Ngươi Thuộc Về Ta

Chương 17: Chuyện phiếm dọc đường




Đến tiểu điếm gần đó, đoàn người nhanh chóng vào nghỉ ngơi một chút rồi dùng bữa tối.
Không khí hai bên bàn ăn rất khác nhau. Bàn đám gia nhân nom khá vui vẻ, cười nói nhưng vẫn lễ nghĩa không dám gây ồn ào.
Còn bàn bên cạnh họ thì khác, không khí có phần hơi ngượng ngùng, không được tự nhiên.
Lý Vương gia cảm thấy Hỏa Lang không hăng hái như trước, ăn khá từ tốn, có phần hơi uể oải liền lo lắng:
- Lang nhi, mệt sao?
Uyển Vân nghe vậy ngẩng mặt lên, đưa mắt dò xét Hỏa Lang, gương mặt ngượng ngùng ban nãy giờ có phần hoảng, khẽ nhíu mày.
- Không, chỉ là trưa ăn hơi nhiều nên giờ cảm thấy không đói thôi – Hỏa Lang cười cười, đáp.
- Vậy cứ cố ăn, chúng ta còn đoạn đường ban đêm cần đi nữa. Nếu không nuốt trôi được ta sẽ mua thêm ít lương khô. Nhớ chiếu cố tốt bản thân – Lý Vương gia ân cần dặn dò.
- Ân – khẽ gật đầu.
Lúc này Uyển Vân mới lên tiếng:
- Chưa bao giờ Hỏa Lang tự nhiên chê đồ ăn, ngươi có thật sự ổn?
- Ta... ổn – giật mình hướng Uyển Vân đáp.
- Được – thở dài – cố dùng chút đồ kẻo đói – cười nhạt.
- Ân!
"Hỏa Lang ngươi rốt cục là có bệnh gì đây? Sắc mặt từ ngày trở về rất khác, đến kinh thành phải dẫn ngươi đi gặp đại phu một phen mới được" – Uyển Vân mày nhíu lại.
Dùng bữa và tắm qua một chút rồi đoàn người lại lên đường.
- A Tứ, bao lâu nữa đến nơi? – Vương gia lớn tiếng hỏi người đang đánh xe.
- Đầu canh ba là có thể đến rồi thưa lão gia – A Tứ cẩn thận tính toán chút rồi đáp.
- Vậy hết đoạn đường khó đi này, hãy đổi người lái – Vương gia một lúc lâu sau lại nói.
A Tứ hơi sững người, đây cũng không phải là lần đầu tiên Vương gia yêu cầu đổi người đánh xe cho hắn. Nhưng dẫu sao việc này làm A Tứ có phần chán nản.
- Tuân lệnh lão gia – giọng hơi buồn.
Lý Vương gia hé rèm, bước ra, ngồi cạnh A Tứ.
- Vương gia, vào trong kẻo nhiễm lạnh – A Tứ phát hoảng.
- Ta thân là Vương gia, khí phách vậy, đâu có yếu đuối như nữ nhi, ngươi khỏi lo thừa – Lý Vương gia vỗ vai A Tứ.
- Tiểu nhân ăn nói hàm hồ, Vương gia cứ quở trách – A Tứ lúng túng, giọng hơi run.
- Ai nha. Không sao. Ta coi các ngươi như người nhà, đừng có hở ra là sợ sệt khúm núm như vậy, ta sẽ buồn nha – Lý Hiền cười nhân hậu.
- Ân – giọng điệu có phần thoải mái – lão gia, không vào trong nghỉ ngơi sao? – quay lại chủ đề ban đầu.
- Ngươi đã hầu hạ ta được bao năm? – ánh mắt xa xăm nhìn đường.
- Dạ, tiểu nhân ở cạnh người cũng được 7 năm – ngạc nhiên đáp.
- A Tứ, ở cạnh hầu hạ ta, có chuyện gì bất mãn không?
- Tất nhiên là không, thưa lão gia – âm lượng hơi lớn, ngữ khí trắc nịch – nếu có bất mãn gì thì chỉ có là không phục vụ cho người sớm hơn – A Tứ quả quyết.
- Ai nha. A Tứ ngươi cũng biết mồm mép – Lý Hiền đùa cợt.
- Tiểu nhân hoàn toàn là xuất phát từ tâm, nói sai nửa lời trời chu đất diệt – nghiêm túc đáp, đôi mắt có hơi lệ.
