Với những thông tin mà cảnh sát Hồng Lâm cung cấp cho Hạ Vĩnh Thành, Miêu Miêu tới tiệm cầm đồ mà Trình Vương Sinh từng làm việc.
“Xin chào, quý khách muốn cầm món gì?” Người trông quán hỏi.
“Tôi không muốn cầm đồ mà muốn hỏi một vài chuyện, anh không phiền chứ?” Miêu Miêu hỏi.
“Phiền, rất phiền. Không cầm đồ thì cô rời đi cho. Người dó đáp.
Mọi thứ không dễ dàng như Miêu Miêu đã nghĩ, cô dùng tới phương án thứ hai để ra tay.
“Chỉ là vài câu hỏi nhanh thôi, làm ơn đi mà.” Miêu Miêu tỏ ra vẻ dễ thương để lấy lòng anh ta.
“Không là không. Cô còn làm phiền nữa tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
Miêu Miêu không ngờ được là đòn này không có tác dụng. Nhưng không cần phải lo, ngoài việc tự tin vào nhan sắc của mình, Miêu Miêu cũng tự tin không kém vào tài chính. Cô đập một sấp tiền xuống bàn và tự tin nói “Đã vậy tôi sẽ mua thông tin từ anh.”
Người kia đã có chút lay chuyển, nhìn độ dày của xấp tiền thì đủ để anh ta đổi đời.
“Được, cô cứ hỏi.” Anh ta nhận xấp tiền và bắt đầu đếm, lúc này anh ta mới nhận ra phần giữa chỉ là giấy. “Cái gì đây?”
“Là giấy. Chêm vào cho dày, đập xuống cho ngầu. Anh đã nhận lời rồi, đừng tráo trở đấy.” Miêu Miêu đáp.
Bị chưng hửng, nhưng số tiền thật cũng không nhỏ, trả lời vài câu hỏi mà được chừng đấy cũng là quá lợi.
“Được rồi, cô hỏi đi.”
“Có phải trước đây có một người tên là Trình Vương Sinh làm việc ở đây không?”
“Việc này thì cô phải hỏi ông chủ. Tôi sẽ cho cô địa chỉ và số điện thoại của ông ấy. Số tiền này xem như tiền cung cấp thông tin. Mà tôi nói trước, ông chủ cũng không cung cấp thông tin miễn phí đâu.”
Cảm thấy thật tốn kém, nhưng đây là một cách để cô tìm hiểu về Thiện Tâm Giáo. Miêu Miêu bảo “Được, nhưng trả xấp giấy lại cho tôi.”
Một lúc sau, Miêu Miêu đã có mặt tại một quán cà phê gần nhà ông chủ hiệu cầm đồ. Cô đặt xấp tiền một cái thật kêu xuống bàn và nói “Tôi muốn mua thông tin từ miệng ông.”
“Được, được. Nhưng cô đừng gây chú ý thế, tôi ngại đấy.” Ông chủ nhìn quanh, có vài người bị tiếng đập làm cho chú ý. Ông ta cầm xấp tiền lên và cũng nhanh chóng chưng hửng khi thấy ở giữa là giấy.
“Trình Vương Sinh từng làm ở tiệm cầm đồ của ông phải không?” Miêu Miêu đặt câu hỏi đầu tiên.
“Phải, nghe nói bây giờ cậu ta là giáo hoàng của Thiện Tâm Giáo, nghe thật vớ vẩn. Cô hỏi về cậu ta làm gì?”
“Ông không cần biết. Việc tôi muốn biết là trước khi anh ta nghỉ việc có xảy ra việc gì kì lạ hay không?”
“Việc lạ thì không. Nhưng tôi có một ấn tượng là cậu ta đã mua lại một bức tranh mà khách cầm cố không chuộc.”
Nghe tới bức tranh, Miêu Miêu nhận ra đây là một mối liên hệ đáng chú ý. Cô liền hỏi “Bức tranh đó vẽ gì ông còn nhớ chứ?”
Ông chủ ra vẻ nghĩ ngợi với ý vòi thêm tiền. Thấy Miêu Miêu nhìn mình chờ đợi có vẻ không hiểu, ông ta xoa ngón cái và ngón trỏ với nhau ra hiệu. Miêu Miêu vẫn nhìn ông ta chờ đợi.
Cảm thấy nói thẳng thì kì, ông ta đành nói luôn “Đó là bức chân dung một người đàn ông, khuôn mặt người đó trông rất hiền lành. Người đem tới cầm là Ôn Thế Khải, thật ra tôi biết người đó.” Ông chủ đáp.
“Thế Ôn Thế Khải ở đâu? Tôi muốn gặp ông ta.” Miêu Miêu cảm thấy mọi thứ đang tiến triển rất thuận lợi.
“À thì, cô biết đấy. Thông tin nãy giờ tôi cho cô cũng nhiều rồi.” Ông chủ tiệm cầm đồ quyết định nói rõ hơn một chút.
Đã hiểu ra ý định của ông ta, Miêu Miêu thở dài, cô lấy lại xấp giấy của mình, kẹp vài tờ tiền vào và lại đập mạnh xuống bàn. “Ông cứ nói đi, tiền tôi không thiếu.”
“Cô đâu cần cứ phải làm thế chứ.” Ông ta ái ngại khi các khách xung quanh lại nhìn họ “Đây là địa chỉ của Ôn Thế Khải. Hãy tới và hỏi ông ta đi.”
“Cảm ơn ông, thông tin này sẽ rất hữu ích.” Miêu Miêu liền chạy ra khỏi quán.
Ông chủ tiệm cầm đồ gọi theo “Này, cô kia, cô chưa trả tiền nước.”
Theo địa chỉ cô vừa nhận được, Miêu Miêu tới nhà của Ôn Thế Khải. Cô nhấn chuông và thấy một người có khuôn mặt khắc khổ bước ra mở cửa.
“Cô tìm tôi à?”
“Vâng, tôi nghe nói ông đã từng cầm cố một bức tranh?”
“Phải, là bức chân dung em trai tôi. Có chuyện gì sao?” Ôn Thế Khải hỏi.
“Anh trai ông? Bức tranh đó có gì bất thường không?” Miêu Miêu cảm thấy hỏi như thế khá kì quặc nhưng không nghĩ ra cách hỏi khéo hơn.
“Bất thường à? Phải nói là rất bất thường mới đúng.” Ôn Thế Khải đáp.
Miêu Miêu thấy mừng vì có vẻ ông ta là người dễ chia sẻ, cô hỏi thêm “Bất thường như thế nào ạ?”
“Sao cô lại muốn biết nhiều như thế?” Ôn Thế Khải lúc này bắt đầu cảnh giác.
Thấy thế. Miêu Miêu liền làm bộ mặt vô hại, cô nói “Bức tranh đó ông đã đem đến tiệm cầm đồ, nhân viên lúc đó là Trình Vương Sinh, cũng là giáo hoàng của Thiện Tâm Giáo. Hắn đang trưng tranh của anh trai ông trong phòng giáo hoàng. Chắc chắn có gì đó bất thường về bức tranh.”
“Thiện Tâm Giáo ư?” Ôn Thế Khải bất ngờ khi nghe tới cái tên này. “Thảo nào, vậy thì hợp lý rồi.”