Ngươi Thuộc Về Ta

Chương 13: Lần đầu vận nữ phục




Trời ửng sáng, Uyển Vân đã ngủ thiếp trên vai Hỏa Lang từ lúc nào. Còn Hỏa Lang vẫn ngồi đó, không dám cử động, chỉ sợ nghiêng nhẹ người cũng sẽ làm Uyển Vân tỉnh giấc.
Cơn gió đầu mùa lướt qua, làm Uyển Vân tỉnh giấc, khẽ ngước lên nhìn Hỏa Lang, nhíu mày:
- Không ngủ?
- Ngủ một chút rồi – mỉm cười.
- Hỏa Lang giờ gan lớn rồi, cứ nói dối ta hoài. Mấy ngày ở ngoài có chuyện gì sao? – hoài nghi.
- A – cười – không có, ta sợ sư muội lo. Về thôi, ở đây chẳng còn gì để ngắm nữa rồi – thở dài.
- Vẫn còn.
Nói rồi chuyển tới ngồi trước mặt Hỏa Lang, hai tay áp vào má nàng, chăm chú nhìn gương mặt đang ở trước mắt.
Hỏa Lang lúng túng tránh ánh mắt Uyển Vân, sợ nếu nhìn lâu sẽ gây chuyện, sẽ không kiềm chế được bản thân. Cố gắng nghiêng đầu đi chỗ khác, Uyển Vân dùng lực giữ gương mặt kia yên vị, không cho dời khỏi tầm mắt mình.
- Sư muội... sao vậy? – lúng túng.
- Sư huynh, ngươi khác trước, ánh mắt ngươi lạnh lùng ngay cả đang nhìn ta. Ta nhìn thấy cái gì đó trong mắt ngươi... rất khó nói. Ngươi có đang buồn chuyện gì không?
"Buồn sao? Đau khổ rõ ràng trong mắt ta thế sao?"
- Không hề, ta chỉ cảm thấy có lỗi vì không có quà gì trân quý tặng ngươi thôi.
"Ta lại nói dối, đáng chết"
- Đứa ngốc, ngươi đã tặng ta thứ quý giá nhất, không gì mua được rồi, còn chưa đủ sao – tay nhéo má Hỏa Lang.
- Cái này sao mà trân quý? Ai chà... Vẫn là phải có gì đó làm kỉ niệm – lắc đầu.
- Nơi đây là kỉ niệm, hãy cõng ta đến đây mỗi khi ta muốn, được không? – vui vẻ.
- Sư muội, ngươi nặng lắm – giả vờ thở dài.
- Ngươi... ngươi.... – xấu hổ.
Hỏa Lang thoát khỏi hai bàn tay Uyển Vân, khởi động các khớp, rồi cúi xuống:
- Lên đây, ta cõng sư muội về.
- Ngươi chê ta nặng – bĩu môi.
- Thế nên ta mới được sinh ra, không thì chẳng ai cõng được ngươi đâu, lên đây nào – cười lớn.
Nghe vậy bẽn lẽn tiến gần đến chỗ Hỏa Lang, nhẹ nhàng lên lưng nàng, tay ôm chặt vào cổ, môi ghé sát tai thì thầm:
- Cả đời này chỉ ta được ở đây.
- Ân, ta hứa.
"Tất nhiên rồi, ta cũng chỉ muốn mình ngươi trên lưng ta mà thôi"
Trời chỉ mới hửng sáng, chưa ai ngủ dậy, lặng lẽ cả hai trở về phòng của mình.
Hỏa Lang mệt mỏi, nhìn thấy cái giường thân quen, chẳng buồn thay đồ cứ thế mà nằm lên, nhắm mắt, rất nhanh sau đó đã đi vào giấc ngủ.
- Hỏa Lang, dậy mau.
Thanh âm nhẹ nhàng thân thuộc vang lên, đánh tan cơn mê. Hỏa Lang mở mắt, giọng uể oải:
- Sao vậy sư muội?
- Nhanh chóng tắm rồi thay đồ, hôm nay ngươi phải vận nữ phục.
- Được được, ngươi ra ngoài trước, ta sẽ làm liền, làm liền – mắt dần nhắm lại.
Im lặng một khắc.
- Sao cơ, nữ phục?
Hỏa Lang giật mình, bật dậy ngay tức khắc, kinh hãi nhìn Uyển Vân.