- A Tứ - giọng điệu nghiêm túc – ngươi là người cẩn thận nhất trong năm người, tuy vậy thân thể cũng yếu ớt nhất, ngươi nhiều lúc làm ta thấy rất lo lắng.
- Lão gia – quay hẳn mặt sang phía Lý Hiên – tiểu nhân đáng chết.
- Nhìn đường – Lý Hiên hốt hoảng – ngươi đang cầm cương.
- A... - quay mặt trở lại – tiểu nhân đáng chết, làm lão gia lo lắng – mắt hơi đỏ.
- Ngươi nghĩ đi đâu vậy – Lý Hiên khẽ thở dài – ta nói thế là muốn ngươi chú ý sức khỏe.
A Tứ im lặng. Lý Hiên tiếp lời:
- Ngươi cứ cố chấp năn nỉ ta không để người khác cầm cương xe chở ta hết lần này đến lần khác, ta vốn không ép buộc ai làm gì, nên hết thảy đều thuận ý ngươi. Nhưng hôm nay, ngươi thấy mệt mỏi khi cầm cương sẽ dẫn đền chuyện gì chưa?
- Dạ... thấy...
- Nếu ngươi lo lắng cho ta, hãy chiếu cố tốt bản thân, không được cố chấp. Ta còn muốn ngươi phục vụ ta đến khi ta gặp tổ phụ - nói rồi cười lớn.
A Tứ lau nước mắt, gật đầu lia lịa như đồng thuận.
Lý Vương gia thấy vậy cũng không nói gì thêm, tiếp tục nhìn con đường đang đi.
Trong xe, Hỏa Lang mệt mỏi đã say sưa ngủ, vẫn là cố ngủ cốt yếu là né tránh ánh mắt Uyển Vân. Gương mặt có nét không thoải mái, mày hơi chau vào.
Uyển Vân vốn đang nghe cha nàng khuyên bảo nam nhân kia, vô tình nhìn thấy Hỏa Lang mặt như gặp ác mộng, đau lòng, tiến lại ngồi gần Hỏa Lang.
Nhẹ nhàng lấy tay đưa đầu của người đang say giấc kia về phía vai của mình.
Hỏa Lang đang gối trên vai Uyển Vân. Bất giác lông mày dãn ra, trên môi hơi có ý cười.
Uyển Vân ngồi im, đôi mắt sáng lên, trong lòng trào dâng hạnh phúc.
- Tên sơn tặc thấy ta, né không được, cam tâm để ta đạp cho một cước, hắn ngã sõng soài lăn lộn dưới đất.
A Lực hăng hái kể chiến công của hắn hồi sáng cho Tiểu Nhĩ và Tiểu Hoa. Tiểu Hoa thì có phần rất hứng thú, nghe chăm chú câu chuyện. Trái lại Tiểu Nhĩ chỉ gật gật đầu, về cơ bản là nàng chẳng quan tâm đến chiến tích của A Lực lắm.
- Nhưng vẫn là Hỏa Lang công tử lợi hại. Kiếm vẫn nằm trong vỏ, một lần vung kiếm thôi làm tên nào tên ấy đau đớn thống khổ. Ta thậm chí còn nghe rõ ràng tiếng xương gãy – A Hầu gật gù, giọng vạn phần nể phục.
- Đúng đúng, Hỏa Lang công tử, diện mạo đó ta nghĩ bắt gà còn khó, nay quả thật được mở mang tầm nhìn – A Lực cũng gật gù,.
- Còn phải nói sao? Ta nhắc các đệ bao lần, không nên nhìn vẻ ngoài đánh giá một người – A Hổ đang đánh ngựa nói với theo.
Tiểu Nhĩ thấy bốn nam nhân kia nhắc tới Hỏa Lang đầy nể nang, một câu "Hỏa Lang công tử", hai câu "Hỏa Lang công tử" liền tủm tỉm cười.
Tiểu Hoa vốn chỉ biết Hỏa Lang là nữ tử còn về phần giả bộ lạnh lùng thì hoàn toàn không biết. Tiểu Nhĩ có phần khá nhạy bén, khác hẳn với Tiểu Hoa. So với Tiểu Nhĩ, Tiểu Hoa rất trẻ con, tính tình y hệt Hỏa Lang, giống một tiểu hài tử to xác. Chỉ khác là, Tiểu Hoa không giấu giếm bộ dạng ngốc nghếch của mình như Hỏa Lang, và cũng không quá ngốc nghếch như Hỏa Lang mà thôi.
