Ngươi Thuộc Về Ta

Chương 28: Chuyện xưa của Lăng Phàm




Uyển Vân thất thần trở lại phòng. Bên tai vẫn là những tiếng ong ong. Uyển Vân thừa biết, Tử Yến vốn phải lòng Hỏa Lang, nhưng không nghĩ có thể sâu đậm đến vậy. Sâu đậm đến mức, có thể mặc cho trái tim đang đau đớn mà buông lời dối lòng.
Toàn thân Uyển Vân run lên khi nhớ lại bộ dạng lúc đó của Tử Yến. Không biết bao nhiêu câu hỏi lúc này hiện trong đầu nàng. "Nếu là ta, ta hẳn sẽ không đủ can đảm mà phủ nhận trái tim mình".
Vẫn là vì quá yêu nên không thể lên tiếng, nhưng cũng chính vì quá yêu nên mới dằn vặt bản thân. Uyển Vân đang cảm thấy có lỗi. Nàng thấy có lỗi với Hỏa Lang, có lỗi với tình yêu Hỏa Lang dành cho nàng và cũng cảm thấy rất có lỗi với Tử Yến.
"Nếu... Hỏa Lang yêu Tử Yến cô nương, hẳn là sẽ hạnh phúc hơn ở bên ta!"
Uyển Vân mỉm cười, nụ cười bất lực, đau đớn, thống khổ.
- Lục đệ, hôm nay về sớm ha!
A Lực sau khi nghe thấy tiếng đập cửa thì liền chạy ra mở. Ngạc nhiên nhìn Hỏa Lang.
- Ân. Đệ có việc nên về sớm hơn! – Hỏa Lang ngại ngùng gãi ót sau gáy.
- Được rồi vào thôi – nói rồi nhanh chóng kéo tay áo Hỏa Lang vào.
Cửa Vương phủ đóng lại.
A Lực vừa đi, vừa nói chuyện với Hỏa Lang. Đang ba hoa về chuyện của hắn thì bất chợt nghĩ ra gì, liền nhanh mồm:
- Hôm nay có Lăng tướng quân cùng nữ nhi của hắn đến thăm Vương phủ đó.
- Là ai vậy? – Hỏa Lang chẳng chút ngạc nhiên, hỏi lại.
- A? Ta với người của Lăng tướng quân nói chuyện với nhau mấy canh giờ, nghe nói Lăng tướng quân chuyến này là đến gặp ngươi mà!? Ngươi không quen sao?
- Không hề, mà tên của vị tướng quân đó với nữ nhi hắn là gì ha? – có chút ngạc nhiên.
- A... cái này ta quên chưa hỏi rồi... - cười cười gãi vành tai.
- Tam ca, nói mỗi họ làm sao ta nhớ được?! – Hỏa Lang nhíu mày.
- A... A... Lăng... Lăng... Lăng gì ha... - vẫn là đang cố nhớ.
- Lang nhi!
Giọng trầm thấp của Lý Hiền vang lên, làm hai người trước mặt hắn lúng túng.
- Vương...gia...
- Lang nhi, đến phòng ta một chút. A Lực, trông nom cửa phòng. Không cho ai được phép bước vào, kể cả Uyển Vân.
- Dạ!
Hỏa Lang có phần ngạc nhiên, nhưng cũng khá tự tin. Vì nàng chắc chắn, mình không có làm gì sai trái trong thời gian gần đây. Bất quá cũng chỉ là một chuyện... chuyện nàng yêu thương nữ nhi của Lý Hiền mà thôi.
"Lộ... rồi sao?" – Hỏa Lang hơi nhíu mày, bất an hiện lên.
Nhưng vẫn là nén xuống, mặt lạnh như trước, không lộ sơ hở.
- Lang nhi, hôm nay có Lăng tướng quân cùng nữ nhi cùng nữ nhi của hắn ghé phủ ta. Là muốn gặp ngươi đó!
Lý Hiền ngồi xuống, thở dài, trên mặt hoàn toàn là mệt mỏi.
Thấy Hỏa Lang mặt khó hiểu, không đợi nàng hỏi, Lý Hiền nhanh chóng nói thêm:
- Ngươi có quen với Lăng Tử Yến?
