Orchid123: Theo tin tức thì số người tham gia có thể lên tới 3000, anh để cả đám đông như vậy liên lạc với nhau lên kế hoạch còn bản thân lại không biết chút gì sao?
Cảm thấy Orchid123 không tin tưởng mình, nhưng anh ta cũng không tìm được lời giải thích nào hợp lý hơn.
Thiện Tâm: Nếu cô không tin tôi thì tôi có thể hiểu được. Nhưng tôi có thể thề là mình không bao giờ ủng hộ cách làm này. Còn về sự yếu kém thì tôi thừa nhận đã quá sơ suất, tôi đã quá tự tin là mọi người sẽ nghe theo sự chỉ dạy của mình.
Một thoáng im lặng dài.
Orchid123: Thôi thì cũng không trách anh nữa làm gì. Trình Vương Sinh, anh phải nhớ là mọi lời nói đều là con dao hai lưỡi, Thiện Tâm Giáo đã dẫn dắt hàng ngàn người kia tới một hành động sai lầm.
Thiện Tâm: Tôi thành thật xin lỗi.
Orchid123: Không cần xin lỗi nữa. Thay vào đó thì hãy sửa chữa đi, xây dựng lại Thiện Tâm Giáo với đường lối đúng đắn hơn, đừng bao giờ để việc tương tự tái diễn. Nhưng đó là trong trường hợp người ta vẫn còn muốn gia nhập Thiện Tâm Giáo của chúng ta.
Thiện Tâm: Cô yên tâm. Con người sẽ luôn hướng tới cái thiện, khi vẫn còn con người thì sẽ vẫn còn Thiện Tâm Giáo.
Nhắn xong câu đó, Trình Vương Sinh đứng lên và bước tới trước bức tranh. Anh ta ngước lên nhìn người trong tranh. Tròng mắt của bức tranh bất ngờ chuyển động và nhìn lại anh.
Trình Vương Sinh nói với bức tranh “Đã trải qua đợt giông bão lớn nhất rồi, giờ chúng ta chỉ việc dẹp trừ hiểm họa cuối cùng.”