Ngươi Thuộc Về Ta

Chương 22: Thổ lộ dưới trời sao




"Sư muội, ta khó chịu quá"
"Sưu muội, ta đang rất đau khổ"
Hỏa Lang không ngừng mê man, liên tục nói những câu thống khổ. Khoảnh khắc cuối cùng nhìn thấy là hình ảnh nữ tử mờ mờ, vận y phục hồng nhạt, đang không ngừng gọi tên mình.
Tỉnh dậy đã là chiều hôm sau, cũng gần xế chiều.
Hỏa Lang ôm đầu, từ từ ngồi dậy. Nhăn nhó nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà đầu đau đến vậy.
Một loạt hình ảnh ăn mừng hoan hỉ của sáu người. Tiếp sau đó là hình ảnh mình đang được mời chén rượu đầu tiên. Đến đó thì đứt đoạn.
Hỏa Lang thở dài. Sớm biết chuyện gì tiếp theo xảy đến với mình. Liền nhanh chóng đứng dậy, tìm y phục, chuẩn bị bước ra ngoài.
- A!
Hỏa Lang hoảng hốt. Nhận thấy y phục lúc này khác với bộ hôm qua vận. Mặt đỏ bừng, lúng túng không biết phải làm sao.
"Sao lại vậy? Là ai đã thay?"
Trên mặt không giấu khỏi sự sợ hãi.
Kétttt
Tiếng cửa mở ra, rồi khép lại. Gương mặt quen thuộc xuất hiện, trên người vận một y phục trắng thanh thoát, mỉm cười nhẹ nhàng hướng về nữ tử đang lúng túng trước mặt:
- Sư muội... A! Đừng có nhìn!
Hỏa Lang đang bán khỏa thân, bất chợt Uyển Vân bước vào không khỏi hoảng hốt.
- Cũng chẳng còn gì mà giấu nữa. Đêm qua ta đã nhìn hết rồi. Sư huynh, chuẩn bị xuống phố với ta.
Hỏa Lang vốn bị câu trước của Uyển Vân làm hoang mang, không quan tâm câu sau nàng nói gì, lúng túng hỏi lại:
- Sư muội... Ngươi mới nói... nhìn thấy hết? Là... nhìn gì?
Uyển Vân thấy nét mặt ngờ ngệch của nữ tử trước mặt, không khỏi phì cười. Từng bước tiến sát vào Hỏa Lang, ánh mắt trở nên quỷ dị, miệng nhếch lên, hoàn toàn là một bộ dạng... yêu nghiệt.
Đầu ngón tay Uyển Vân di chuyển nhẹ nhàng từ mặt, rồi xuống cổ, tiếp đến là bả vai người đối diện. Đầu ngón tay mềm mại lăn trên người Hỏa Lang làm nàng thân thể nóng ran, cứng đờ. Môi hơi hé, thở gấp.
Đầu ngón tay gần đến dưới ngực, thì Hỏa Lang đã vã hết mồ hôi. Uyển Vân dừng động tác, tay vẫn để im trên đầu xương ức.
Lại không nhị được cười lớn lên. Gương mặt khôi phục vẻ ôn nhu như ban đầu. Tay nâng lên, nhéo má Hỏa Lang.
- Sư huynh nghĩ ta ăn thịt ngươi? Nếu ta không thay y phục cho ngươi, vậy để A Hổ thay sao?
Hỏa Lang ngớ ra. Lại nhớ rằng hôm qua mình uống rượu, nét mặt khẩn trương, muốn lập tức tìm A Hổ.
- Chuẩn bị nhanh, lát xuống phố với ta – Uyển Vân mỉm cười nhắc lại.
- Xuống phố? Làm gì? – Hỏa Lang tò mò.
- Có chút việc, ta không nói ngươi định không đi cùng? – Uyển Vân giả vờ khó chịu, hỏi vặn lại.
- Không. Tất nhiên có đi. Ta xong ngay, đợi chút – Hỏa Lang lúng túng.
Uyển Vân không nói gì, xoay người rời khỏi phòng, trên môi lại là nét cười.
Hỏa Lang nhìn bóng lưng kia ra khỏi phòng rồi mới nhanh chóng mặc y phục.
"A Hổ đại ca, khi về phải gặp ngươi gấp".
Hai người xuống phố, tiếp tục là những lời bàn tán xung quanh. Hoàn toàn là khen vẻ đẹp hai người trước mắt. Như hôm qua, Hỏa Lang mặt lại đỏ bừng. Còn Uyển Vân lúc này, mỉm cười, thỉnh thoảng hướng những lời bàn tán kia nhẹ nhàng đầu hơi cúi, ý là cảm ơn.
Hơi ấm bất ngờ tiến đến bàn tay Hỏa Lang. Trong chớp mắt, tay nàng đã bị hơi ấm này vây kín. Hoảng hốt, Hỏa Lang dừng bước, hướng sang Uyển Vân nhìn, ánh mắt hoàn toàn là kinh hãi.