- A! Phải, Tử Yến và ta có quen biết.
Nhắc đến Tử Yến, Hỏa Lang lòng nhói lên tia khó hiểu. Cũng cảm thấy áy náy.
Nhận ra Hỏa Lang không được thoải mái, Lý Hiền lại thở dài.
- Ngươi gây chuyện lớn đấy. Tiểu thư nhà họ Lăng kia không biết ngươi là nữ tử, đem lòng si mê ngươi, bị cha nàng biết được, một mực đòi ta kết duyên nữ nhi của hắn cùng ngươi.
Nói đến đây, giọng Lý Hiền càng trầm thấp, tay di di thái dương.
- Sao? – kinh hãi hỏi lại.
- Lăng Phàm... hắn là người tốt. Rất yêu thương nữ nhi mình. Ngươi nữ phẫn nam trang, cả gan làm nữ nhi hắn phải lòng ngươi, nếu hắn biết mọi chuyện, với tính cách Lăng Phàm, tuyệt đối không tha thứ.
Tay đưa sang, bóp sống mũi, mặt không khỏi nhăn nhó.
- Kì thật... nếu nữ nhi nhà hắn biết ngươi là nữ tử, không biết sẽ còn khổ tâm thế nào. Ta thật không dám tưởng tượng, Lăng Phàm sẽ làm gì ngươi – thở dài.
- Nhưng... ta đâu có làm gì? Chuyện này... không phải rõ ràng hết rồi sao? – Hỏa Lang nhíu mày.
- Rõ ràng hết? Ý ngươi là sao? – cũng ngạc nhiên nhìn về phía Hỏa Lang.
- Ta... Tử Yến sớm biết ta là nữ tử... chuyện này... - ấp úng.
- Nàng biết ngươi là nữ tử rồi sao? – Lý Hiền kinh hãi, bật dậy hỏi lại.
- Đúng... là biết – Hỏa Lang hơi nhíu mày.
Lý Hiền ngồi phịch xuống. Thẫn thờ nhìn Hỏa Lang.
- Lang nhi! – phá tan sự im lặng.
- Ân?
- Lăng Phàm là người tốt, ta cũng nói qua. Nhưng hắn là người coi thường phép tắc. Hắn cũng là trung thần, nhưng... hắn hơi kiêu ngạo, và coi thường luân thường đạo lý, làm việc theo cảm tính, không cần biết chuyện đó vô lý dường nào.
Nói đến đây, Lý Hiền mặt càng thêm trĩu nặng, mắt vẫn là đang nhìn Hỏa Lang.
"Sư thúc... vào vấn đề chính... ta quả thật không hiểu người nói gì"
Biết Hỏa Lang là không hiểu điều hắn muốn nói, lại chậm rãi, kể lể.
- Khi Doãn Hàn 11 tuổi, đất nước lúc đó đại loạn, về cơ bản là không đủ sức lực chống trả. Lăng Phàm khi đó chỉ là một kẻ vô danh, một mình lao thẳng vào triều, đòi gặp Doãn Hàn. Tay không đánh ngã hết cận vệ trong cung. Doãn Hàn kinh hãi nhìn Lăng Phàm, khi đã đứng trước mặt Vua, hắn bị đao kiếm kề cổ, mặt vẫn hiên ngang không sợ hãi. Doãn Hàn tuy còn nhỏ nhưng ý chí rất trưởng thành, thầm cảm phục, cho người lui ra. Rồi chấp nhận nói chuyện với hắn. Ngươi có biết hắn nói gì không?
- Không biết! – thành thật đáp.
- Hắn lớn tiếng, hướng thẳng Doãn Hàn mà nói: "Hoàng thượng, ta sẽ cống hiến sức mình cho trận chiến ngày mai. Ta đảm bảo sẽ đánh tan quân xâm lược, nhưng người phải thuận ta ba điều, dù có vô lý thế nào cũng nhất nhất phải thuận theo. Tất nhiên, ba điều này sẽ không làm khó ngươi". Doãn Hàn kinh ngạc nhìn Lăng Phàm, chưa ai dám ra điều kiện với Vua, nay nam nhân này không những sợ hãi mà còn dám ra điều kiện, tội này đáng ra xét vào khi quân phạm thượng.
