Người Thao Túng

Chương 7: Giáo Phái (6)




“Con gái tôi vốn là một người vô thần, tôi tin chắc là không có gì có thể suy chuyển quan niệm đó của con bé. Tôi có thể khẳng định điều đó vì tôi là người đã giáo dục Bảo Nhi.” Phó Thượng kể ở trên xe.
“Và cô ấy gia nhập Thiện Tâm Giáo?” Đường Mộc Nhi suy đoán.
“Đúng vậy, con bé bảo đó không phải tín ngưỡng hoang đường mà là một tôn giáo hướng đến cái thiện thật sự. Mặt dù về lý thuyết là không sai nhưng nếu là con bé lúc bình thường sẽ không nói như vậy.” Phó Thượng nêu ra điểm khiến mình thấy nghi ngờ “Đặc biệt không những gia nhập mà con bé còn phát cuồng lên vì cái giáo phái đó. Nó đem tất cả thời gian và tiền bạc đổ vào cái Thiện Tâm Giáo đó, con bé coi ba nó còn không bằng cái tên giáo hoàng nào đó chỉ biết nói lảm nhảm.”
“Và ông nghĩ rằng cô ấy đã bị tẩy não?” Đường Mộc Nhi xác nhận xem suy nghĩ của Phó Thượng có giống với cô và Miêu Miêu không.
Không chút ngần ngại, Phó Thượng khẳng định chắc nịch “Chắc chắn là như thế. Tôi đã biết từ đầu, thế nên đã mời tới các bác sĩ tâm lý và nhà thôi miên nhưng đều không làm con bé tỉnh ngộ được. Rồi tôi để ý tới một chi tiết, đó là một tục lệ khả nghi của Thiện Tâm Giáo. Nhìn vẻ bề ngoài, giáo phái đó giống một tổ chức xã hội hơn là một tôn giáo, ngoại trừ việc các giáo dân đều phải đều đặn thắp nhang ngồi thiền là mang màu sắc tôn giáo. Cô hiểu ý tôi là gì đúng chứ?”
Đường Mộc Nhi gật đầu, cô cũng quan tâm đến chi tiết này, khả năng cao đó là một nghi thức để duy trì ma thuật tẩy não mà tên giáo hoàng đã dùng. Phó Thượng cũng nêu ra suy nghĩ tương tự.
“Sau khi tìm hiểu thì tôi có biết tới cô, và tôi đặt cược rằng cô chính là một thầy trừ ma thật sự.” Ông ta nói.
Cô hỏi thêm “Vậy sau khi nói chuyện với con gái ông và xác nhận được việc đó, ông muốn làm gì?”
“Tất nhiên là giết chết tên khốn đó, cả những người liên quan tới hắn.” Phó Thượng lạnh lùng đáp.
Câu trả lời khiến Đường Mộc Nhi thoáng rùng mình, cô không tán thành cách xử lý ngoài vòng pháp luật như vậy. Cô lên tiếng ngăn cản “Chúng ta không thể tự ý giết người như vậy được. Thiện Tâm Giáo có lẽ có hoạt động lừa đảo tài chính, chúng ta có thể điều tra việc đó và khiến cho giáo hoàng vào tù. Có lẽ con gái ông sẽ biết manh mối gì đó.”
Phó Thượng bật cười “Chúng ta không thể ư? Cô thôi chứ không phải tôi, cô quên tôi là ai à? Người nào Phó Thượng này bảo chết thì hắn ngay sau đó sẽ gặp tai nạn thương vong. Đường Mộc Nhi, cô chỉ biết cách đối phó với người chết, còn đối với người sống thì còn quá ngây thơ đấy.”
Phó Thượng cũng không phải tốt lành gì, Đường Mộc Nhi nhớ ra và tự nhắc nhở mình điều đó. Cô vẫn còn một thắc mắc “Vậy tại sao con gái ông lại chết?”
“Đó là do nỗ lực sai lầm của tôi. Để ngăn con bé tiếp tục bị tẩy não, tôi đã nhốt con bé lại và không cho thắp nhang. Tôi tin rằng một thời gian sau thì ma thuật sẽ hết tác dụng.” Phó Thượng kể.
Cách này khả năng hiệu quả rất cao, vì loại ma thuật này cần nghi thức để duy trì, chỉ cần ngăn thực hiện nghi thức thì hoàn toàn có thể phá bỏ ma thuật. Nhưng kết quả lại là Phó Bảo Nhi chết, nghĩa là giáo hoàng đã đặt sẵn một mệnh lệnh rằng trước khi ma thuật hết tác dụng, người bị điều khiển sẽ phải tự sát.
“Con bé đã tự cắn cổ tay của mình để máu chảy tới chết, một hành động vô cùng hoang dại mà người có đầu óc tỉnh táo chắc chắn không thể làm được.” Phó Thượng tiếp tục nói “Tôi đã định sẽ giết sạch bọn chóp bu ở Thiện Tâm Giáo nhưng tôi lại lo sợ mình sẽ bỏ sót ai đó. Thế nên tôi mới nhờ cô gọi hồn cô bé để tôi hỏi rõ về từng người tại đó.”
Tới đây Đường Mộc Nhi hiểu rõ khao khát trả thù có Phó Thượng điên cuồng như thế nào. Mặc dù nếu giúp ông ta thì sẽ có một vụ đổ máu diễn ra, nhưng nếu không giúp ông ta thì vẫn sẽ có chết chóc, mà bao gồm cả cô trong đó. Đường Mộc Nhi cảm thấy vẫn nên theo phe ông ta, đồng thời cô cũng tò mò Phó Bảo Nhi đã biết được gì ở Thiện Tâm Giáo.
Tới dinh thự của Phó Thượng, ông ta dẫn cô lên phòng con gái ông.
“Để gọi hồn người chết thì phải thực hiện ở nơi người đó chết phải chứ?” Phó Thượng hỏi.
Thực tế thì linh hồn người chết có thể ở lại nơi đã chết hoặc đi theo thi thể, cũng có thể sẽ liên kết với một vật gì đó đặc biệt. Nhưng Đường Mộc Nhi đã cảm nhận được âm khí trong phòng, cô thấy không nên nói nhiều nên gật đầu luôn.
“Mời cô gọi hồn con bé lên.” Phó Thượng chờ đợi.
“Linh hồn của con gái ông khá yếu, dù có gọi lên thì người thường vẫn khó thấy. Ông hãy đeo lá bùa hỗ trợ này lên mắt.” Đường Mộc Nhi vẽ một lá bùa đưa cho ông ta.
Sau đó, cô bắt đầu niệm chú để gọi hồn ma trong căn phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.