Bức tranh đó vẽ một người đàn ông với nét mặt hiền hòa, tuy nhiên lại không có tên họa sĩ. Nét vẽ này cho thấy người vẽ có tay nghề khá cao, nhưng giá trị của bức tranh đòi hỏi nhiều hơn thế.
“Rất xin lỗi nhưng tôi nghĩ chúng tôi không thể trả cao được. Bức tranh không rõ người vẽ, lại là tranh chân dung nên khó mà bán được.” Trình Vương Sinh nói.
“Không sao. Chỉ cần cậu chịu cầm nó là được, tôi đang rất cần tiền.” Người khách với vẻ mặt khắc khổ nói.
Nhìn dáng vẻ đó của ông ta, Trình Vương Sinh cảm thấy tội nghiệp dù không rõ hoàn cảnh của ông ta ra sao. Thế là anh ta lấy tiền túi của mình đưa thêm cho người đàn ông đó.
Nhận được số tiền, ánh mắt người đó ánh lên vẻ vui mừng. Trình Vương Sinh cũng cảm thấy vui vì đã giúp đỡ được một người.
Đã đến giờ đóng cửa, anh ta thu dọn đồ đạc và khóa cửa lại. Chủ của tiệm cầm đồ này đã cho phép Trình Vương Sinh ở đây, đổi lại anh ta có thêm trách nhiệm của một người bảo vệ.
Kéo chiếc ghế dựa ra để ngủ, Trình Vương Sinh bỗng cảm thấy giống như có ai đang nhìn mình. Đưa mắt một vòng quanh tiệm, Trình Vương Sinh bắt gặp ánh mắt của người trong tranh.
“Có lẽ mình tưởng tượng thôi.” Trình Vương Sinh tự nói với bản thân. Anh ta bỗng thấy cặp mắt trong tranh di chuyển. Một lần nữa Trình Vương Sinh phải nhắc nhở mình rằng tất cả chỉ là ảo giác thôi.
Bỏ qua những cảm giác kì lạ đó, Trình Vương Sinh lên ghế và nhắm mắt lại ngủ.
Đến nửa đêm, anh ta lại nghe thấy tiếng nói bên tai “Dậy đi, dậy đi. Trình Vương Sinh.”
Liệu đây có phải là mơ? Hay là kẻ trộm? Anh ta có cảm giác vô cùng chân thật, và cũng không nghĩ kẻ trộm lại gọi mình dậy, còn biết cả tên mình.
Mở mắt ra, anh ta lại thấy người trong tranh. Nhưng không phải người trong tranh, đây là một người đang đứng trước mặt anh ta.
“Ông là...” Trình Vương Sinh tỉnh cả ngủ, ngồi bật dậy, toang bỏ chạy.
“Bình tĩnh đi, ta không muốn hại cậu đâu.” Người đàn ông kia nói.
“Sao ông vào đây được, và nhìn ông rất giống...” Trình Vương Sinh nhìn về phía bức tranh, người đàn ông này đã không còn ở đó.
Mọi thứ càng lúc càng kì lạ, Trình Vương Sinh đưa tay tới kiểm tra xem người trước mắt là người hay ma. Kết quả là anh ta chỉ cảm nhận được luồng hơi lạnh khi chạm vào ông ta.
“Ta đúng là ma, nhưng cậu không cần phải sợ. Ta tới đây là để giúp cậu. Xin giới thiệu, ta tên là Ôn Định.”
Trình Vương Sinh biết là ông ta đã biết tên mình nên không cần giới thiệu, anh ta hỏi thẳng vào vấn đề. “Tôi có gì cần giúp, và ông giúp bằng cách nào?”
“Ta biết cậu đang có một sự đấu tranh tâm lý, hãy kể ta nghe xem nào.” Ôn Định nói.
Trình Vương Sinh vốn không định chia sẻ những suy nghĩ của mình với ai, nhưng Ôn Định là một hồn ma, anh ta nghĩ có nói ra cũng không ảnh hưởng gì.
“Phải, tôi đang nghĩ về lòng tốt của con người, nó có tồn tại hay không.” Trình Vương Sinh trả lời, đây là vấn đề mà anh ta đã nghĩ tới nhiều năm nay. Mỗi khi anh ta tin tưởng một người là tốt thì lại phát hiện ra người đó có những góc khuất tội lỗi. Bây giờ khi nghe về một người tốt, Trình Vương Sinh không khỏi nghĩ rằng đó chỉ là biểu hiện bên ngoài, người đó đang che giấu những việc làm xấu xa của mình.
“Một câu hỏi quá là cơ bản. Rõ ràng trên đời này chỉ có người xấu, người không đủ năng lực làm người xấu, người chưa sẵn sàng làm người xấu và người không dám làm người xấu.” Ôn Định trả lời thản nhiên.
Trình Vương Sinh cảm thấy lời nói đó không hợp với vẻ bề ngoài của ông ta chút nào. Anh ta hỏi lại “Thế là không có người tốt?”
“Đúng thế, trong tự nhiên vốn không có khái niệm đạo đức, chỉ có mạnh yếu. Đó là cách sống mà xã hội ngày nay gọi là xấu xa. Tuy nhiên, con người dần mệt mỏi khi phải sống như vậy, do đó họ đặt ra thứ gọi là đạo đức, đấy là cách mà kẻ yếu bảo vệ nhau và kìm hãm kẻ mạnh. Đấy là nhóm những người không dám làm kẻ xấu và không đủ năng lực. Họ truyền tải cái tinh thần là hãy sống tốt để nhận lại những điều tốt đẹp, nhưng thật ra chỉ là họ không đủ khả năng lực làm người xấu mà thôi.” Ôn Định giải thích.
“Nhưng không, lúc trước tôi không hề có ý nghĩ làm việc tốt để mong nhận lại gì, tôi chỉ muốn thế giới tốt hơn, muốn những người xung quanh cảm thấy hạnh phúc.” Trình Vương Sinh cảm thấy chưa phục những lời đó.
“Đó là do cậu đã bị tẩy não trước những lời đạo đức đó, có phải cậu cảm thấy như thế vì cậu đã nghe nói như thế không? Còn khi thực sự đối mặt với xã hội, cậu đã thấy những gì, có lẽ cậu đã có đáp án rồi phải không. Chẳng qua là cậu chưa sẵn sàng để làm người xấu mà thôi.” Ôn Định đáp, ông ta nhìn Trình Vương Sinh và nói “Tôi có thể giúp cậu đạt được nhiều thứ tốt đẹp hơn, bằng ma thuật.”