Ngươi Thuộc Về Ta

Chương 12: Vì ngươi ta có thể làm tất cả




Hướng Bắc là đường hướng tới kinh thành nên được tu sửa rất dễ đi, xe ngựa thoải mái lên núi. Còn hướng Tây Hỏa Lang đang hướng đến không như vậy, xe ngựa dĩ nhiên không thể đi, nhưng ngựa không cũng khó lên núi. Bởi lẽ giữa đường có một con sông chảy siết, đá to đá nhỏ nối nhau làm cầu. Không có gì thuận lợi ở đây nên người dân không đến, tất nhiên vì vậy không có con thuyền nào.
Một lần nữa ngán ngẩm nhìn con sông hung tợn kia. Cẩn thận từng bước, Hỏa Lang rất nhanh qua được sông, cũng có nghĩa là gần trở về nhà, lâu nhất cũng một ngày đường nữa thì đến.
- Uyển nhi, hôm nay ngươi sao vậy, ngày vui của ngươi mà – Minh Hiển lo lắng.
Thẫn thờ, vẫn ngồi ngoài hiên nhà, mắt xa xăm nhìn về phía rừng cây tối tăm kia. Giọng khẽ run:
- Hỏa Lang đi được mấy ngày rồi?
- Ân... - lẩm nhẩm – đến hôm nay đã là ngày thứ mười ba rồi.
- Lần đầu tiên nàng đi lâu như vậy? Hay là gặp chuyện gì? – gấp gáp nhìn Minh Hiển, giọng vẫn run.
- Uyển nhi, sư tỷ võ công cao cường, sẽ chẳng gặp chuyện gì đâu ngươi đừng quá lo. Hôm nay ngày vui của ngươi, không nên ủ rũ như vậy – Minh Hiển ân cần an ủi.
Im lặng. Uyển Vân không đáp, vẫn chăm chú nhìn lối mòn hằng ngày Hỏa Lang vẫn đi, trông ngóng nàng trở về.
"Hôm nay sinh nhật ta, ngươi dám không có mặt, khi trở về ta sẽ phạt nặng".
Mỗi năm đến dịp sinh nhật Uyển Vân, Minh Hiển dĩ nhiên có mặt rất sớm, nhưng đúng tối sinh nhật nàng, Lý Vương gia cũng đến dự và năm nay, đi cùng hắn là... Doãn Hoàng đế.
Doãn Hàn vốn chỉ là học trò của Lý Vương gia và cũng là học trò duy nhất. Doãn Hàn từ nhỏ đã nhân hậu, yêu thương chúng sinh, bất mãn với cách cai trị tàn bạo của Lý Trực vốn là vua lúc bấy giờ. Lý Trực đam mê tửu sắc, thẳng tay giết trung thần, chỉ nghe lời ngon ngọt của nịnh thần, cả đất nước căm hận.
Lý Hiền – tức Lý Vương gia bây giờ - năm lần bảy lượt vào cung khuyên bảo hoàng đệ, nhưng đều bị đuổi về. Lý Hiền nổi tiếng nổi tiếng công minh chính trực, hết mực thương dân, nhìn cảnh dân kêu gào đau khổ không nhịn được nữa nhanh chóng cùng các trung thần khác tụ họp, lật đổ Lý Trực.
Lý Trực bị phế ngôi, mang ra trước chúng dân chém đầu. Sau ngày đó, Lý Hiền hết thảy được mọi người đề nghị tiếp quản ngôi vị hoàng đế. Lý Hiền chỉ nói:
"Lý Trực gây nghiệt lớn, đáng lý ta cũng phải cùng hắn chầu diêm vương, không có lý do gì tiếp nhận ngôi hoàng đế này huống gì hắn có mỗi ta là ruột thịt? Nhà Lý chúng ta không có tư cách để lên ngôi nữa, nhưng ta biết một người có thể đảm nhận tốt ngôi vị này"
Sau lời Lý Hiền nói trước toàn quan thần trong triều, vài ba ngày sau, Doãn Hàn lên ngôi trong sự ngỡ ngàng của chúng dân. Năm đó hắn mới 10 tuổi. Trước sự ngờ vực của quan thần trong triều, câu đầu tiên khi hắn ngồi lên ngôi vị hoàng đế, hướng đến Lý Hiền:
"Trẫm hạ chỉ, Lý Hiền có công lớn với đất nước, trẫm không tuyệt đường nhà Lý, khanh tuyệt đối phải sống, vẫn phải đảm đương chức Vương gia"
Quan thần đương triều ngỡ ngàng rồi cũng gật gù tán dương Doãn Hàn. Lý Hiền kinh ngạc một khắc rồi cũng tuân chỉ.
