Đường Mộc Nhi chờ đợi một lúc để chắc rằng Trình Vương Sinh đã đi khỏi. Cô trườn tới gần cửa ra vào.
“Con bé kia, bộ cô nghĩ có thể trườn ra tới bên ngoài à? A Bân và Tiểu Minh đang canh gác ở đó. Cô nghĩ cô trườn nhanh lắm à?” Ôn Định mỉa mai.
“Tất nhiên là không rồi, tôi đâu phải con sâu đo.” Đường Mộc Nhi đáp.
Ôn Định không hiểu sao cô đang từ trạng thái lo lắng trở nên tự tin trở lại, ông ta tự trấn an rằng đây chỉ là đòn tâm lý mà thôi, không cần phải lo.
Đường Mộc Nhi bất ngờ phun từ trong miệng ra một lá bùa được cuộn tròn, cô dùng chân trải phẳng nó ra và niệm chú. Một con quỷ với móng vuốt hiện ra và giúp cô cắt đứt dây trói.
Ôn Định bị bất ngờ khi thấy cô vẫn có thể sử dụng ma pháp. Ông ta bất động vài giây rồi hét lớn “A Bân, Tiểu Minh, hai người mau vào đây.”
Không để cho người hỗ trợ bước vào, Đường Mộc Nhi lấy trong túi áo ra một cái ổ khóa và khóa chặt cửa phòng lại.
“Chuyện quái gì thế này? Sao cô vẫn sử dụng được ma pháp, chẳng lẽ Tô Lan đưa bùa dỏm sao?” Ôn Định giận run cả người, ông ta đã tin chắc phần thắng thuộc về mình.
“Chính xác hơn thì trên đời không có thứ bùa đó, chị Tô Lan chỉ lừa các ông thôi.” Đường Mộc Nhi đáp.
“A Bân, Tiểu Minh, mau gọi thêm người tới phá cửa.” Ôn Định ra lệnh.
“Không kịp đâu, ông sẽ bị thanh tẩy ngay thôi.” Đường Mộc Nhi vừa nói vừa rút điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tạ Lâm.
“Hoang đường, mày không đủ sức thanh tẩy tao đâu. Dù có gọi thêm người tới cũng không thể chống lại được các giáo dân của Thiện Tâm Giáo này. Tao là vua chúa của nơi này, kẻ phản nghịch như mày không có quyền hạ bệ tao.” Ôn Định tức giận.
“Đã đến lúc ông trả giá cho những việc mình làm rồi. Đường Mộc Nhi nhận được tin nhắn từ Tạ Lâm. Anh đã đốt lá bùa tại vị trí cần thiết, khởi động ngũ hành trận pháp.
“Tao không làm gì sai cả. Tao là kẻ mạnh, tao có quyền làm điều xấu, người tốt chỉ là những kẻ yếu đuối thôi. Đừng có tỏ ra đạo đức ở đây, hãy theo Thiện Tâm Giáo và chúng ta sẽ cùng thống trị.” Ôn Định chuyển sang thỏa hiệp.
“Xem ra đối với kẻ mạnh thì việc làm người xấu rất dễ dàng. Vậy thì theo quan điểm của tôi, chỉ có kẻ kém cỏi mới chọn con đường dễ dàng thôi. Tôi không muốn đôi co với ông nữa. Một, hai, ba, thanh tẩy.”
Với sức mạnh của trận pháp, lớp bảo vệ của Johannes không đủ để bảo vệ Ôn Định nữa, ông ta bắt đầu tan biến.
Tại sân bay, Trình Vương Sinh tức giận khi Tô Lan đã không đứng về phía mình, còn bán đứng Thiện Tâm Giáo. Anh ta lái xe điên cuồng để trở về, lúc này một đám đông đang tập trung phía trước nhà thờ của anh ta.
Trình Vương Sinh bước xuống xe và nhận ra những người này đã được thoát khỏi sự thao túng, như vậy là Ôn Định đã bị tiêu diệt.
“Vậy là mất hết cả rồi. Không thể nào, tại sao cơ chứ?” Trình Vương Sinh suy sụp, bước lùi về sau dựa lên chiếc xe của mình.
Đám đông đã nhận ra sự hiện diện của anh ta, họ không quên người mình đã gặp trong phòng giáo hoàng.
“Chính hắn đã thao túng chúng ta.”
“Hắn đã lừa hết tài sản của tôi. Bây giờ tôi chỉ là một gã lang thang không nhà không cửa.”
“Con trai tôi đã chết khi hắn ép nó tấn công Phó Thượng.”
“Em trai tôi bị bại liệt sau trận đánh đó.”
Những tiếng chửi rủa liên tục vang lên, trong ánh mặt mọi người tràn ngập sát khí. Lúc này anh ta mới hiểu cảm giác của Phó Thượng lúc đó. Ít ra ông ta còn có đàn em và vũ khí, còn Trình Vương Sinh bây giờ chỉ có thể chấp nhận số phận.
***
“Theo Miêu Miêu kể lại thì Trình Vương Sinh đã bị đám đông giẫm đạp đến chết, còn nhà thờ của Thiện Tâm Giáo đã bị phá hủy, bức tranh của Ôn Định thì bị thiêu cháy. Xem ra họ đã phải trả giá đầy đủ cho tội ác của mình.” Đường Mộc Nhi nói với Tô Lan, cô không nghĩ sau nhiều năm mới gặp lại, chủ đề trò chuyện của họ lại thế này.
“Thành phố Hồng Lâm có lẽ đang phải chịu một sự tổn thất nghiêm trọng, chị không nghĩ như vậy là đủ đâu. Nhưng phần còn lại họ phải trả dưới địa ngục thôi.” Tô Lan đáp “Nhưng kẻ gián tiếp gây ra những vụ việc này là Johannes vẫn không rõ tung tích. Không rõ hắn ta có phải trả giá hay không.”
“Em không rõ, nhưng hiện tại thì chúng ta không cần quan tâm. Có điều, em nghe bảo hắn đã đi tìm Vương Quốc Tử Thần, mẹ em từng nhắc về nó. Em cũng muốn biết nó là như thế nào.” Đường Mộc Nhi nói.
Tô Lan cũng từng nghe về việc này, ông nội Đường Mộc Nhi và ông nội cô từng bàn về nhau về chủ đề này. Vương Quốc Tử Thần là nơi mà ba của Đường Mộc Nhi đã bỏ mạng khi cố gắng hoàn thành công việc của thầy trừ ma. Không muốn nhắc đến vấn đề này, Tô Lan hỏi “Ngôi nhà của em đã bị cháy rồi, bây giờ em dự tính sẽ thế nào?”
“Cũng may là đã nộp hết bản thảo rồi, có lẽ em sẽ thuê một phòng khách sạn và tích góp tiền để mua một căn hộ nhỏ. Bây giờ phải trở lại làm việc rồi.” Đường Mộc Nhi chính thức kết thúc kì nghỉ của mình.
…____ Hết ___…