Hỏa Lang đột ngột dừng bước làm Uyển Vân và nàng cách nhau một đoạn. Hai cánh tay bất ngờ được đưa ra một khoảng, nhìn càng rõ ràng mọi chuyện. Một bàn tay đang nắm một bàn tay, một bàn tay đang nắm chặt một bàn tay bất động.
Hỏa Lang hướng Uyển Vân mà nhìn, trên mặt hoàn toàn là khó hiểu, mày hơi nhíu lại. Tim từ lúc nào lại như tiếng trống, cảm giác hồi hộp ập đến. Mặt đã đỏ này càng thêm đỏ.
- Sao vậy? Đi tiếp thôi.
Câu nói của Uyển Vân đánh tan sự im lặng giữa hai người. Hỏa Lang bừng tỉnh, nhìn xuống bàn tay mình. Đúng là đang được bàn tay Uyển Vân nắm chặt.
- Sư... muội... chuyện này... - tay hơi có lực muốn rụt lại, cổ họng nghẹn từng lời.
- Ta muốn nắm, ngươi dám rút về?
Uyển Vân thấy Hỏa Lang muốn thu tay lại, liền siết chặt hơn, mày hơi nhíu lại.
- Không dám... nhưng...
- Đi tiếp hay không đi? – gằn từng từ một.
- Đi – Hỏa Lang ngoan ngoãn gật đầu.
Tay Uyển Vân vẫn nắm chặt tay Hỏa Lang, môi mỉm cười, mặc kệ người kia đang hết sức lúng túng, thỉnh thoảng tay còn lại đặt trước ngực áp chế tiếng tim loạn nhịp.
"Ta đang mơ sao? Đang nắm tay sao? Nàng nắm tay ta?"
Đi một đoạn rồi dừng lại. Trước mặt Hỏa Lang là tiệm ngọc bội ngày hôm qua Uyển Vân lui tới.
Vẫn tay trong tay, Uyển Vân dắt Hỏa Lang vào.
- Ông chủ, cái ta dặn ông làm, đã xong chưa?
- Tất nhiên đã xong, chỉ là khắc thêm vài đường, không cần mài ngọc, không tốn chút thời gian nào – ông chủ khẽ cười vuốt chòm râu.
Nói xong thân thủ nhanh nhẹn lấy ra hai hộp gỗ nhỏ đưa cho Uyển Vân. Uyển Vân lúc này mới buông tay Hỏa Lang ra, đón hai chiếc hộp, kiểm tra tỉ mỉ rồi mới nở nụ cười, đưa bạc trắng trả cho ông chủ.
Thấy Uyển Vân tươi tỉnh cầm hai chiếc hộp, thi thoảng nhảy chân sáo. Bản tính tò mò lại nổi lên, nhịn không nỏi, lên tiếng:
- Sư muội, có gì hay cho ta xem cùng với – Hỏa Lang giọng nài nỉ.
- Không cho – Uyển Vân lè lưỡi.
- Cho ta xem chung với, một lần thôi cũng được – khốn khổ van xin.
- Ta nói không, ngươi còn dám đòi? – Uyển Vân giả bộ giận.
- Không dám – Hỏa Lang nghiêm túc lắc đầu.
Đúng là không dám đòi nữa. Uyển Vân mỉm cười, khẽ mấp máy môi.
"Đồ ngốc".
Hai người đi dạo một lúc nữa rồi mới trở về phủ. Khi trở về cũng là lúc trời đã tối. Gia nhân trong nhà đang tấp nập dọn dẹp chuẩn bị bưng bê cơm.
- Tiểu thư và Lục đệ đã về!
Giọng A Lực reo lên, trên mắt hoàn toàn là phấn khởi.
Thấy mọi người đang tấp nập chuẩn bị, Hỏa Lang thân thủ nhanh nhẹn tiến vào, hướng đến chỗ A Lực đang bê đồ ăn, tay áo xắn vội, sẵn sàng chuẩn bị giúp đỡ. Trước đó không quên bảo Uyển Vân vào trong nghỉ ngơi trước. Hiểu tính khí Hỏa Lang nên Uyển Vân không nói thêm, chỉ mỉm cười rồi gật nhẹ đầu, từ từ bước vào trong.
- Tên tiểu đệ này hay nha, hở ra là cùng tiểu thư hẹn hò ha – A Lực chọc ghẹo Hỏa Lang.
Hỏa Lang mặt đỏ bừng, lúng túng chối:
- Không có, sư muội... nàng nhờ ta lấy chút đồ cùng thôi.
- Thật sao? – lại là giọng chọc ghẹo.
- Là thật – Hỏa Lang lúng túng khẳng định.
Lại nhớ ra gì đó, hướng A Lực, giọng rụt rè:
- Tam ca, hôm qua ta có làm gì thất thố không?
A Lực hiểu ra Hỏa Lang muốn hỏi gì, cười lớn rồi cũng đáp lại:
- Hôm qua ngươi say khướt, nôn hết mọi thứ. Lỗi là do bọn ta không tin ngươi không thể uống mà cứ ép. Nhưng ngươi cũng báo hại bọn ta một phen nha. Hôm qua năm người bọn ta bị tiểu thư...
