Ngươi Thuộc Về Ta

Chương 11: Ngày từ biệt




Dù đã tìm thấy lời giải của hết thảy mọi việc: Hỏa Lang đã yêu Uyển Vân. Thế nhưng Hỏa Lang vẫn chưa thể rời đền vì đang giúp lão hòa thượng sửa sang lại đền. Đây cũng là đề nghị của Tử Yến.
Tử Yến từ ngày cùng Hỏa Lang nói chuyện bên bờ suối, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều. Nàng yêu Hỏa Lang, nhưng Hỏa Lang yêu người khác. Nàng chấp nhận chuyện đó. Chí ít thì từ giờ Hỏa Lang có thêm một bằng hữu, là Tử Yến, và ngược lại. Chuyện xảy ra giữa hai người cũng không đến nỗi quá tệ không thể nhìn mặt nhau.
Nhưng yêu một người làm sao dễ dàng quên? Chấp nhận buông tay không có nghĩa là hết yêu. Dù rất khó để bình thường trở lại nhưng Hỏa Lang vốn rất quan tâm mọi người, có cố né tránh mãi cũng vẫn phải đáp lại nàng mà thôi.
Hỏa Lang những ngày ở đây, đã coi đây như ngôi nhà thứ hai. Lão hòa thượng cùng Tử Yến là những người lạ đầu tiên Hỏa Lang thân mật gần gũi. Hỏa Lang rất quý trọng những mối quan hệ thế này vì vốn dĩ mang gương mặt lạnh lùng ra ngoài, chẳng ai dám bắt chuyện. Nhiều lúc thấy buồn tủi nhưng lâu dần thành quen. Mà giờ đây lại cảm thấy ấm áp cùng hai người vốn chưa từng quen biết này.
Cuối cùng đền cũng sửa sang xong. Vốn chốn rừng núi nên không có nhiều điều kiện, chỉ là quét dọn toàn bộ đền, giặt lại hết thảm, rồi đắp lại những chỗ bị thủng trên trần, dưới nền nhà mà thôi. Những việc này tưởng chừng làm rất nhanh nhưng cũng tốn đến hơn hai ngày.
Hai ngày, kể từ cái đêm Hỏa Lang chấp nhận mình đã yêu, cũng tức là còn ba ngày nữa là đến sinh nhật sư muội.
"Mai phải rời đi rồi"
Thở dài, vẫn là đang nghĩ xem nên đối mặt thế nào với Uyển Vân, rồi cũng tặc lưỡi:
"Đến đâu thì đến, chỉ cần nàng không biết"
Rồi đi vào giấc ngủ.
Hỏa Lang có phần thay đổi, không còn tự nhiên như trước. Nhiều lúc cố gắng tươi tỉnh để Tử Yến cùng lão hòa thượng không lo lắng. Hỏa Lang cũng không nhận ra rằng, cái ánh mắt lạnh lùng giả tạo mà nàng cố gắng mang theo khi ra ngoài, giờ đây chẳng cần cố gắng nữa, tự nó từ lúc nào đã trở nên u sầu ảm đạm, lạnh lẽo. Đôi mắt đấy chẳng còn sáng lên như tiểu hài tử, thay vào đó là ánh mắt của người trưởng thành, từng trải, bị đau thương quấn lấy.
Thật đúng là con người ta thường trưởng thành sau nỗi đau. Hỏa Lang cũng không ngoại lệ. Giờ đây mỗi câu nàng nói ra, đều đã có sự suy tính. Bất kể là một câu hỏi đơn giản, cũng nghĩ một chút rồi mới đáp. Không còn là Hỏa Lang không nghĩ mà làm, giờ nàng đã trưởng thành hơn, trưởng thành từ chính tình yêu, trưởng thành chỉ sau câu hỏi của Tử Yến "ngươi có thật sự hiểu nàng?". Nhiều đêm, vô thức, Hỏa Lang đáp lại câu hỏi của Tử Yến trong mơ "ta không hiểu nàng, ta sẽ thay đổi để hiểu nàng". Quả thực, Hỏa Lang ngốc đã thay đổi, thay đổi chỉ vì một nữ nhi.
Nói gì thì nói, thay đổi, suy nghĩ kĩ trước khi nói và hành động, trưởng thành lên một chút không có nghĩa là Hỏa Lang hoàn toàn mất nét ngây ngô. Nhiều lời châm chọc của Tử Yến, Hỏa Lang có suy tính, thậm chí là nghi hoặc, rồi rất lâu mới đáp, nhưng vẫn cứ là không hiểu Tử Yến đang châm chọc mình. Những lúc như vậy Tử Yến chỉ biết nhịn cười "Có trưởng thành nhưng vẫn ngốc quá". Nhưng cũng có phần hài lòng "ít ra còn nghi hoặc".
