Trình Vương Sinh vẫn còn nhớ sáu năm về trước, khi gia đình hắn vẫn còn giàu có, anh ta đã rất ngây thơ mơ tưởng về một thế giới tốt đẹp.
Vào một ngày hè lúc Trình Vương Sinh đang du lịch ở nước ngoài, anh ta đã vô tình gặp một cô gái đồng hương. Cô ấy đang đi bộ trên đường, vừa đi vừa khóc.
Nhìn vẻ ngoài thì có vẻ cô ấy là sinh viên đại học. Trình Vương Sinh không rõ cô ấy đã gặp chuyện gì nhưng anh ta muốn thử xem mình có thể giúp đỡ được gì không.
“Xin chào, sao cô lại khóc vậy?” Trình Vương Sinh bước tới hỏi.
“Anh là ông bụt à?” Cô gái đáp “Chuyện là tôi bị cướp mất túi xách, hiện giờ tôi không thể về nhà được. Nể tình đồng hương anh có thể cho tôi mượn tiền đi tàu về không? Tôi hứa sẽ tìm anh để trả lại.”
“Chỉ là chút tiền đi tàu thì cô không cần bận tâm. Trong túi xách cô có những gì?” Trình Vương Sinh thấy mình có hơi quá tò mò nhưng vẫn muốn tìm thứ gì đó để hỏi.
“Điện thoại, một số vật dụng cá nhân và tiền sinh hoạt trong hai tháng tới.” Cô gái đáp.
“Thảo nào cô lại khóc đến mức này. Gia đình cô liệu có rầy la cô khi biết chuyện không?” Trình Vương Sinh lại hỏi thêm một câu khi đưa tiền cho cô.
“Thật ra thì tôi không định nói đâu, vì ông tôi cũng không phải dạng giàu có gì. Mất hai tháng tiền sinh hoạt này chắc ông sẽ phiền lòng lắm, tôi nghĩ mình sẽ tìm cách xoay xở.”
“Thế thì cô cứ nhận thêm số tiền này để xoay xở.” Trình Vương Sinh đưa thêm cho cô ấy một số tiền.
“Này, tôi không có ý vòi tiền anh đâu. Chỉ là trả lời câu hỏi thôi, đừng hiểu nhầm.”
“Không sao, cô cứ nhận đi. Trả lại tôi sau cũng được. Tôi chỉ muốn thế giới này thật hạnh phúc, và nên bắt đầu với những người mình gặp gỡ. Dù cô nói không sao nhưng hẳn thiếu số tiền sinh hoạt thì đâu thể vui vẻ nhỉ?” Trình Vương Sinh đáp.
“Anh quả là người tốt bụng đấy.” Cuối cùng cô cũng chịu nhận số tiền.
Cô ấy là Orchid123, lấy cảm hứng từ triết lý khiến thế giới hạnh phúc của anh ta, cô ấy nghĩ ra Thiện Tâm Giáo.
Orchid123: Chỉ là một suy nghĩ thoáng qua thôi, việc lập một tôn giáo mới nghe thật buồn cười.
Thiện Tâm: Không đâu, đó là một ý tưởng hay đấy chứ. Tôi rất hứng thú, có lẽ tôi sẽ bắt đầu thành lập nó ngay.
Orchid123: Anh định làm thật à? Ha ha, quả là một con người dám nghĩ dám làm.
Đó là nền móng để tạo ra Thiện Tâm Giáo, các triết lý ban đầu do cả hai cùng thảo luận để lập ra. Tuy nhiên, lúc đó chẳng ai quan tâm đến họ cả.
Orchid123: Tôi biết ngay mà, đâu ai điên khùng lại theo chúng ta chứ. Không sao, tôn giáo hai người cũng tốt rồi.
Thiện Tâm: Hiện giờ họ chưa hiểu được thôi, tôi tin sớm muộn gì Thiện Tâm Giáo cũng phát triển mạnh mẽ.
Lúc đó anh ta vẫn đang có ước mơ về một Thiện Tâm Giáo đúng nghĩa chứ không như bây giờ. Cho đến khi biến cố xảy ra, gia đình của Trình Vương Sinh bỗng phá sản. Lúc đó anh ta đã học xong đại học nên cũng không sợ thất nghiệp và đói khát. Nhưng không hiểu tại sao ba mẹ của Trình Vương Sinh lại tự sát ngay sau đó.
Mãi sau này anh ta mới biết ba mẹ anh ta đã gây thù chuốc oán với nhiều thế lực khi còn giàu có. Không dám tiếp tục sống trong lo sợ bị trả thù, họ quyết định tự kết liễu mạng sống. Đó là một cú sốc đối với Trình Vương Sinh khi mà hình mẫu của sự thánh thiện trong lòng anh ta đã sụp đổ. Trình Vương Sinh phải đối mặt với sự thật là ba mẹ anh ta cũng đã dùng nhiều mưu kế hèn hạ để đạt được tiền tài.
Không chỉ dừng lại ở đó, những người mà anh ta hết lòng giúp đỡ lúc trước bây giờ lại không muốn gặp anh ta. Trình Vương Sinh bắt đầu tự hỏi rốt cuộc sống tốt có ích gì? Vẫn còn một người mà Trình Vương Sinh đoán sẽ không bỏ rơi mình là Orchid123. Nhưng một phần anh ta cảm thấy thật đáng xấu hổ nếu phải thừa nhận tình trạng hiện tại. Một phần khác Trình Vương Sinh sợ rằng cô ấy cũng giống những người khác, như vậy thì anh ta không còn niềm tin vào thế giới này nữa.
Thế là Trình Vương Sinh đã giấu chuyện này. Anh ta đi kiếm công việc ở nhiều công ty nhưng liên tục nghỉ việc do phải nhìn thấy quá nhiều chuyện không hay. Trình Vương Sinh nhận ra trong môi trường được bao bọc lúc trước, anh ta đã không biết quá nhiều thứ.
Vào năm ngoái, anh ta không còn tìm việc ở các công ty nữa mà làm các công việc phổ thông để tìm sự bình yên. Trình Vương Sinh được nhận làm ở một hiệu cầm đồ, anh ta chỉ việc gặp các vị khách trong thời gian ngắn ngủi, sẽ không phải thấy điều gì xấu xa nữa.
Đồng thời, anh ta vẫn giả vờ đang xây dựng một Thiện Tâm Giáo khi nhắn tin với Orchid123. Dù cho đã nửa thập kỉ vẫn không phát triển, cô ấy vẫn thấy chuyện đó là bình thường.
Trình Vương Sinh đã nghĩ mọi chuyện sẽ cứ thế trôi qua cho đến một ngày, có một vị khách đã đến cầm một bức tranh.