- Vương gia đã về, đã về rồi.
Tiếng người hầu kẻ hạ trong phủ Vương gia vang lên, phá tan bầu không khí im lặng buổi đêm.
- Ai nha, bé tiếng thôi lũ ngốc kia – Lý Vương quát nhẹ.
- Lão gia, đã về.
- Phải, Tôn quản gia, mấy ngày ta vắng nhà có vấn đề gì không?
- Chuyện lớn thì không có, dạo trước có Lăng tướng quân đến mời dự yến tiệc.
- Lăng Phàm sao? – cười lớn – Yến tiệc dịp gì đây?
- Tiệc mừng Lăng tướng quân bước sang tuổi 50 – giọng già nua kia từ từ đáp.
- Được, tiệc bao giờ? – ánh mắt vui mừng.
- Tối mai, giờ Dậu thưa lão gia.
- Được được, đã biết. Giờ bảo người dọn phòng cho Uyển nhi và Lang nhi đi.
- Ai cha, có cả Hỏa Lang công tử sao? Đúng là chuyện tốt a, lão nô bảo người làm ngay – nói rồi nhanh chóng đi vào trong.
- A, Tôn quản gia, lâu quá không gặp.
Hỏa Lang theo sự chỉ dẫn của A Hổ liền nhanh chóng chạy đến phòng mình. Tình cờ gặp Tôn quản gia vừa từ đó bước ra.
- Hỏa Lang công tử, lâu quá rồi, lớn quá rồi – lão quản gia cười híp mắt, vuốt chòm râu dài mượt của mình.
- Gọi Lang nhi là được rồi, Tôn quản gia lại dọn phòng cho ta sao? – liếc vào căn phòng.
- Chỉ dọn chút thôi. Phòng vẫn như cũ a, không khác năm xưa chút nào! – cười.
- Tôn quản gia, người chú ý sức khỏe, không cần phải dọn cho ta, ta lớn rồi – Hỏa Lang nhíu mày.
- Một chút có là bao. Ngươi bây giờ đúng lớn rồi nha, rất ra dáng nam nhi. Có điều ngươi tuấn tú quá rồi đó, đẹp hết phần nữ nhân rồi – Tôn quản gia cười đùa.
Hỏa Lang hơi đỏ mặt, hơi lúng túng, vội vàng:
- Tôn quản gia, ngươi không được đùa vậy nữa. Ta...
- Thôi! Vào phòng hảo nghỉ ngơi, ta cũng về ngủ, trời sắp sáng rồi – giả vờ ngáp ngáp rồi bỏ đi.
- A... - Hỏa Lang hẫng.
Thở dài, mỉm cười rồi cũng ngoan ngoãn vào phòng.
- Tiểu thư, người cần gì không? – một tiểu nha hoàn lên tiếng.
- Lang... À, sư huynh đã được đưa đến phòng?
Uyển Vân mặt hơi phiếm hồng. Vốn là định đưa Hỏa Lang về đến tận phòng nhưng nhớ lại chuyện ban nãy khi thức dậy, Uyển Vân nhận ra cả hai đang tựa nhau ngủ thì ngại ngùng, không dám đối mặt với Hỏa Lang dù rằng mình là người bắt đầu.
- A Hổ đã đưa công tử về đến cửa phòng, chắc chắn sẽ không lạc – tiểu nha hoàn nhẹ nhàng đáp.
- Vậy chỗ ở tốt không? – Uyển Vân gấp gáp.
- Là phòng cũ của công tử, Tôn quản gia cùng vài nô tì khác đã dọn qua giường, trời cũng khuya nên mai mới dọn cả phòng.
- Vậy sao? – nhíu mày – không có phòng trống nào sạch sẽ?
- Dạ còn phòng ngủ cho khách nhưng công tử từ chối, muốn ở phòng cũ của mình.
- Vậy sao? – trầm tư một lúc – được rồi ngươi về phòng đi – hướng về tiểu nha hoàn đó nhẹ nhàng.
- Vậy... tiểu thư ngủ ngon, nô tì cáo lui.
Nói rồi lui ra phía cửa. Uyển Vân cũng đứng lên chuẩn bị thổi nến.
- A – tiếng nha hoàn ban nãy hoảng, nhưng tiếng khá nhỏ.
Uyển Vân tuy tiếng nhỏ nhưng vẫn có thể nghe thấy vì nàng đang ở ngay trong phòng.
- Tiểu Đinh, sao vậy?
Không ai đáp.
Cộc cộc.
Uyển Vân tiến ra phía cửa, mở hé cửa:
- Tiểu Đinh, có...
- Sư muội... - thanh âm quen thuộc, có chút ngượng ngùng.