Tay đưa chén trà lên miệng, nhấp một ngụm.
- Rồi sao ạ? – Hỏa Lang tò mò.
- Doãn Hàn rất giỏi, tuy nhỏ tuổi nhưng rất biết suy nghĩ. Không nghĩ nó chỉ là một tiểu hài tử. Tất nhiên là đồng ý. Nhưng cũng đặt ra điều kiện với Lăng Phàm, hắn nói: "Trẫm hoan nghênh khanh đã đến góp sức cho trận chiến ngày mai, nhưng Trẫm thấy ba điều là khá tham lam. Chi bằng thế này, nếu mai đại thắng, Trẫm đương nhiên thuận ba điều khanh yêu cầu, nhưng khanh cũng phải thuận Trẫm, chỉ cần một yêu cầu là đủ". Lăng Phàm có hơi bất ngờ, nhưng cũng mỉm cười gật đầu, rồi hỏi xem yêu cầu của Doãn Hàn là gì. Hắn chỉ nói "đại thắng sẽ nói ra".
- Vậy là có thắng không? – Hỏa Lang mất kiên nhẫn.
- Ngươi đúng là đồ ngốc, không thắng sao ngươi cùng ta ngồi đây hàn huyên – Lý Hiền cau có nhìn Hỏa Lang, rồi lại thở dài – Lăng Phàm hắn cùng năm vạn quân xông vào mười vạn quân địch, hắn không phải tướng, chỉ đứng ở hàng đầu tiên. Nhưng vẻ lạnh lùng thản nhiên giết từng tên địch của hắn làm cả quân địch và quân ta phải khiếp sợ. Chủ tướng ta đã sớm chết, còn hắn tự nhiên lại trở thành hi vọng mới của quân ta. Khí phách hắn lan tỏa cho toàn quân, quân ta thêm tự tin, cùng hắn xông lên đánh tan quân địch. Quân địch nhìn bộ dạng Lăng Phàm chẳng buồn đánh đấm nữa, ra sức mà chạy. Ngày đó, quân ta đại thắng.
- Hảo! – Hỏa Lang gật gù cảm phục.
Lại lườm lườm Hỏa Lang, thở dài:
- Đại công đó, Doãn Hàn nghiễm nhiên chấp nhận đề nghị của Lăng Phàm, ban hắn ba điều hắn muốn. Nhưng điều hắn muốn... làm tất thảy mọi người kinh hãi...
- Hắn muốn gì? – Hỏa Lang tò mò.
- Hắn cùng một nữ tử khác, nhiều năm trước ngày vào gặp Doãn Hàn có bái một nữ nhân làm sư phụ. Nữ nhân này rất trẻ, tuy vậy võ công cao cường, so với Lý huynh, đúng là một chín một mười. Hắn thương sư muội mình như chính tiểu muội, hết lòng chăm sóc. Rồi hắn nhận ra, hai nữ tử mà hắn hết lòng yêu thương, kính trọng... hai nàng yêu nhau. Làm hắn choáng váng, không tin vào mắt mình. Nhưng tình yêu hai nàng dành cho nhau quá mãnh liệt, khiến hắn không tin cũng phải tin, rồi chúc phúc cho hai người.
Hỏa Lang nghe đến đây, chột dạ, mặt lấm tấm mồ hôi, thở hơi gấp.
- Chuyện sẽ không là gì nếu như, sư phụ cùng sư muội hắn không xảy ra biến cố. Người giang hồ biết chuyện hai nàng, bắt đầu coi khinh, không ngừng buông lời lẽ xỉ vả. Rất nhiều người cảm thấy, hai nàng như nghiệp chướng, nếu tồn tại sẽ làm mất cân bằng âm dương, không ngừng truyền tai nhau lời lẽ không hay, rồi hết người này đến người khác đuổi giết hai nàng.
- Vậy... hai nàng... - Hỏa Lang tai đỏ bừng, ấp úng.