- Sớm, Hỏa Lang – nhẹ nhàng chào.
- Ân... A... Yến nhi, ngươi cũng định rời đi?
Hỏa Lang thấy Tử Yến tay xách một túi nhỏ, đúng là túi đồ ngày trước Tử Yến mang đến đây.
- Ân. Đến lúc rời đi rồi – nhẹ nhàng gật một cái.
- Vậy ngươi định đi đâu? – hiếu kì.
- Về nhà – tay khép cánh cửa, đáp.
Im lặng một lúc.
- Nhà ngươi nơi nào?
Nhìn Hỏa Lang một lúc, rồi cũng đáp:
- Hướng Bắc.
- Ta về hướng Đông, không cùng đường rồi – lắc đầu – hay là...
Bên ngoài có tiếng ngựa hí. Hỏa Lang vốn định nói gì lại thôi. Một nha đầu chạy vào trong đền, hớt hả, nhìn Tử Yến mếu máo, ôm lấy cánh tay nàng:
- Tiểu thư, người... người đi đâu làm cả phủ lo lắng...
Vỗ nhẹ đầu nha đầu kia, thanh âm nhẹ nhàng phát ra:
- Tiểu Thúy, không cần lo lắng, ta lập tức trở về.
Nhịn khóc, nhìn sang phía Hỏa Lang, nhăn mặt:
- Tên tiểu tử kia, ngươi bắt cóc tiểu thư?
Lạnh lùng nhìn Tiểu Thúy, Hỏa Lang im lặng một lúc rồi đáp.
- Ngươi hiểu thế nào là bắt cóc không?
Gật nhẹ một cái, khẽ mỉm cười. Nếu là Hỏa Lang của ngày trước, đã lúng túng giải thích không ra rồi. Tử Yến có phần hài lòng, đánh mặt sang chỗ Tiểu Thúy, định nói gì đó rồi thôi. Nàng hơi giật mình, Tiểu Thúy lúc này đôi mắt sáng lên có phần ngượng ngùng, mặt phiếm hồng. Rồi nhìn lại Hỏa Lang, ánh mắt nghiêm nghị, lạnh lùng vẫn đang nhìn Tiểu Thúy. Gương mặt Hỏa Lang lúc này chẳng khác nào một mỹ nam phong trần. Lắc đầu nhẹ một cái "ngươi cứ như vậy sẽ giết chết nhiều nữ tử mất".
- Tiểu Thúy, vị này là Hỏa Lang công tử, là bằng hữu, không cần lo.
Câu nói của Tử Yến phá tan mọi im lặng. Tiểu Thúy được Tử Yến kéo hồn về, lúng túng xin lỗi Hỏa Lang, không dám nhìn mặt.
- Yến nhi, cùng ta ra chào đại sư thôi.
- Được.
- A!
Tiếng Tiểu Thúy làm cả hai người kia đổ dồn mắt về nàng, lúng túng, vỗ đầu một cái.
- Tiểu Thúy xin lỗi tiểu thư, xin lỗi Hỏa Lang công tử.
- Không sao.
Đáp nhẹ nhàng, vẫn lạnh như băng. Đi trước vài bước, hai nữ nhân kia cũng theo sau.
- Tiểu thư, phải chăng... phải chăng đây là...
- Không được nghĩ bậy, là bằng hữu thân quen.
Biết được ý Tiểu Thúy là gì, Tử Yến đáp nhẹ, gương mặt có nét thoáng buồn.
- Nhưng... thân mật... - Tiểu Thúy ấp úng.
- Ta coi hắn như ca ca. Ngươi chớ nghĩ bậy – thở dài.
- Nhưng Tiểu Thúy thấy hai người rất xứng đôi, không biết Hỏa Lang công tử học thức có bằng người không nhưng diện mạo cực tuấn tú, rất xứng đôi với người – Tiểu Thúy mặt phiếm hồng.
- Ngươi thích hắn – Tử Yến chọc ghẹo Tiểu Thúy, cười.
- Không, Tiểu Thúy không có... không có.... – lúng túng chối bay.
- Không có gì to tát – cười – nam nhân đẹp như vậy, làm gì có nữ tử nào không siêu lòng. Chúng ta ra điện chính chào đại sư rồi khẩn trương về thôi, cha ta chắc đang mong ta lắm.
- Ân. Người bỏ trốn lão gia dùng toàn lực tìm người. Ngày nhớ đêm mong.
- Được, ta biết. Để xem lần này cha còn tự ý quyết định chuyện gì không.
- A... Nói đến lão gia...
