A Hổ cuối cùng là không ngủ nổi. Gần hết canh năm liền ngồi dậy, vận y phục, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
A Hổ không phải là người giỏi ăn nói. Nhưng nếu là vấn đề gì thật sự cấp bách thì liền nghiêm túc. Chuyện đêm qua là tương tự. Nếu không phải nghiêm mặt dặn dò thì hẳn là hôm nay, cả phủ Vương gia sẽ biết quan hệ không bình thường của Uyển Vân và Hỏa Lang.
Nghĩ đến đây, A Hổ lại thở dài. Đi xung quanh phủ một vòng, mong gió mát sáng sớm sẽ làm dịu đi áp lực trong lòng.
"Nữ tử và nữ tử? Lục muội, ngươi đã gây chuyện gì vậy? Làm sao đại ca giúp ngươi?"
Mặt mày lại nhăn nhó.
Có tiếng bước chân.
Theo bản năng, A Hổ ngẩng mặt lên nhìn. Là Tiểu Nhĩ.
Mặt A Hổ đỏ lên, hô hấp cũng hơi gấp. Còn Tiểu Nhĩ vẫn đang đăm chiêu suy nghĩ gì đó, không chú ý bộ dạng nam nhân đang lúng túng trước mặt.
- Sớm... Tiểu Nhĩ!
Lời A Hổ làm Tiểu Nhĩ ngừng đăm chiêu, ngước mắt lên, rồi cố nở nụ cười:
- Là A Hổ sao? Không ngủ được?
- A... - giật mình, rồi thở dài – cũng đúng là không ngủ được.
- Có chuyện gì sao? Hiếm khi thấy ngươi phiền não! – Tiểu Nhĩ nhẹ nhàng.
- Cũng không có gì... lớn lắm – giọng trầm xuống.
"Chuyện rất lớn mới đúng"
Cả hai im lặng không nói gì. A Hổ lúng túng, lại lên tiếng trước:
- Tiểu Nhĩ, ngươi cũng không ngủ được?
Im lặng rồi gật nhẹ đầu.
- Có... gì không ổn sao? – lo lắng hỏi lại.
- Đúng là có điều rất lo lắng, nhưng không nói cho ngươi được.
Tiểu Nhĩ vốn là vậy, thẳng thừng và khá lạnh lùng. Nhưng cũng chính vì vậy mới khiến A Hổ thích nàng. Hai năm trước, A Hổ nhận ra tình cảm mình dành cho Tiểu Nhĩ, nhanh chóng đến bày tỏ. Nữ tử này ban đầu có cả kinh, sau đó lắc đầu, thẳng thừng từ chối. Thậm chí còn buông lời lạnh nhạt đến sởn gai ốc:"ta không thích ngươi". Tất nhiên A Hổ bị câu từ chối này làm thất thần mấy tháng. A Hổ không phải một công tử giàu có, không với tới mỹ nhân nhưng với nữ tử bình thường thì tuyệt đối hắn là niềm mơ ước. Cú sốc này quá lớn, nhưng cũng chính là thứ làm hắn trưởng thành hơn, biết suy tính kĩ mọi chuyện.
Dĩ nhiên cho đến giờ A Hổ vẫn rất thích Tiểu Nhĩ. Lời Tiểu Nhĩ nói không bao giờ dám phủ nhận. Nhưng chỉ dám giấu tình cảm lại trong lòng, không dám nói ra. Vẫn là sợ vết thương năm xưa nứt rạn.
Cả hai im lặng một lúc, Tiểu Nhĩ trầm ngâm, khẽ nhíu mày. Hướng mắt nhìn nam tử trước mặt vốn cũng đang rất đăm chiêu. Tiểu Nhĩ lên tiếng:
- A Hổ, ta hỏi ngươi một chuyện được không?
A Hổ bị lời nói của Tiểu Nhĩ gọi lại, thần sắc hơi ngạc nhiên, rồi cũng gật đầu:
- Được!
- Nếu huynh đệ của ngươi vướng vào tơ duyên, nhưng tình duyên này là thứ đáng lẽ không thể tồn tại, ngươi sẽ làm gì... để giúp hắn? – giọng thăm dò.
Câu hỏi của Tiểu Nhĩ làm không khí thêm trầm xuống. A Hổ cũng đang muốn tìm lời giải cho câu hỏi này. Gương mặt lại lần nữa biến sắc.