Chết lặng. Trong mắt rõ ràng là lúng túng. Thấy Uyển Vân không đáp, Hỏa Lang hơi lo lo, liền giải thích:
- Ta không... không cố ý làm sư muội thức giấc... chỉ là ban nãy sư muội đi nhanh quá, ta không kịp theo... nhiều năm rồi không ở đây nên cũng quên mất phòng sư muội... A, ta lại nói nhăng nói cuội... sư muội, ngủ ngon nhé!
Nói rồi tay vẫy vẫy chào, xoay lưng, gương mặt hoàn toàn là mất tự nhiên.
- Lang nhi...
- A? – hốt hoảng.
Như nhận ra mình lỡ lời, mặt càng đỏ hơn nữa, nhanh chóng thanh minh:
- Không có gì... lâu không gọi nên... nay tiện ở phủ gọi lại... cũng nhiều kỉ niệm ha... - gượng cười.
- Đúng! Nhiều... thật – hơi thở hơi gấp.
- Vậy ngủ ngon, sư huynh.
Uyển Vân nói xong nhanh chóng đóng cửa, Hỏa Lang đứng đó một lúc rồi cũng về phòng.
"Sư muội, ngươi cứ dịu dàng như vậy sẽ bức ta chết mất" – đau đớn thở dài.
"Lang nhi, mơ về ta" – vui sướng ôm cái chăn, ngủ liền.
Cả phủ Vương gia chìm vào giấc ngủ.
- Hỏa Lang, dậy ăn sáng!
Đang mơ màng, cuối cùng cũng mở được mắt. Gương mặt quen thuộc ngày càng rõ nét đang dần hiện ra trước mắt.
- Sư huynh!
Bừng tỉnh.
- Sư... sư... sư muội, sao vậy? – lắp bắp.
- Ăn sáng! Ngươi quên mất sáng nay phải đi đâu sao? – nhíu mày.
- Đi... đâu? – Hỏa Lang cau mày, cố nhớ lại chuyện hôm qua.
Uyển Vân gượng cười, tay nhéo mạnh cái má Hỏa Lang như mọi khi. Hỏa Lang đau đớn nhưng cuối cùng cũng nhớ ra, vỗ nhẹ vào đầu mình một cái:
- A, suýt quên. Hôm nay đi mua sắm. Nhưng mà sư muội... - mặt trùng xuống.
- Sao vậy? – lo lắng hỏi.
- Ta... không mang theo ngân lượng... - thở dài buồn bã.
- Ai cha, Hỏa Lang làm quần quật 5 năm trời không có đến một xu trong người sao? – Uyển Vân to giọng chọc ghẹo.
- Ta... vốn là có... một chút. Nhưng thương sư phụ ở một mình, nên gửi lại hắn hết rồi – thở dài thườn thượt.
"Ngươi trước giờ làm gì có xu nào trong người, bị lão sư phụ hám tiền kia bòn rút hết rồi còn đâu"
Uyển Vân cười. Vẫn là gương mặt ngây ngô đó, vẫn là nét lúng túng đáng yêu nhưng lại xẹt qua một tia khó hiểu. Uyển Vân cũng nhận ra, gần đây Hỏa Lang thường xuyên tránh ánh mắt của mình. Mỗi lần nói chuyện với nàng, Hỏa Lang thường xuyên nhìn xuống dưới, ít lần ngẩng mặt lên. Có những lần Uyển Vân liếc nhìn trộm Hỏa Lang, nàng giật mình. Trong mắt người kia hoàn toàn là đau buồn, chẳng tìm nổi một tia vui sướng.
Uyển Vân lo lắng, trong lòng rất muốn biết là tại sao, vì cớ gì mà Hỏa Lang thay đổi, thay đổi thành một con người làm nàng cảm thấy bất an.
- Sư huynh, tí tiện đường, đi gặp đại phu với ta chút – Uyển Vân trầm ngâm một lúc, rồi cũng lên tiếng.
Lúc này, ánh mắt kia mới kinh ngạc hướng lên nhìn Uyển Vân. Đầy lo lắng:
- Sư muội... ngươi có bệnh?
Chạm mắt nhau, hơi đột ngột, Uyển Vân mặt phiếm hồng:
- Không phải ta, mà là ngươi kìa!
- Ta? Ta có bệnh gì sao? – nhíu mày khó hiểu.
- Ngươi không cảm thấy được ngươi bệnh, nhưng ta cảm thấy ngươi bệnh! – Uyển Vân giọng thoáng buồn.
- Nhưng... ta làm sao? – vội hỏi.
- Ngươi không cảm thấy, từ sau đợt đi xa đó, ngươi lạnh lùng với ta hơn sao? – hờn dỗi.