- Tiểu quận chúa – một giọng trầm ấm vang lên, làm Uyển Vân sực tỉnh.
Kinh ngạc nhìn về hướng phát ra tiếng gọi, lâu rồi không được nghe ai đó gọi mình là tiểu quận chúa nên có phần bất ngờ.
Phía đó là một nam tử đang vận y bào màu trắng, họa tiết tinh xảo, sắc vàng trang trí đè lên y phục. Dáng hiên ngang, giọng ôn nhu trầm ấm. Nhận ra người trước mặt là ai, vội quỳ xuống liền bị cánh tay người đó ngăn lại, ý nói không cần.
- Hoàng thượng, sao người lại ở đây – kinh ngạc.
- A – cười lớn – quận chúa tiểu muội không hoan nghênh trẫm?
- Thần không dám... - lúng túng.
- Bên ngoài triều, không được xưng hô như thế - cười – trẫm hạ chỉ xưng hô như bình thường.
- Tuân... chỉ - ngỡ ngàng – ca ca, sao người lại ở đây – trở lại nghi vấn ban đầu.
- Chà chà, tiểu muội của ta năm nay đã 18 cái xuân xanh, ngày này tất nhiên ta phải đến.
- Ca ca, người trốn khỏi cung? – nhướn mày.
- A – giật mình – không có, ta là đi săn, đi săn.
- Người là vua một nước rồi, không nên bỏ bê triều chính – lắc đầu.
- Có Lăng tướng quân trông coi, đảm bảo không vấn đề gì – cười cười.
- Ta biết hắn là trung thần thân tín nhất của ngài, nhưng dù thế ngài cũng không nên...
- Uyển nhi – một giọng nói trầm ấm khác vàng lên.
Ngỡ ngàng, mắt ngấn lệ, chạy vội đến chỗ người vừa gọi mình:
- Cha...
Ôm trầm lấy, nước mắt từng giọt lăn xuống.
- Uyển nhi, con ta, lâu quá rồi.
Nhìn hai cha con Lý vương gia đoàn tụ, Doãn Hàn mỉm cười rồi bước vào phòng khách, nơi Lý Chân đang ngồi.
Tiệc sinh nhật Uyển Vân chẳng mấy chốc mà được tổ chức, vẫn linh đình hoành tráng như mọi năm. Doãn Hàn tặng cho Uyển Vân viên ngọc thạch được tạc từ ngọc trai trân quý, bảo vật này cả nước chỉ có một, vốn là có người tặng cho Doãn hoàng đế mong người có một cuộc sống khỏe mạnh. Quà của Minh Hiển vẫn là bộ y bào tinh xảo, do mười thợ thủ công nổi tiếng trong kinh thành thiết kế như mọi năm. Đến Lý vương gia, hắn gọi người mang đồ vào, là một cây đàn tranh, có phần cũ bạc.
- Cha, đây là... - mắt Uyển Vân rưng rưng.
- Phải phải. Uyển nhi, thứ này giờ là của con – khẽ mỉm cười gật gù.
- Cha... người coi thứ này như bảo vật, sao có thể... - lắc đầu.
- Uyển nhi, ta đã già rồi, từ giờ Hạ Liên sẽ ở bên con, mẫu thân con sẽ phù hộ con.
- Ân – hai hàng nước mắt chảy dài.
- Hảo. Tiểu muội, đàn một khúc đi – Doãn Hàn vỗ tay vui vẻ.
Uyển Vân ngồi xuống, mắt đỏ hoe, lướt ngón tay trên từng phím đàn, gẩy. Âm thanh trong trẻo vang đến tận rừng núi. Người trong nhà vừa vui vẻ thưởng thức rượu, vừa lắng nghe tiếng nhạc, không phát ra tiếng nói nào hết.
"Hỏa Lang, ngươi đang ở đâu, hôm nay nhất định ngươi phải trở về"
Nhạc dừng, như nhớ ra gì, Lý vương gia quay ra hỏi Lý Chân:
- Hỏa Lang đâu rồi Lý huynh?
- Nàng đi xuống núi vẫn chưa về - thở dài lắc đầu.