Tiểu Hoa vẫn chỉ là biết Hỏa Lang là một cô nương lạnh lùng nhưng rất tốt bụng, nhiều khi lại ấm áp. Còn Tiểu Nhĩ thì nhận ra Hỏa Lang vốn khá ngốc nhưng lại ẩn mình, hẳn là có người đứng sau bảo ban, người có khả năng này thì chỉ có một.
- Ai nha. Các huynh để ý, tướng mạo Hỏa Lang công tử rất hoàn mỹ nha. Gương mặt như nữ tử, nước da trắng bóc, đôi mắt hớp hồn người. Đúng là một nam nhân tuyệt đẹp, trên mặt không nhược điểm, thiên hạ khó tìm – A Ngũ lên tiếng.
- Đúng đúng, Hỏa Lang công tử quả thật rất tuấn tú gương mặt thì đúng là giống một công tử yếu đuối, nhưng đôi mắt thì lạnh lùng lãnh đạm, rất mạnh mẽ a – A Lực góp lời.
- Quả khác với khuân mặt, cứ nhìn lúc công tử đánh bọn sơn tặc kia, quả thực rất oai phong lẫm liệt, khí phách hiên ngang. Công tử quả khiến người ta rất tin tưởng mà nể phục – A Hổ gật gù nói với vào.
Hoàn toàn là về Hỏa Lang. Tiểu Hoa cười cười, còn Tiểu Nhĩ lúc này hơi trầm ngâm, từ lúc nào đã bắt đầu lắng nghe câu chuyện của bốn nam nhân kia.
- Không biết có bao nhiêu nữ tử mê mệt Hỏa Lang công tử ha? Người như Hỏa Lang công tử rất khó kiếm – A Hầu cười tươi.
- Hỏa Lang công tử sống ở trên núi cùng Lý Chân sư phụ, chắc chắn chưa có nữ tử nào để ý – A Hổ tỏ ra hiểu biết.
- Đúng đúng. Nhưng chắc chắn đợt đến kinh thành này nữ tử xếp hàng ở phủ Vương gia sẽ nhiều lắm đây – A Ngũ vui vẻ.
- Tại sao? – Tiểu Hoa ngạc nhiên.
- Tiểu Hoa, ý A Ngũ là họ đến để được gặp Hỏa Lang công tử - Tiểu Nhĩ thở dài, đáp.
- A – Tiểu Hoa gật gật đầu – cũng đúng, Hỏa Lang công tử diện mạo quả thật hớp hồn nữ tử a – nhìn sang Tiểu Nhĩ nháy mắt.
- Có ai từng nghĩ như ta chưa? Rằng... Hỏa Lang công tử và tiểu thư nhà ta quả thật rất đẹp đôi không? – A Lực giọng dò xét.
- Có!!! – ba nam nhân còn lại đồng loạt đồng thanh.
- Hay chúng ta giúp hai người họ? – A Ngũ hăng hái.
- Giúp sao? – A Hầu phấn khích.
- Thì khích lệ Hỏa Lang công tử, dò xét thái độ của công tử xem chuyện này thế nào? – A Ngũ ra vẻ.
- Nhưng còn ý tứ của tiểu thư nữa, ai sẽ lo chuyện đó? – A Hầu lắc đầu.
Không hẹn, ba nam nhân đang sôi nổi kia hướng ra chỗ Tiểu Hoa và Tiểu Nhĩ. Lúc này, mặt hai nữ tử này đã trắng bệch, không nói nên lời nào.
Tiểu Hoa hơi run liếc sang Tiểu Nhĩ. Biết Tiểu Hoa đã cứng họng chẳng thể nói gì, Tiểu Nhĩ lấy lại bình tĩnh, hướng mấy nam nhân kia, giọng căng thẳng:
- Không được!
- Sao vậy? Họ rất xứng đôi mà... - A Ngũ cụt hứng.
- Tuyệt đối quên chuyện này đi, tiểu thư mà biết được sẽ trách tội – Tiểu Nhĩ nghiêm túc.
- Tiểu thư không biết là được – A Lực cố nói.