- Nói như vậy... là Tiểu Nhĩ khẳng định ta sẽ giúp hắn?
Tiểu Nhĩ khóe môi hơi cong, gương mặt vẫn hơi khắc khổ, đầy lo lắng. Nhẹ nhàng gật đầu.
- Sao... ngươi biết ta không phản đối mà sẽ giúp hắn?
- Vì ngươi là A Hổ. Ngươi thương huynh đệ mình như ruột thịt, ta không tin ngươi lại phản đối.
- Nhưng nếu... là sai trái... thì cũng phải ngăn cản – A Hổ trầm xuống.
Sắc mặt, giọng điệu của hai người này làm mọi thứ càng sáng tỏ. Tiểu Nhĩ cùng A Hổ đều hiểu được đối phương đang nhắc đến ai và thứ tình duyên nào. Tiểu Nhĩ hơi thấp giọng:
- Còn ai biết nữa?
- Năm người bọn ta – A Hổ thở dài – Nhưng chỉ ta nắm được chân tướng.
- Tiểu Hoa cũng biết, vậy là ba người rõ chuyện. Không nên để chuyện này đến tai người khác, nhất là Vương gia. Hẳn là ngươi cũng nhắc nhở năm người kia?
- Ân. Đã dặn rất kĩ. Bốn đệ ấy cũng rất kín tiếng và nghe lời – cẩn thận từng câu.
- Hai người họ... thật sự rất cần chúng ta. Ta vẫn kiên quyết là giúp họ. Cái ta lo lắng là... không biết sẽ giúp được bao lâu. Tình ý trong mắt rất khó giấu giếm – Tiểu Nhĩ thở dài.
- Đó cũng là điều ta lo. Vương gia tuy bề ngoài vô tư nhưng thật ra người rất kĩ tính. Ít chuyện gì qua được mắt người...
Không khí lại trầm xuống. A Hổ ở cạnh Lý Hiền lâu như vậy tất nhiên hiểu rõ hắn hơn hẳn Tiểu Nhĩ. Lời A Hổ vừa nói lại làm Tiểu Nhĩ thêm phiền não.
- Nhưng mà... không phải không thể không giấu nổi. Ta sẽ tùy cơ ứng biến. Tai mắt của Vương gia, vốn là ta mà – A Hổ cười cười.
- Vậy nhờ ngươi... - lòng Tiểu Nhĩ nhẹ hơn.
Nghĩ gì đó, lại tiếp tục:
- Cái chính là, tình ý trong mắt hai người. Tiểu thư ta không lo lắng lắm, còn Hỏa Lang công tử chắc chắn không giấu giếm nổi. Vẫn là nên nhắc nhở công tử một chút.
- Chuyện này cũng không khó. Ta sẽ nói chuyện riêng với Lục đệ - A Hổ nghiêm mặt.
- Vẫn là phải nói... Vậy làm phiền ngươi thêm chuyện này nữa – Tiểu Nhĩ giọng trầm xuống.
- Không có gì. Ta còn luyện công. Vậy ta đi trước – A Hổ ôm quyền chuẩn bị dời đi.
- Được – Tiểu Nhĩ cũng nhẹ giọng đáp lại.
A Hổ lướt qua người Tiểu Nhĩ, thanh âm tuy nhỏ nhưng chắc chắn hắn nghe được.
- Cám...ơn...
- Không có gì.
Rồi mỉm cười đi tiếp.
- Lang nhi, định đi đâu sao?
Sớm, Uyển Vân đã đến phòng Hỏa Lang, ngồi ngay ngắn bên bàn, chăm chú nhìn người kia đang chuẩn bị gì đó.
- Ân, đi kiếm việc gì đó làm thêm – Hỏa Lang tươi cười đáp.
Uyển Vân khẽ nhíu mày:
- Sao phải làm thêm? Ở phủ không tốt sao? Ngươi cũng có nhiều việc làm mà!
- Khác mà. Trong phủ làm việc, mọi người vẫn rất dè chừng ta, không thoải mái. Ta cũng muốn kiếm việc trong thành làm, kiếm chút tiền tiêu xài. Không thể mãi dùng tiền của sư thúc và ngươi.
Uyển Vân im lặng một lúc rồi mới nói tiếp:
- Vậy ta cùng ngươi ra ngoài làm.
- Không được – Hỏa Lang nhảy dựng lên – tuyệt đối không thể.