- A... cái này... cái này sư muội hiểu lầm. Ta vẫn vậy, không hề có... – quay đi tránh ánh mắt người đối diện.
- Ngươi xem, ngươi lại tránh ta. Hỏa Lang trước giờ mỗi lời đều nhìn mắt người khác, hết thảy toàn chân thật. Giờ thì sao? Ngươi nói chuyện với ta mà ta cứ nghĩ đang nói chuyện với một tên lưu manh – cười nhạt.
"Nếu nhìn ngươi, ta biết ngăn cản tâm tình thế nào?"
Hỏa Lang cười khổ. Kìm xuống trìu mến trong mắt, bình tĩnh nhìn Uyển Vân. Hỏa Lang vốn là làm được chuyện này, chỉ có điều, nếu vậy, sẽ nhìn Uyển Vân bằng ánh nhìn lạnh lùng, điều này làm nàng đau đớn hơn cả. Nhưng chuyện đến nước này, chỉ còn cách đấy.
- Ta không tránh sư muội. Chỉ là ta đã quen lạnh lùng, bây giờ không sửa được, không muốn sư muội thấy ánh nhìn đó mà thôi – bịa lí do, ngữ khí lạnh lùng.
- Ngươi coi ta là đứa ngốc? – cười nhạt.
Trầm mặc.
- Được rồi. Coi như Hỏa Lang ngươi chán ghét Uyển Vân ta. Ăn sáng thôi, ta và ngươi vẫn còn có việc phải đi.
Uyển Vân đứng dậy, không nhìn Hỏa Lang, rồi bước đi.
"Hỏa Lang, ngươi là đang cố làm nàng hận mình? Ngươi lại làm sai rồi" – Cười khổ rồi cũng đến bàn ăn.
- Hỏa Lang công tử, sớm a.
Là tiếng A Hầu. Tiếp sau đó là tiếng hai nam nhân khác nháo nhào, khiến Hỏa Lang chẳng kịp đáp lời chào A Hầu ban nãy.
- Công tử, chuẩn bị đi dạo với... tiểu thư sao – A Ngũ tinh quái, nhìn Hỏa Lang hỏi.
- A đúng, chuẩn bị đi mua chút đồ - Hỏa Lang đáp nhanh chóng.
- Công tử, chiếu cố tiểu thư ha – A Lực nháy nháy hai người kia rồi lên tiếng.
- A được... - hơi nghi hoặc – À mà từ giờ đừng gọi ta là công tử được không? – Hỏa Lang nhíu mày.
- Vậy công tử muốn bọn nô tài gọi sao? – A Ngũ hiếu kì.
- Ta mới 19 tuổi... A vài tháng nữa mới 19. Ta tính ra còn ít hơn A Ngũ huynh một tuổi. Các người hãy coi ta là tiểu đệ. Có được không? – vui vẻ đáp.
- A... chuyện này.... Vậy thất thố... - A Hầu băn khoăn.
- Ta chẳng phải con quý tộc, cũng chỉ là một người bình thường. Cha mẹ sớm mất, từ nhỏ đã lên núi luyện công, luôn muốn có huynh đệ. Chả lẽ chuyện này cũng không được sao? – giọng hơi trầm.
- Tất nhiên là được – A Lực nhanh miệng – có một tiểu đệ như Hỏa Lang, bọn ta quả thật rất mừng.
- Đúng, Hỏa Lang... đệ. Ngươi quả thật ấm áp – A Ngũ dơm dớm nước mắt.
- Vậy chuyện này, hãy báo lại cho những người còn lại. Đừng để họ gọi ta là công tử nữa – thở dài – Nhị huynh, giúp ta chứ - hướng A Hầu.
- Tất nhiên sẽ giúp. Hỏa Lang là tiểu đệ của bọn ta rồi, không biết đại ca sẽ vui sướng sao – A Hầu cười lớn.
- Phải a. Bây giờ không còn ngũ huynh đệ nữa rồi, sẽ là lục huynh đệ, ta không còn là tiểu đệ nữa rồi – A Ngũ vui sướng.
Râm ran cười nói một lúc, sực nhớ ra gì, Hỏa Lang hoảng hốt:
- Tiểu đệ còn có việc, phải đi trước, các huynh thứ lỗi – Hỏa Lang ôm quyền.
- A... đúng. Tiểu thư... tiểu đệ, mau đi – A Lực thúc giục.
- Vậy đệ đi trước – nói rồi xoay lưng dời đi.
- Nhớ tiệc rượu đêm nay nhé tiểu đệ. Lễ kết nạp không thể vắng nhân vật chính – A Ngũ vui vẻ nói với theo.
- Ân!
Bóng lưng biến mất.