Người Thao Túng

Chương 17: Giáo Phái (16)




Cả một ngày Đường Mộc Nhi, Miêu Miêu và Tạ Lâm đều không tìm được tin tức nào về người nào khác đứng sau Thiện Tâm Giáo. Đến tối, Tạ Lâm nói “Anh về nhà đây, em đừng nên làm việc nữa, sẽ hại sức khỏe đấy.”
“Em biết rồi ạ. Dán mắt vào màn hình nhiều tiếng liền cũng khiến em thấy mỏi mắt rồi, có lẽ em nên ngủ một giấc.” Đường Mộc Nhi dụi mắt và tắt laptop đi. Cô đi ra cửa để tiễn Tạ Lâm.
Sau khi Tạ Lâm về, Đường Mộc Nhi lên phòng ngủ và nhắm mắt lại. Tuy nhiên những suy nghĩ về Thiện Tâm Giáo khiến cô không sao ngủ được. Trằn trọc ở trên giường, Đường Mộc Nhi đặt ra vô số câu hỏi.
Đầu tiên, ma pháp mà Thiện Tâm Giáo sử dụng đến từ đâu? Cô không hề có chút ý tưởng nào về việc này. Chỉ có thể xác định được nguồn gốc của ma pháp đó nằm ở đất nước nào.
Câu hỏi thứ hai là về người thực hiện ma pháp đó, ban đầu cô cho rằng đó là Trình Vương SInh, nhưng thực tế đã chứng minh điều ngược lại.
Câu hỏi thứ ba, bức tranh trong phòng giáo hoàng có ý nghĩa gì? Do chưa từng nhìn thấy bức tranh đó bao giờ nên cô không rõ người trong tranh là ai. Là một tôn giáo vô thần, chắc chắn không phải treo hình thần hay chúa. Chẳng lẽ là người thân của Trình Vương Sinh?
Câu hỏi thứ tư, sau khi đã giải quyết xong Phó Thượng, Trình Vương Sinh sẽ làm gì?
Bỗng cô cảm thấy khá nóng, Đường Mộc Nhi bật dậy và bước ra mở cửa sổ. Cô thấy phía dưới nhà đang bốc cháy dữ dội. Trong không khí, ngoài mùi khói, cô còn ngửi thấy mùi dầu, là có kẻ đã phóng hỏa, không phải là tai nạn.
“Là Thiện Tâm Giáo, hắn ta dám hy sinh hàng ngàn người thì sai người tới đốt nhà mình có gì là khó hiểu đâu.” Đường Mộc Nhi không cần mất công sức để đoán ra hung thủ.
Việc trước mắt là phải tìm cách thoát khỏi nhà, may mắn rằng cô vẫn chưa ngủ nên lửa vẫn chưa lan hết nhà. Cô vừa tìm đường ra khỏi nhà vửa gọi cho cứu hỏa.
Hàng xóm xung quanh sau đó đã nhận ra có hỏa hoạn và chạy ra khỏi nhà. Trịnh Hoa liền tìm tới chỗ cô và hỏi han “Cháu không sao chứ?”
“Cháu không sao ạ. May là vẫn còn đường thoát khỏi nhà.” Đường Mộc Nhi nhìn về phía đám cháy. Tuy đã bảo toàn được tính mạng nhưng ngôi nhà có lẽ không thể cứu được nữa.
Cô nhớ lại lúc còn nhỏ, ông nội cô là Đường Thân đã kể về tâm huyết của ông khi xây dựng ngôi nhà này. Nó là thứ ý nghĩa nhất khiến cô nhớ tới ông. Nay nhìn ngôi nhà bị thiêu rụi trước mắt, cô không kìm được nước mắt rơi xuống.
“Đừng buồn. Của mất người còn là được.” Trịnh Hoa ôm lấy cô an ủi.
Tối đó trải qua như thế nào Đường Mộc Nhi không nhớ được. Sau khi ngọn lửa được dập tắt, cô đã ở lại nhà của Trịnh Hoa. Tạ Lâm khi nghe tin đã đến để thăm cô, còn có Hạ Vĩnh Thành và Triệu Giai Nhân, cũng là bạn cô.
“Em có sao không?” Triệu Giai Nhân hỏi.
“Em không sao.” Cô đáp.
“Anh nghe bên điều tra hỏa hoạn bảo rằng đây là một vụ phóng hỏa. Hung thủ cũng đã bị bắt, chúng khai là vì thù ghét không lý do. Quả là kì lạ.” Hạ Vĩnh Thành nói.
“Có phải là Thiện Tâm Giáo không? Trình Vương Sinh đã trả thù việc em đã làm với hắn.” Tạ Lâm hỏi.
“Em cũng nghĩ như vậy.” Đường Mộc Nhi đáp, cô đang vô cùng phẫn nộ “Không thể bỏ qua cho Thiện Tâm Giáo được. Hắn đã gây ra cái chết của hàng ngàn người để giết Phó Thượng, hắn còn dám cho người đốt nhà mà không quan tâm lửa có lan ra các nhà không liên quan hay không. Kẻ như hắn không thể tha thứ được.”
“Đúng vậy, chúng ta phải rút gân, cắt ngón tay, ngón chân của hắn, cho diều hâu mổ mắt, cho cá rỉa thịt.” Triệu Giai Nhân cũng hưởng ứng sự tức tối đó.
“Chị làm em hơi sợ đấy.” Đường Mộc Nhi không nghĩ tới mức tàn bạo như vậy.
“Giai Nhân, em cứ bình tĩnh. Chúng ta sẽ dành cho hắn sự trừng phạt thích đáng.” Hạ Vĩnh Thành phải kiềm bạn gái mình lại.
“Nhưng chúng ta sẽ làm thế nào đây? Khác với Trình Vương SInh, chúng ta không thể ngang nhiên vào đó mà giết hắn được. Chưa kể chúng ta không nắm được còn kẻ nào khác ngoài Trình Vương Sinh hay không.” Tạ Lâm nói.
“Đúng vậy, trước mắt thì chúng ta nên tìm hiểu thêm thông tin về Thiện Tâm Giáo. Lần trước cũng vì Phó Thượng và em đã quá vội vàng hành động nên mới dẫn đến kết cục này. Tuy nhiên, cứ tìm kiếm thông tin trên mạng thì cũng không phải cách.” Đường Mộc Nhi biết điều đó vì đã cùng Miêu Miêu và Tạ Lâm tìm kiếm suốt cả ngày hôm qua.
“Anh có thể nhờ người quen trong sở cảnh sát Hồng Lâm điều tra thêm về quá khứ của Trình Vương Sinh, có thể sẽ tìm được điều gì đó.” Hạ Vĩnh Thành nói.
“Đó là một hướng để điều tra. Em còn có một ý tưởng nữa.”
“Đó là gì?” Tạ Lâm hỏi.
“Không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Em sẽ trà trộn vào bên trong Thiện Tâm Giáo.” Đường Mộc Nhi đáp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.