- Hai nữ tử hắn hết lòng yêu thương kính trọng, trăm ngàn lần bị kẻ khác xua đuổi, đòi giết. Lăng Phàm trở nên tức giận, sẵn đất nước đang đại loạn cần nhân tài, hắn một mình vào cung thỉnh vua.
Nói đến đây, Lý Hiền lại trầm ngâm:
- Đến đây... yêu cầu đầu tiên của hắn là... để hai nữ tử kia có thể thành thân, đường đường chính chính yêu thương nhau, không được ai phản đối.
Sắc mặt của Hỏa Lang biến đổi, cơ mặt hơi giật giật.
Lý Hiền tiếp tục:
- Doãn Hàn tuy còn nhỏ, nhưng vẫn hiểu chuyện này như thế nào. Bất quá lời Vua đã nói, không thể rút lại, huống hồ đúng là chuyện này nằm trong khả năng. Nhưng dù sao vẫn là còn quá nhỏ, nên ta đã ra mặt thay hắn.
- Vậy, người nói gì?
- Nghiễm nhiên phải chấp thuận. Nên ngày đó đầy rẫy lời oán trách Doãn Hàn, nói hắn không tôn trọng âm dương, làm điều trái luân thường đạo lý. Ta cũng nói thêm, nếu cảm thấy điều này trái luân thường, coi khinh thần linh, thì âm thầm chấp nhận chuyện này và không nhắc gì thêm nữa. Người giang hồ tuy làm việc không phép tắc, nhưng lệnh Vua cũng phải nể phục, huống gì họ quen biết với ta, nên đành nghe theo. Hôn sự được tổ chức, không có lời chúc phúc, cũng không có lời phản đối. Từ đó hai nữ tử bình yên sống bên nhau. Không còn phải lẩn trốn.
Thở dài.
- Chuyện này sau này cũng dần lắng xuống. Không còn ai nhắc lại. Còn về hai yêu cầu còn lại, Lăng Phàm bảo bao giờ cần thiết sẽ nói ra. Còn Doãn Hàn khi xong xuôi hết mọi việc, nói ra đề nghị của mình: muốn Lăng Phàm lên làm tướng quân, mãi mãi là trung thần phục vụ hắn. Lăng Phàm không thắc mắc, chấp thuận.
- Sư thúc, ý người là gì? – Hỏa Lang thất thần hỏi.
- Ý ta là, Lăng Phàm là người trọng tình cảm. Vì tình thân, hắn không màng chuyện hoang đường. Cái ta lo là, nếu hắn đã để ý ngươi, muốn ngươi làm rể nhà hắn, hắn sẽ nghĩ ra cách bắt buộc. Nhiều khả năng sẽ lôi Doãn Hàn vào cuộc, vì dẫu sao Doãn Hàn còn nợ hắn hai yêu cầu. Nữ nhi của hắn, biết ngươi là nữ tử mà vẫn yêu sâu đậm, hắn cũng không vì thế mà bỏ qua đâu, ngay cả khi ngươi là nữ tử, nếu là vì nữ nhi hắn, hắn cũng sẽ ép ngươi làm rể họ Lăng. Với tính cách Lăng Phàm, chuyện này hoàn toàn có khả năng.
Mặt tối sầm lại, từng câu thận trọng nói ra.
- Nhưng Lang nhi, ngươi cũng chớ lo lắng. Ta đã hứa với Lý huynh sẽ chiếu cố ngươi thật tốt. Ta sẽ không dễ dàng để chuyện này diễn ra. Chuyện kinh động âm dương này, ta tuyệt nhiên không để ngươi dính líu. Hoang đường này sẽ không thể xảy đến với ngươi.
Hỏa Lang không nói gì, bất an nổi hẳn lên mặt.
"Xin lỗi sư thúc, ta vốn dính líu quá sâu vào chuyện hoang đường này rồi!"
Cả phòng rơi vào trầm ngâm.
Cộc cộc
- Ai? – Lý Hiền sực tỉnh.
- Vương gia, tiểu thư đang ngoài khuôn viên, sắp đến đây – giọng A Lực khẽ khẽ.
- Được, Lang nhi, ra ngoài đi. Chuyện hôm nay chớ kể với Uyển nhi, sẽ làm nàng lo lắng cho ngươi.
- Ân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.