- Hỏa Lang cô nương là ai? – Doãn Hàn khẽ hỏi.
- Là đệ tử của ta – vuốt chòm râu đắc ý.
Thấy được nét tự hào nhắc đến Hỏa Lang trên mặt Lý Chân, có phần ngờ vực và tò mò, Doãn Hàn lên tiếng:
- Hỏa Lang cô nương có gì đặc biệt sao?
Nghe đến đây, cả Lý Chân cùng Vương gia đều cười lớn, Lý vương gia đáp:
- Hỏa Cốt trong tay nữ tử đó đã được rút ra từ 19 năm trước, hoàng thượng, đó không còn là Kiếm Cảnh nữa rồi.
Sững người, không nghĩ Hỏa Cốt có thể được rút ra được, quay lại hỏi Lý Chân mặt đầy kinh ngạc, chỉ nhận lại cái gật đầu nhẹ từ hắn.
- Quả là... nữ nhân đáng kinh ngạc. Ta thật sự muốn biết nàng là người thế nào – gật gù.
Không khí vui vẻ, duy nhất có một người đang thẫn thờ.
"Hỏa Lang, sao còn chưa về?"
Tiệc vui rồi cũng tàn, đây sinh nhật nhạt nhẽo nhất của Uyển Vân, không có Hỏa Lang, nàng thậm chí còn thẳng buồn cười.
Trở về phòng, nằm trên giường, bất giác nước mắt rơi xuống.
"Hỏa Lang, ngươi dám không về thật sao?"
Cộc cộc
Đêm canh ba, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên trước cửa phòng Uyển Vân. Mệt mỏi lết từng bước chân đến mở cửa. Không một bóng người. Rùng mình dụi mắt. Quả thật không thấy ai.
"Ta mơ ngủ chăng?"
Nghĩ rồi khép cửa trở lại giường.
Cộc cộc
- Ai?
Bóng đen nghe giọng Uyển Vân giật mình mà biến mất, Uyển Vân nhanh chóng đuổi theo sau. Nàng cảm thấy có gì đó không đúng, như thể bóng đen đó vừa chạy trốn mà vừa đợi mình vậy, mà mang chút cảm giác thân quen.
Quyết không để tên vụng trộm đó trốn thoát, Uyển Vân dùng hết tốc lực để đuổi tên mặc đồ đen kia. Bóng hắn đến rừng cây trước mặt rồi biến mất, khinh công của hắn quá tốt, Uyển Vân không thể đuổi kịp đành dừng lại.
Nhìn rừng anh đào trước mặt, sững người. Bươm bướm bay đầy trời, mỗi cánh bướm đan xen với vài đốm sáng phát ra, đúng rồi, là đom đóm, có cả đom đóm nữa. Những cánh hoa anh đào héo úa được tô thêm sắc, hàng trăm đốm sáng nhỏ cùng cánh bướm khiến cho rừng anh đào này vào tháng sáu vốn chẳng có gì nổi bật liền đẹp lây.
"Sư muội, nhìn xem, rừng anh đào này đẹp quá"
"Đầu tháng tư nên anh đào nở rộ, chúng ta đến thật đúng lúc a"
"Hắc hắc. Sư muội thấy ta dẫn đường tốt không"
"Ngươi vốn lạc đường, may mắn mới đến được đây, ngươi vẫn là đồ ngốc"
"Sư muội, ngươi... ngươi...."
Hình ảnh hai tiểu hài tử đang vui vẻ ngắm rừng anh đào ùa về trí óc Uyển Vân, bất giác rơi nước mắt.
"Sư huynh, chỉ tiếc là ta sinh vào tháng sáu, dịp sinh nhật chẳng được ngắm hoa anh đào đẹp như vậy với ngươi rồi"
"Sao vậy?"
"Thì nó không đẹp như bây giờ, nó sẽ héo"
"Ai cha, cũng đúng ha"
"Ít bươm bướm quá, khi ta lớn ta nhất định quyến rũ hết lũ bướm trong rừng này rồi để chúng ở đây, như vậy kể cả không có hoa cũng vẫn có bươm bướm mà ngắm ha"
"Sư muội cao kiến cao kiến, nhưng ngươi định quyến rũ chúng thế nào"
"Khi ta lớn ta sẽ hết sức xinh đẹp, bươm bướm sẽ tự đến thôi"
"Ai cha, ngươi tự cao quá"
"Ý ngươi ta không đẹp"
"Không ngươi rất đẹp.... nhưng khi nào mới là lớn?"
