“Khoan đã.” Đường Mộc Nhi lên tiếng.
“Có chuyện gì thế?” Phí Ngọc Huân hỏi.
“Tôi cần hỏi anh vài chuyện riêng, chúng ta ra một góc nói chuyện nhé.” Đường Mộc Nhi đề nghị.
Anh ta vuốt tóc nói “Tôi biết có nhiều người muốn gặp riêng tôi, nhưng để sau nhé. Đã tới đây rồi thì vào gặp giáo hoàng đã rồi chúng ta có dư dả thời gian nói chuyện mà.”
Miêu Miêu thấy lạ liền hỏi nhỏ “Có chuyện gì thế? Đừng nói cậu thấy anh ta đẹp trai thật nhé?”
“Tớ có việc cần xác nhận, cậu đợi tớ một lúc nhé.” Đường Mộc Nhi không tiện giải thích với Miêu Miêu lúc này, cô nói với Phí Ngọc Huân “Một yêu cầu nhỏ như vậy mà anh cũng không thực hiện thì không có thiện ý lắm đâu.”
Phí Ngọc Huân thở dài, thầm nghĩ đẹp trai thật là khổ, rồi nói “Được thôi, chúng ta nói chuyện một lúc.”
Đường Mộc Nhi bảo Miêu Miêu đứng đợi, dù làm gì cũng đừng vào trước cô và cùng Phí Ngọc Huân bước tới một góc vắng.
“Cô có thể nói cho tôi biết cô muốn nói gì được chứ? Tại sao lại phải sợ người ta nghe thấy?” Phí Ngọc Huân hỏi.
“Anh lại gần đây.” Đường Mộc Nhi bảo anh ta lại gần.
“Còn phải nói thầm vào tai nữa à? Cô đang tỏ ra mờ ám quá đấy.” Dù nói vậy nhưng Phí Ngọc Huân vẫn ghé tai lại gần.
Chớp lấy thời cơ đó, Đường Mộc Nhi dán một lá bùa lên trán của Phí Ngọc Huân đồng thời niệm chú. Anh ta liền mất sức lực và khuỵu xuống.
“Cái gì đây?” Phí Ngọc Huân tỏ ra lo lắng.
“Không cần phải sợ, chỉ là một loại bùa chú làm rối loạn âm dương trong cơ thể tạm thời thôi. Đối với những người không biết dùng pháp lực thì sẽ rơi vào tình trạng mất sức như vậy.” Đường Mộc Nhi giải thích trong lúc dùng một viên phấn trong túi vẽ một trận pháp xung quanh Phí Ngọc Huân.
“Cô đừng làm bậy đấy, không hay đâu.” Phí Ngọc Huân lo sợ.
“Yên tâm, tôi không làm hại anh đâu, chỉ muốn kiểm tra anh có đang bị tẩy não hay không thôi.” Đường Mộc Nhi hoàn thành trận pháp và niệm chú.
“Ặc.. ặc...” Bỗng nhiên Phí Ngọc Huân nằm vật ra đau đớn.
“Ấy chết, xin lỗi tôi vẽ nhầm.” Đường Mộc Nhi vội sửa lại trận pháp và niệm chú lại.
Phí Ngọc Huân đờ đẫn vài giây rồi nói “Cô.. “
Chưa kịp dứt lời thì anh ta mở to mắt nhìn ra sau lưng Đường Mộc Nhi. Cô vội quay lại thì thấy một người đàn ông ăn mặc khá kì lạ. Anh ta mặc một bộ áo choàng đen, trông như những phản diện trong phim.
“Sao lại có trò tà ma ngoại đạo diễn ra trong nhà thờ của Thiện Tâm Giáo?” Người đó cất giọng trầm và đáng sợ.
“Đây là pháp thuật trừ ma, dù sao thì cũng ở nhà thờ, chắc ông cũng tin vào chuyện tâm linh mà nhỉ?” Đường Mộc Nhi gỡ lá bùa trên trán Phí Ngọc Huân ra và đối mặt với người đó.
“Là giáo hoàng tại đây, tôi phải bảo vệ nhà thờ của mình. Cô bảo đó không phải tà ma ngoại đạo mà là phép trừ ma. Cô lấy gì để chứng minh.” Người đó hỏi.
“Năn nỉ đó, tin đi mà.” Đường Mộc Nhi chắp tay năn nỉ, làm cặp mắt long lanh.
Giáo hoàng nhìn cô im lặng, một khoảng thời gian im lặng khiến Đường Mộc Nhi bắt đầu thấy hơi ngại. Cô quay sang bảo Phí Ngọc Huân “Này, anh nói gì đi.”
Không rõ từ bao giờ, hai người khác đã tới và kẹp Phí Ngọc Huân ở giữa. Cô có thể thấy anh ta đang sợ hãi.
Đường Mộc Nhi nhanh chân xóa đi trận pháp dưới đất và nói “Vậy là Thiện Tâm Giáo đúng là đã tẩy não người khác.”
“Bằng chứng ở đâu chứ?” Giáo hoàng lên tiếng, thái độ của anh ta rất tự tin.
“Phí Ngọc Huân, anh sợ cái gì chứ, nói ra đi.” Đường Mộc Nhi thúc giục, rồi cô nhớ ra đáp án rất đơn giản, anh ta sợ giáo hoàng.
Không ngoài dự đoán, Phí Ngọc Huân chối bay chối biến “Tôi không bị ai tẩy não cả,Thiện Tâm Giáo là một tôn giáo rất tốt. Tôi làm đức cha ở đây cũng vì thế.”
Nỗi sợ có thể thúc đẩy nhiều tiềm năng của con người nhưng có lẽ không bao gồm kĩ năng diễn xuất, ngay cả một đứa trẻ cũng có thể nhận ra anh ta đang nói dối.
“Có vẻ cậu đã chịu nhiều hoảng sợ rồi, Phí Ngọc Huân. A Bân, Tiểu Minh, hai người hãy đưa cậu ấy tới phòng thắp hương ngồi thiền để tĩnh tâm.” Giáo hoàng ra lệnh.
Nghe thấy điều này, Phí Ngọc Huân vô cùng hoảng sợ, nhưng anh ta không dám chống đối, cứ thế bị hai người dìu đi.
“Khoan đã, hai người không thể đưa anh ta đi như vậy được.” Đường Mộc Nhi ngăn cản.
“Cô dám ngăn cản chúng tôi à?” A Bân quay lại trừng mắt đe dọa, Phí Ngọc Huân cũng nhìn lại, ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Sau khi tính toán kĩ lưỡng, Đường Mộc Nhi rút ra câu trả lời “Không dám.”
Với một mình cô chắc chắn không thể chống lại họ, tạm thời rút lui vẫn an toàn hơn, dù sao Phí Ngọc Huân cũng là đức cha thường xuyên xuất hiện, họ cũng chỉ có thể tiếp tục tẩy não chứ không thể gây tổn hại gì.
Nghe thấy Đường Mộc Nhi nói vậy, Phí Ngọc Huân liền tỏ ra tuyệt vọng, anh ta cứ thế lại bị đưa đi.
Giáo hoàng cũng cất bước đi theo họ, lúc đi ngang qua không quên cảnh cáo “Đừng nên tự rước việc không phải của mình vào người.”
Đường Mộc Nhi thấy rất kì quặc khi giáo hoàng của Thiện Tâm Giáo lại nói ra những lời thế này. Nhưng tất nhiên cô chỉ dám nghĩ chứ không dám cãi.