- Sao? – nhíu mày.
- Uyển nhi, ngươi là quận chúa, quận chúa đó. Không được phép như vậy – Hỏa Lang hoảng hốt giải thích.
- Sao không thể? Ngươi đi ta cũng đi – mặt Uyển Vân hơi căng.
- Nếu ngươi nhất quyết... sư thúc sẽ trách tội ta, tuyệt đối không cho ta ra ngoài làm – Hỏa Lang ủ rũ.
- Nếu vậy thì ở nhà. Khỏi phải đi – Uyển Vân lạnh nhạt.
- Nhưng ta là muốn... muốn làm thật. Ta muốn... có chút tiền mua cho ngươi thứ gì đó đáng giá. Ta không muốn thua kém Minh Hiển - ấp úng.
Uyển Vân sững người, rồi bất giác mỉm cười, giọng chọc ghẹo Hỏa Lang:
- Sao lại có Hiển ca ở đây?
- A...
Hỏa Lang thấy mình lỡ lời, hối hận buông một tiếng như vậy. Uyển Vân nét cười trên mặt lại càng đậm hơn.
- A? A là sao? Ta đang hỏi ngươi đấy.
- Không có gì... Uyển nhi, cho ta đi tìm việc... được không? – nài nỉ.
Uyển Vân môi vẫn cười, không nói gì thêm. Nàng đứng dậy, tiền đến phía cửa, hoàn toàn là không nhìn mặt Hỏa Lang.
- Mau thay đồ, ta cùng ngươi xuống phố. Việc của ngươi sẽ do ta duyệt.
Hỏa Lang mặt đang ủ rũ, bỗng mắt sáng lên, tươi tỉnh:
- Ân!!!
Rồi nhanh chóng chọn một bộ y phục.
Hai người xuống phố. Lần này sánh vai bên nhau. Thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười.
Uyển Vân cũng rất cảnh giác. Nhiều lần định nắm tay người bên cạnh, rồi lại sực tỉnh thu tay lại. Vốn là sợ tai mắt để ý. Dù không có người trong phủ ở ngoài, nhưng nhất định vẫn sẽ có người nhận ra nàng là quận chúa. Vẫn nên đề phòng.
Đôi mắt ấm áp của Hỏa Lang đã trở lại, không còn tội lỗi như trước. Nụ cười hoàn toàn là hồn nhiên, ngây ngô đến mức làm người trước bên cạnh ngắm nhìn mê muội.
- Lang nhi, định làm gì?
Uyển Vân đánh vào chủ đề chính.
- A, ta muốn thử làm chỗ bà chủ bán chè hôm trước. Bà ta hẳn vẫn đang cần người giúp.
Uyển Vân suy nghĩ một lúc, rồi cũng lên tiếng:
- Vậy cũng được.
Nhất trí xong, cả hai nhanh chóng đến chỗ bán chè sen hôm trước.
Mới sáng sớm nên không có khách ghé qua. Bà chủ nhìn hai bóng người quen thuộc, thất thanh gọi:
- Vương công tử, Lý tiểu thư!
Mỉm cười hướng đến chỗ bà chủ, bước mau tới.
- Bà chủ, lâu rồi không gặp! – Hỏa Lang mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi.
- Mới hai hôm, lại nói không suy nghĩ – Uyển Vân đưa tay lên nhéo má người bên cạnh.
Bà chủ nhìn hai người trước mặt tình tình ý ý rõ ràng. Tươi cười càng hiện rõ trên mặt:
- Hai vị, mau ngồi xuống dùng bát chè!
- A, bọn ta hôm nay đến không phải để dùng chè – Hỏa Lang nhanh chóng từ chối.
- Vậy... là có chuyện gì sao? – bà chủ khó hiểu.
- Hỏa Lang muốn đến xin làm thêm ở tiệm bà chủ, có được không? – Uyển Vân nhẹ nhàng đáp.
Bà chủ kinh ngạc nhìn hai người trước mặt, rồi nhanh chóng lắc đầu:
- Sao có thể để Vương công tử làm việc ở đây?
- Bà chủ, ta cũng chẳng phải công tử gì, chỉ là một người bình thường muốn kiếm thêm chút tiền. Bà chủ nhận ta chứ? - Hỏa Lang vẫn lãnh đạm.
- Chuyện này....