"A... cha ta nói thiên hạ cứ nghĩ nữ nhi đẹp nhất là 16 tuổi, nhưng với cha nữ nhi đẹp nhất khi bước sang tuổi 18... lý do ta quên mất rồi a. Ta nghĩ là 18 tuổi là lớn đó sư huynh"
"Được rồi, vậy khi ngươi 18 tuổi chúng ta sẽ cùng ngắm bươm bướm tại rừng anh đào này ha"
Gạt hai hàng nước mắt đang lăn dài trên má, tiến khu rừng đang sáng rực rỡ kia, là kẻ mặc đồ đen lúc nãy, hắn đang đứng giữa đàn bươm bướm, xung quanh hắn được những đóm sáng nhỏ vây quanh, khiến hắn càng nổi bật hơn.
Người mặc đồ đen quay mặt lại về phía Uyển Vân, Uyển Vân nước mắt rơi càng nhiều, chạy nhanh đến ôm người trước mặt:
- Đứa ngốc, ngươi đã đi đâu vậy?
- A... sư muội... ngươi thấy thế nào? – đắc ý mà cười.
- Trả lời ta trước, ngươi đã đi đâu? – tay càng siết chặt hơn.
- Ta đi gặp bằng hữu thuở nhỏ thôi a.
"Ta nói dối Uyển Vân? Đáng chết!" – cười nhạt.
- Lần sau không được rời xa ta nữa, ngươi có biết ta rất lo lắng hay không? – khóc thảm.
- Ta... xin lỗi. Sư muội, nín đi, nín đi nào – bối rối.
- Ngươi phải hứa không được đi xa lâu như vậy nữa, không ta khóc đến khi ngươi chết đuối thì thôi – nghẹn ngào.
- Ân, ta hứa. Nín nhanh – khẽ mỉm cười.
Uyển Vân dần ngừng khóc, buông Hỏa Lang ra, giờ mới nhìn kĩ gương mặt nàng, lem luốc khó coi, hơi trầy xước. Lùi vài bước quan sát, quần áo Hỏa Lang càng thêm khốn đốn hơn, rách gần hết, lấm bẩn, cơ thể xuất hiện nhiều vết thương tuy không nghiêm trọng, chỉ là xước da nhẹ nhưng lại làm cho Uyển Vân nhíu mày:
- Ngươi quên ngươi hứa gì?
- A? - ấp úng – không có quên!
- Người ngươi bị thương – thở dài – ngươi lại nói không quên?
- A...
Gương mặt Hỏa Lang hơi lúng túng, nhưng ánh mắt có phần kì lạ, Uyển Vân nhíu mày:
- Không gặp chuyện gì chứ?
- Không có – khẽ lắc đầu.
- Ánh mắt ngươi hơi khác trước – âm thanh nhỏ lại – lạnh lùng hơn.
Hỏa Lang không nói gì, đưa tay với một con bươm bướm, dơ trước mặt Uyển Vân:
- Đây là quà sinh nhật muộn của ta, ngươi nhận chứ?
Mỉm cười, khẽ gật đầu, kéo Hỏa Lang ngồi dưới vào một gốc cây anh đào gần đó, nghiêng đầu tựa vào vai nàng:
- Ngươi vẫn nhớ chuyện ngày đó sao – mắt vẫn ngắm nhìn đàn bươm bướm kia bay.
- Ân – gật nhẹ.
- Nhưng ta nhớ là không có nói gì đến đom đóm!? – vặn lại Hỏa Lang.
- Ta muốn ngươi nhìn rõ hơn vẻ đẹp của từng cánh bướm vào ban đêm.
Ngờ vực, không tin được Hỏa Lang có thể nghĩ đến điều này, cuối cùng vẫn là gật đầu mỉm cười:
- Ngươi hình như đã trưởng thành hơn rồi.
- Thật sao? – mỉm cười.
- Đúng vậy – khẽ gật.
"Ngươi thay đổi vì chuyện gì vậy?"
Im lặng một lúc, Uyển Vân lại lên tiếng:
- Tốn nhiều sức không? – tay chỉ vào đàn bươm bướm.
- Rất nhiều, rất khó tìm.
- Mệt mỏi không? – nhíu mày.
- Không hề gì, vì sư muội, chuyện này đáng là bao? – vui vẻ.
- Vậy hãy ở đây đến sáng cùng ta.
- Ân – khẽ gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.