- Ân, ngươi nói muốn thử mà? – ngây thơ nhìn Hỏa Lang.
- Không cần đâu, ta hết muốn rồi, cứ vận nam trang là được rồi – lúng túng.
Cầm bộ nữ phục đưa cho Hỏa Lang, thở dài.
- Thôi ta không đùa ngươi nữa, chuyện là thế này,...
...
- Sao cơ? Hoàng thượng muốn gặp ta?
- Ân, ca ca muốn gặp người thuần phục được Hỏa Cốt – gật đầu, tươi tỉnh đáp.
- Vậy liên quan gì đến...
- Ngươi nữ nhi vận nam trang đến diện kiến hoàng thượng, ngươi nhìn ra tội gì chưa?
- Khi quân, phạm thượng – thở dài.
- Biết rồi mau thay đồ, dù sao Hoàng thượng cũng được sư phụ kể hết chuyện hồi nhỏ của ngươi rồi, nếu tác phong không tự nhiên, người có thể thông cảm, nhưng tuyệt đối không được vận nam trang đứng trước người.
- Mắc mớ gì sư phụ kể chuyện của ta cho Hoàng thượng – nhíu mày.
- Là Hoàng thượng hỏi – thở dài – thôi mau đi tắm, ta chuẩn bị nốt bữa trưa, Hoàng thượng ăn xong sẽ rời đi, cha ta có lẽ mai cũng đi sớm.
- Ân.
...
Tại phòng ăn
- Quận chúa tiểu muội, lâu như vậy vẫn chưa thấy Hỏa Lang tiểu thư xuất hiện, phải chăng không muốn gặp trẫm – nhíu mày.
- Hoàng thượng, nàng còn...
Chưa nói hết câu, một nữ nhi vận y phục trắng thuần khiết bước vào. Mái tóc vẫn còn ướt buông dài lộ hết thảy quyến rũ, làm Uyển Vân ngây người, si ngốc.
Nữ tử trước mặt mạo tựa thiên tiên­(1), nguyệt mi tinh nhãn(2), thần hồng xi bạch(3). Điều đáng nói, gương mặt hoàn toàn không trang điểm, tất thảy đều là tư sắc thiên nhiên(4).
Uyển Vân cứ ngồi im nhìn nữ tử trước mặt. Không chỉ có nàng, tất thảy mọi người trong phòng đều kinh ngạc, không dám thốt lên câu nào.
- Tiểu nữ Vương Hỏa Lang tham kiến Hoàng thượng.
Giọng nói đầy khí phách nam nhi hiên ngnag, thân thuộc phát ra từ nữ tử đang quỳ trước cửa mới làm mọi người trở lại hiện tại.
- Là Hỏa Lang cô nương đây sao? – quay ra hỏi Lý Chân vốn đang há mồm ngồi gần đó.
- Bẩm, đúng là nàng – nghi hoặc đáp lại Hoàng thượng.
- Vẻ đẹp này... ta có phần ngạc nhiên. Ta hình dung khác khi ngươi kể về nàng – cười lớn.
- Hoàng thượng, nàng vẫn đang quỳ - Uyển Vân nhắc nhẹ nhàng.
- A, phải. Miễn lễ, miễn lễ - Hoàng thượng tươi tỉnh hướng Hỏa Lang nói.
- Đa tạ Hoàng thượng.
Giọng điệu và hình ảnh Hỏa Lang bây giờ quả thật chẳng ăn khớp, làm Uyển Vân phải nhịn cười mà đỏ hết mặt.
- Dùng bữa thôi, Hoàng thượng còn phải hồi triều – Lý Vương gia thúc giục.
Mọi người gật đầu đồng ý, tiến về phía bàn ăn.
Trong khi mọi người vui vẻ vừa thưởng thức bữa ăn, vừa nói chuyện phiếm, thì Hỏa Lang vẫn giữ tính phàm ăn thường ngày: liên tục gắp đồ bỏ vào bát, ăn không nói một lời, hết sức chuyên tâm. Dáng vẻ đó làm Hoàng thượng có phần bất ngờ, còn những người xung quanh chỉ biết nhịn cười. Uyển Vân thỉnh thoảng còn gắp thêm đồ ăn bỏ vào bát Hỏa Lang dù cái bát của nàng luôn đầy ắp.