Nói rồi liếc mắt xung quanh, thấy không còn ai nữa mới tiếp tục:
- Thật là mất mặt, tối hôm qua tiểu thư tức giận nhìn bọn ta, trên mặt đầy sát khí. Bọn ta bị tiểu thư mắng như tiểu hài tử vậy – nét cười trên mặt đã biến mất.
- Sư muội... nói gì các ngươi? - ấp úng.
- Nói chúng ta ép người quá đáng, bảo ngươi chắc chắn đã từ chối nhưng do bọn ta ép mới chịu uống. Còn nói lần sau không bao giờ được phép mời ngươi rượu, nếu còn tái phạm, tiểu thư sẽ... nghiêm khắc trừng trị.
- Tam ca, là lỗi của ta nên mọi người mới....
- Lục đệ - tiếng A Hổ vang lên – không phải do ngươi, là do bọn ta suy nghĩ nông cạn, ngươi cũng nói không thể uống, là bọn ta không tin nên nhất quyết cự tuyệt lời ngươi. Lục đệ, thân làm đại ca, thật sự có lỗi.
A Hổ ăn năn cúi đầu tạ lỗi với Hỏa Lang.
- Đại ca, chuyện qua rồi, không nhắc lại nữa. Làm vậy Lục đệ cũng sẽ khó xử. Chúng ta cùng giúp mọi người chuẩn bị xong bữa tối thôi - A Lực lên tiếng.
- Đúng, cùng làm thôi. A Lực, ngươi ra bê món kia đi, Hỏa Lang, bê đĩa kia ra...
Nói rồi phân phó việc, Hỏa Lang vui vẻ tiếp tục cùng mọi người chuẩn bị đồ.
Giờ Hợi.
Giờ Hợi: Từ 21 giờ đến 23 giờ khuya
- Sư muội, Tiểu Nhĩ nói ngươi có việc muốn gặp ta. Sao vậy?
Nữ tử trước mặt, tay đang vươn ra đón lấy cánh hoa rơi, nghe được giọng Hỏa Lang dừng động tác, mỉm cười tiến lại gần.
Dưới ánh trăng, Uyển Vân nhìn chăm chú Hỏa Lang. Gương mặt nữ tử trước mắt hơi phiếm hồng, mắt có sự lúng túng, nhưng vẫn rất long lanh. Sâu trong mắt, rõ ràng là dày vò và đau đớn. Người trước mắt hoàn toàn không dám đối diện với mình.
Uyển Vân nghĩ đến đây, tim đau đớn. Nhíu mày một chút, rồi lại dãn ra, mỉm cười.
- Hôm nay trời nhiều sao, sư huynh có hứng cùng ta ngắm?
Lời Uyển Vân phá tan bầu không khí yên lặng. Hỏa Lang giật mình, khẽ gật đầu.
Vẫn là nụ cười ôn nhu kia, tay với lấy bàn tay Hỏa Lang, nắm chặt, rồi dẫn đến bên chiếc ghế đá gần đó.
Hai nữ tử cùng nhau, ngẩng đầu lên nhìn vì sao trên trời. Tay Uyển Vân vẫn chưa buông Hỏa Lang, cứ thế nắm chặt.
Hỏa Lang lo lắng, nhưng không khỏi vui sướng, tim lại như tiếng trống, cứ thế loạn lên. Hít một hơi thật sâu, rồi thở ra, cố trấn an mình.
- Là thở dài, hay là sao? – Uyển Vân mắt vẫn hướng lên trời, hỏi Hỏa Lang.
- Không có gì – Hỏa Lang lúng túng, khẽ lắc đầu.
Không kiểm soát được trái tim, tay Hỏa Lang bất giác siết lấy tay Uyển Vân. Hai bàn tay hoàn toàn là đang nắm lấy nhau, không phải từ một phía.
Uyển Vân cũng hơi giật mình, khẽ nhìn sang Hỏa Lang, rồi lại mỉm cười hướng lên bầu trời.
Im lặng một lúc lâu, Uyển Vân mới lên tiếng:
- Có gì muốn nói với ta không?
Hỏa Lang không nhìn lên trời nữa, đánh mặt sang phía Uyển Vân, bốn mắt lúc này đang nhìn nhau, lồng ngực Hỏa Lang lại như muốn nổ tung.
- Là... sao? - ấp úng hỏi ngược lại.
Vẫn chăm chú nhìn gương mặt người trước mặt:
- Không có chuyện gì muốn nói cho ta nghe sao? – hỏi lại lần nữa.
- A... chắc là không ha – cười cười.
- Nhưng ta có, ta có chuyện cần nói cho ngươi biết – Uyển Vân cười tươi, hướng Hỏa Lang nhẹ nhàng nói.
- Vậy sư muội... mau nói – ấp úng.
Trầm mặc một lúc, Uyển Vân hít một hơi, rồi nhẹ nhàng ghé sát tai Hỏa Lang, môi hơi hé, nhẹ nhàng, nắn nót từng từ một:
- Ta yêu ngươi!
�Qb�~�,.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.