Bà chủ lúng túng, nhìn bộ y phục trên người Hỏa Lang, quả đúng là một bộ y phục tầm thường. Nhưng hướng sang Uyển Vân, tuy là y phục nàng vận rất đơn giản, nhưng đường khâu rất tinh xảo, hoàn toàn là bộ đồ xa xỉ, không như vẻ đơn giản của nó.
Hiểu điều bà chủ đang băn khoăn, Uyển Vân lại nhẹ nhàng lên tiếng:
- Bà chủ, mong bà chiếu cố, hắn thật sự muốn làm ở đây.
- Nhưng... liệu có ổn? – hơi lúng túng.
- Tất nhiên là ổn, ta rửa bát năm năm ở tiệm cơm, sao chút việc này làm khó ta? – Hỏa Lang vẫn lạnh lùng đáp.
Nhìn bộ dạng Hỏa Lang, Uyển Vân chỉ biết nhịn cười.
"Đồ ngốc, hẳn đang rất hồi hộp đây".
"Sao vẫn chưa nhận lời, tim ta sắp lao ra ngoài rồi. Bà chủ, thương tình ta một chút coi".
Bà chủ suy nghĩ cẩn thận, rồi mới nở nụ cười:
- Hảo. Vương công tử, nếu có lòng như vậy, hãy ở tiệm phụ giúp ta.
Hỏa Lang mắt sáng lên, muốn cười lắm rồi, nhưng vẫn phải nhịn xuống.
Uyển Vân thì gật gù mỉm cười.
- Đa tạ bà chủ đã giúp – Hỏa Lang tay ôm quyền, khom mình lễ phép.
- Vậy là xong! Bà chủ, ta về trước! – Uyển Vân nhẹ nhàng cáo biệt.
- Uyển nhi, ta tiễn ngươi – Hỏa Lang gấp gáp đuổi theo.
"Ai cha, Lý tiểu thư quả thật bản lĩnh, bất chấp địa vị... Mà thôi, dù thế nào cũng mong hai người hạnh phúc ha" – bà chủ mỉm cười rồi tiếp tục chuẩn bị nồi chè.
- Ngươi tiễn gì mà đến tận cửa phủ cũng không chịu đi vậy? – Uyển Vân giả vờ mắng.
- A... ta không nỡ để ngươi về một mình... nữ tử đi một mình không an toàn... - Hỏa Lang lúng túng.
- Ta luyện võ ngần đó năm, ai dám chạm vào người ta? – Uyển Vân cao giọng.
- Cũng... đúng... Vậy ta đi trước! Tối gặp nha!
Toan quay đi, thì một thanh âm nhẹ nhàng lại đến bên tai:
- Khoan hẵng đi.
- Ân? – Hỏa Lang dừng mọi động tác.
- Nghe ta dặn đây.
Nói rồi tiến đến, tay chỉnh lại vạt áo cho Hỏa Lang, vuốt vết bẩn nhẹ trước ngực:
- Chốn đông người, rất nhiều nữ tử qua lại. Nếu ngươi dám để ý ai ngoài ta, ta sẽ...
Tầm mắt dời khỏi vết bẩn kia, môi tiến sát tai Hỏa Lang, thì thầm:
- ... sẽ hận ngươi suốt kiếp.
Hỏa Lang nuốt một cái ực. Đỏ mặt, sống lưng đổ mồ hôi lạnh.
- Không phục? – Uyển Vân thẳng người lại, khẽ nhíu mày.
- Uyển nhi!
Hỏa Lang hết sức nghiêm túc nhìn vào mắt nữ tử trước mặt.
- Ân?
- Ta cả đời này cũng chỉ nhìn mỗi ngươi, không người nào khác lọt vào mắt. Ngươi hãy tin ta... ta là chân thật...
Bộ dạng nghiêm túc, ánh mắt kiên định, câu từ ấp úng thẹn thùng của Hỏa Lang, hết thảy là thành khẩn. Uyển Vân bất giác đỏ mặt, gật nhẹ một cái, tay lại nhéo má người trước mặt:
- Mau đi, sớm về!
- Ân!
Nói rồi Uyển Vân nhanh chóng hướng đến cửa Vương phủ, bước vào. Hỏa Lang đợi bóng dáng kia đã vào phủ, rồi mới thở nhẹ, mỉm cười mà rời đi.
"Ai cha, một ngày dài đây"
Vui vẻ đi đến tiệm chè. Mới đi một lúc, quán đã lác đác vài người khách...