- Hãy để mọi thứ tự nhiên. Nếu các ngươi sắp đặt, tiểu thư có vui? Vả lại chúng ta là ai mà dám tùy tiện sắp xếp chuyện này? – Tiểu Nhĩ lắc đầu.
- Chỉ là dò xét ý tứ hai bên, có gì nghiêm trọng? – A Hầu hậm hực.
- Phải, ngươi làm quá chuyện này lên rồi – A Ngũ tán thành.
Tiểu Nhĩ lúc này cũng cứng họng. Đúng là chỉ dò xét ý tứ, không có gì nghiêm trọng. Không thể nói với họ Hỏa Lang là nữ tử, chuyện này trừ khi là Hỏa Lang tự nói ra, nếu không không ai được phép biết, dĩ nhiên trừ Hoàng thượng. Nếu lộ ra, thiên hạ sẽ chê cười, lúc đó Hỏa Lang muốn sống yên ổn làm một nữ tử bình thường cũng không được. Đây cũng chính là những lời Vương gia nói với Uyển Vân cùng Tiểu Hoa và Tiểu Nhĩ. Về phần hai tiểu nô tì này biết chuyện Hỏa Lang là nữ phẫn nam trang cũng là Uyển Vân hồi nhỏ lỡ miệng mà biết.
Đang không biết phải đáp lại ra sao, thì A Hổ lên tiếng:
- Các ngươi thật nhiều chuyện, Hỏa Lang công tử và tiểu thư tuy rất xứng đôi nhưng hai người họ từ nhỏ đã sống cùng nhau lâu như vậy, nếu Hỏa Lang công tử hoặc tiểu thư có để ý nhau, thì cũng sớm phát sinh tình cảm, việc gì đến chúng ta?
Im lặng.
- Nhân duyên là tự nhiên, Tiểu Nhĩ nói rất đúng, tốt nhất đám gia nhân chúng ta không nên nhiều chuyện, tránh sau này làm cả hai người họ khó xử.
- Đại ca nói đúng, là bọn đệ quá ngu ngốc – A Ngũ lí nhí.
- Đúng vậy... - A Hầu cúi mặt thấp giọng.
- Ân... Ai cha mong sao họ là một đôi quá ha. Quả thực Hỏa Lang công tử là một nam nhân hoàn hảo a, chỉ có công tử mới hợp với tiểu thư nhà ta – A Lực vẫn rất vui vẻ.
Tiểu Nhĩ thở dài, thầm cảm ơn A Hổ còn Tiểu Hoa ban nãy người còn đầy mồ hôi, mím môi không dám nói câu gì giờ đây sắc mặt tốt hẳn lên, toe toét cười.
"Hỏa Lang công tử... Uyển Vân tiểu thư, A Hổ thật sự mong rằng hai người có thể thành một đôi đó, quả thật rất đẹp đôi" – A Hổ cười rồi thúc ngựa đi tiếp.
Vương gia trở vào trong xe sau khi đã đổi người đánh xe chở mình. A Ngũ nhanh chóng thay thế A Tứ, cẩn thận cầm cương, thúc ngựa đi đều đều.
Lý Hiên trở lại chỗ ngồi, Uyển Vân đã đổi sang ghế đối diện hắn từ lâu.
Nhìn Hỏa Lang tựa vai Uyển Vân, còn nàng thì đầu hơi nghiêng, cũng đang tựa đầu Hỏa Lang mà ngủ, trong lòng bỗng cảm thấy chút hoảng, mang dư âm mất mát.
Hai nữ tử trước mặt quả thật quá đẹp. Một người mang vẻ ôn nhuận như ngọc, một người vận nam trang nhìn tuấn tú, gương mặt không khuyết điểm và hơn cả khí phách nam nhân tỏa ra cực mạnh, khiến người khác cảm thấy rất tin tưởng. Bao trùm lên hai người nữ tử này hoàn toàn là ấm áp, cảm giác khiến người khác nhìn họ thôi cũng rất vui vẻ.
Nhìn hai người lúc này, chẳng khác nào một cặp tiên đồng ngọc nữ.
Sững sờ nhìn, rỗi khẽ thở dài, cười nhạt lắc đầu.
"Lang nhi nếu là nam tử có phải tốt không"
Im lặng.
Xe ngựa vẫn cứ thế đi, dần dần hình ảnh kinh thành mờ mờ trong màn đêm cũng xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.