- Sư tỷ, chậm thôi, không nghẹn.
Minh Hiển nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của Hỏa Lang không khỏi lo lắng. Bữa nào ăn cùng Hỏa Lang hắn đều nhắc nàng như vậy và lần này hắn đã đúng, Hỏa Lang nghẹn thật.
Uyển Vân nhanh chóng rời bàn ăn, lấy nước cho Hỏa Lang, gương mặt đầy lo lắng và tức giận. Khi cơn nghẹn của Hỏa Lang đã trôi, Lý Chân lườm Hỏa Lang:
- Lang nhi, có Hoàng thượng và Vương gia ở đây, ngươi phải giữ phép tắc.
- A... tiểu nữ xin lỗi Hoàng thượng – lúng túng nhìn người trước mặt.
Hoàng thượng cười lớn:
- Trẫm sống 30 năm, không nhiều nhưng cái gì gần như cũng nhìn qua. Đây là lần đầu tiên trẫm thấy một mỹ nhân như khanh. Đúng là chủ nhân Hỏa Cốt không thể là mỹ nữ tầm thường ha. Hảo hảo.
- Lang nhi vốn vô tư như vậy, hoàng thượng không trách nàng chứ? – Lý Chân hướng Hoàng thượng hỏi.
- Không hề, đồ đệ của Lý sư phụ, ta cực kì thấy thoải mái. Trong cung khuân phép quá nhiều, thật sự nhiều lúc rất khó chịu. Hôm nay gặp một nữ tử như Hỏa Lang, thật sự ta vui. Chẳng còn chút gò bó nào hết – cảm kích nhìn Hỏa Lang.
- Vậy là tốt rồi – Lý Vương gia gật gù.
Bữa trưa diễn ra khá hoàn hảo, duy nhất một người không vui là Uyển Vân, Hỏa Lang cũng cảm nhận được một phần sát khí phát ra gần đây nhưng vốn đang bận dùng bữa, không tiện để ý, cứ thế mặc kệ rồi tiếp tục ăn.
Xong bữa trưa, mọi người đi đến phòng khách. Hỏa Lang định ở lại giúp các nha hoàn rửa bát thì bị Uyển Vân kéo lại một góc, nhăn mặt:
- Định đi đâu?
- A... thì như mọi năm, giúp tiểu Hoa, tiểu Nhĩ rửa bát - ấp úng.
"Hóa ra sát khí vừa rồi là từ đây?"
- Để các nàng làm đi, ngươi không thấy ngươi đang mặc gì sao? – lườm.
- Nữ phục. Nhưng làm sao? Các nàng cũng biết ta là nữ nhi, từ nhỏ ta, sư muội cùng hai nàng vẫn nghịch trong phủ mà – thắc mắc.
- Ngươi vận nữ phục, chỉ mình ta được nhìn thấy, không được cho nữ nhân khác nhìn. Muốn giúp các nàng, thay thành y phục nam nhân, để tóc giống nam nhân, bằng không thì đừng hòng – lạnh lùng.
- Vậy ta đi thay – lúng túng.
- Không định tiễn Hoàng thượng? – nhíu mày.
- A... đúng vậy, vậy tiễn Hoàng thượng trước, sau đó thay y phục cũng chưa muộn – gật gù.
"Hỏa Lang hiểu nhanh vậy sao?", Uyển Vân có chút ngạc nhiên, "đúng là có thay đổi".
- Còn nữa.
- Ân?
- Từ giờ ăn uống từ tốn, nhai kĩ. Cấm để bị nghẹn.
- Ân, đã hiểu – cười cười.
- Cũng đến lúc phải trở về rồi, Lý sư phụ, Hỏa Lang cô nương ở lại bảo trọng. Vương gia, quận chúa tiểu muội, chiếu cố tốt bản thân. Trẫm cùng Đạo khanh hồi kinh trước.
Tất cả cung kính quỳ xuống tiễn Hoàng thượng. Doãn Hàn tươi cười lên xe ngựa, rời núi hướng thẳng về kinh thành.
(1) mạo tựa thiên tiên­: dung mạo như tiên trên trời.
(2) nguyệt mi tinh nhãn: lông mày như trăng, đôi mắt sáng như sao
(3) thần hồng xi bạch: môi đỏ, răng trắng
(4) tư sắc thiên nhiên: sắc đẹp tự nhiên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.