Tử Yến bước đến điện chính, sững người.
- Cha?
- Yến nhi.
Người nam nhân đang ngồi tiếp chuyện với lão hoa thượng bất ngờ đứng lên, bước vội về phía Tử Yến.
- Sao người đến đây?
- Phụ thân lo cho con nên đi đón. Con có khỏe không?
- Con khỏe – mặt hiện chút bối rối.
Hỏa Lang cũng đứng gần đó, gật nhẹ đầu "thì ra là có người đến đón, ta không việc gì phải lo lắng rồi".
Liếc sang phía Hỏa Lang, vui vẻ lạ thường, đi từng bước đến trước mặt nàng:
- Vị công tử này là...?
- Vương Hỏa Lang thưa lão gia – cung kính đáp.
- Khôi ngô tuấn tú, dáng dấp nam nhi, hiên ngang hiếm có – Gật gù tán dương Hỏa Lang.
- Đa tạ, lão gia quá khen... còn ngài là...?
- Lăng Phàm, phụ thân Yến nhi – vui vẻ đáp – công tử đây hẳn là người biết võ?
- Ân, có biết chút ít.
Liếc nhìn thanh kiếm trong tay Hỏa Lang, run rẩy, rồi lại nhìn Hỏa Lang:
- Thanh kiếm này là Hỏa Cốt?
- Ân – Hỏa Lang gật nhẹ.
- Bảo kiếm này sao trong tay ngươi? – soi xét.
- Là sư phụ ta ban cho...
Giật mình, rồi đăm chiêu nhìn Hỏa Cốt:
- Ngươi thử rút lưỡi kiếm cho ta xem chút được không?
Gật nhẹ một cái, nhẹ nhàng rút lưỡi kiếm đang cầm trên tay, trước sự kinh ngạc của Lăng Phàm. Lưỡi kiếm sắc bén ánh lên làm tay chân hắn bủn rủn. Không ngừng kinh ngạc hết nhìn lưỡi kiếm rồi nhìn Hỏa Lang.
- Sao... ngươi rút được ra?
- Ta cũng không biết – lắc đầu – có lẽ có duyên – cười.
- Hảo, hảo.
Vui vẻ. Tử Yến ngạc nhiên. Lần đầu thấy cha cười nói thoải mái với người lạ.
Vốn vội về nhà, nhanh chóng tra kiếm vào vỏ, rồi xin phép Lăng Phàm đi ra chỗ lão đại sư nói lời tạm biệt.
- Yến nhi, vậy ta đi trước – Hỏa Lang sau khi cảm ơn lão hòa thượng xong quay ra nói với Tử Yến.
- Ân, đi cẩn thận – khẽ gật đầu.
Lăng Phàm nhìn Tử Yến, khẽ mỉm cười. Hỏa Lang đi khuất, Tử Yến mới thu tầm nhìn.
"Vậy là cũng đến lúc nói lời từ biệt" – khẽ thở dài.
- Yến nhi – cười xảo quyệt – ta biết rồi nhé.
Giật mình, Tử Yến khẽ cau mày:
- Cha, người định làm gì?
- Con ưng tên tiểu tử kia đúng không? –vẫn là nụ cười mang đầy gian xảo.
- Cha, người muốn con bỏ đi tiếp? – thở dài, lườm.
- Ai cha, Yến nhi, ta chỉ muốn có cháu bồng thôi mà – lúng túng trả lời Tử Yến.
- Cha, ta biết người muốn ta hạnh phúc. Nhưng giờ vẫn hơi sớm, không cần thiết cứ bắt ta gặp mặt mấy vị công tử kia. Lần này ta sẽ về, nếu có lần sau, ta tuyệt đối không về phủ, kể cả người có đến đón.
Tử Yến lạnh lùng buông một câu như vậy, Lăng Phàm sợ sệt, giọng hết mực cưng chiều:
- Yến nhi, là ta hồ đồ, con chớ bỏ đi nữa.
- Là người nói đấy. Lăng tướng quân mà nuốt lời, không biết thiên hạ sẽ đồn đại thế nào đâu.
Hừ một tiếng rồi tiến đến chỗ lão hòa thượng.
"Đệ tử của Lý Chân sao? Quả thật xứng với Yến nhi của ta. Chắc phải sắp xếp rời phủ một chuyến rồi". Vuốt chòm râu đắc ý cười.
Tạm biệt lão hòa thượng, Tử Yến cùng Lăng Phàm rời khỏi núi, đi về phía Bắc, hướng thẳng kinh thành mà tiến.
"Hỏa Lang, Tử Yến, hãy sáng suốt" – lão hòa thượng thở dài rồi tiếp tục tụng kinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.