Sau một chuyến đi với Miêu Miêu, Đường Mộc Nhi trở về khách sạn để ghi chép lại các ý tưởng của mình. Khi đã không còn phân tâm bởi các địa điểm ma quái mà Miêu Miêu giới thiệu, cô lại nhớ về Thiện Tâm Giáo. Mặc dù vẫn chưa có bằng chứng nào về việc họ có mưu đồ xấu xa, nhưng Đường Mộc Nhi tin chắc điều đó.
Có điều thông tin cô biết được về họ quá ít, thuật tẩy não mà giáo hoàng đã dùng cô không hề có một chút kiến thức nào về nó. Đường Mộc Nhi tin rằng mình đã thu thập khá đầy đủ các tài liệu về pháp thuật tại đất nước này. Nếu vậy thì loại thuật mà Thiện Tâm Giáo sử dụng để mê hoặc giáo dân có lẽ là một loại thuật cổ hiếm gặp hoặc cũng có thể là một loại pháp thuật ở nước ngoài.
Theo ghi chép của Đường Thân, ông nội cô, ở các nước khác cũng có pháp thuật trừ ma, chỉ có điều lý thuyết giải thích của họ khác với tại đây. Đường Mộc Nhi nghĩ cần phải tìm hiểu kĩ lưỡng đối thủ trước thì mới nên có hành động.
Vừa vào khách sạn, cô nhìn thấy hai người đàn ông đang nhìn cô chằm chằm, Đường Mộc Nhi thấy hơi lo sợ. Tuy nhiên ở đây đông người nên cô nghĩ không có chuyện gì được. Bất ngờ hai người đó tới và bảo “Cô là Đường Mộc Nhi?”
“Vâng, là tôi. Làm sao hai người biết là tôi đang ở đây?” Cô khá bất ngờ khi họ biết danh tính của mình.
“Chúng tôi đã tới Vạn Long để tìm cô và được hàng xóm của cô thông báo rằng cô đã tới Hồng Lâm. Biết được rằng cô và Miêu Miêu có quan hệ khá tốt, chúng tôi đoán là cô sẽ ở khách sạn gần khu vực này. Và chúng tôi đã điều tra danh sách người thuê ở các khu vực đó và biết được cô đang ở đây.” Một người giải thích.
“Sao các anh lấy được danh sách khách thuê phòng của khách sạn? Đó là thông tin bảo mật mà, chẳng lẽ hai anh là cảnh sát?” Đường Mộc Nhi nhớ rằng mình không vi phạm pháp luật gì, chẳng lẽ lại xui xẻo dính phải vụ nào đó.
Một người bật cười nói “Không phải, nhưng quyền lực thì không thua kém đâu. Ông chủ của tôi đang đợi cô ở phòng trà tại khách sạn này. Việc đang rất gấp.”
Đường Mộc Nhi thấy mình không thể từ chối được nên đi theo họ.
Trong phòng trà riêng là một người với dáng vẻ uy nghiêm, tầm hơn năm mươi tuổi. Với kiến thức khá hạn hẹp về thành phố Hồng Lâm, Đường Mộc Nhi không biết về danh tính nhân vật này. Tuy nhiên, cô đã được cảnh báo trước rằng đây là người rất quyền lực nên Đường Mộc Nhi quyết định cứ cung kính trước rồi tính tiếp “Dạ bẩm ngài, không biết đại nhân muốn gặp tôi có chuyện gì?”
Ông ta nhìn cô với ánh mắt kì lạ rồi bật cười nói “Tôi có được biết cô có tính cách khá kì lạ, đúng là thế thật. Để tôi giới thiệu, tôi là Phó Thượng.”
Đường Mộc Nhi vẫn chưa biết ông là ai, sau đó Phó Thượng nói thêm “Tôi là doanh nhân tự do, vài người nói khó nghe hơn chút là ông trùm của thành phố Hồng Lâm.”
Thì ra là trùm xã hội đen, Đường Mộc Nhi từng xem các bộ phim xã hội đen phóng hỏa, đốt nhà, giết người, buôn lậu. Cô thầm nghĩ phải chăng đến lúc tàn đời rồi.
“Bẩm ngài, tiểu nhân có làm gì đâu ạ. Có lẽ chúng ta có chút hiểu lầm.” Đường Mộc Nhi cố gắng giải thích mặc dù cũng không biết phải giải thích gì.
“Ha ha, cứ nói chuyện thoải mái thôi. Tôi không có ý định làm gì xấu cả, tôi chỉ là một doanh nhân thôi. Thật ra tôi có việc cần nhờ vả.” Phó Thượng nói.
“Vâng, ông cứ nói đi ạ. Tôi có thể giúp trong khả năng của mình.” Đường Mộc Nhi thầm đoán Phó Thượng có thể cần gì ở mình. Những phi vụ làm ăn chắc chắn cô không thể giúp, chẳng lẽ ông ta muốn thuê người viết tự truyện? Nhưng như thế thì đâu phải việc gấp.
“Đầu tiên, tôi muốn nói là tôi biết cô là một thầy trừ ma.” Phó Thượng nói.
Đường Mộc Nhi ngạc nhiên khi nghe thấy điều đó, Phó Thượng liền nói rõ hơn “Tôi đã từng gặp ma ở làng Bồng Lâm rồi, nên tôi biết những gì viết trong tác phẩm của cô là chuyện có thật.”
“Ra là vậy, thế ông muốn tôi giúp ông thanh tẩy một hồn ma à? Hay một con quỷ?” Đường Mộc Nhi dần hiểu ra lí do Phó Thượng muốn tìm mình, cô cảm thấy thoải mái hơn vì biết ông ta không có ý định làm hại cô.
“Cả hai đều không phải, thật ra thì tôi đang muốn liên lạc với một người đã chết. Cô có thể giúp tôi điều đó không?” Phó Thượng hỏi cô.
“Việc đó còn phụ thuộc xem linh hồn đó đã siêu thoát hay chưa. Thường thì nếu người chết cảm thấy thanh thản thì sẽ siêu thoát rất nhanh, ngược lại thì sẽ siêu thoát chậm hơn hoặc thậm chí không siêu thoát được.” Đường Mộc Nhi giải thích.
“Thế thì tôi nghĩ con bé vẫn chưa siêu thoát đâu, vì tôi tin rằng nó chết rất uất ức.” Phó Thượng nói “Nhưng tốt hơn chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian. Tôi sẽ đưa cô tới nơi nó chết.”
Mặc dù việc đi theo một người lạ là rất nguy hiểm, nhưng từ chối lúc này cũng không phải quyết định an toàn. Quan trọng hơn hết là cô cảm thấy ông ta không nói dối. Phó Thượng nói thêm một câu trước khi đứng lên “Chuyện này có liên quan đến Thiện Tâm Giáo.”