Sáng sớm hôm sau, tại phủ Lý Vương gia.
- Tiểu Nhĩ?!
- Dạ tiểu thư?
- Ngoài kia có gì ồn vậy?
Uyển Vân hơi nhíu mày, hướng Tiểu Nhĩ mà hỏi. Không chần chừ, Tiểu Nhĩ đáp:
- Thưa tiểu thư, sớm nay có rất nhiều người đến phủ ta, nghe nói muốn diện kiến chủ nhân Hỏa Cốt.
"Gặp Lang nhi?"
Không hỏi thêm, nghe đến đây, Uyển Vân lòng hơi bất an, nhanh chóng chọn một bộ y phục để thay, rồi bước ra ngoài.
- Lý Hiền, ngươi giấu người cũng khá nha. Nam nhân có tài như vậy, ngươi cũng thâu tóm.
- Lý mỗ thật không hiểu Càn huynh nói chuyện này có ý gì. Nhưng Lang nhi hắn còn nhỏ tuổi, tỉ thí sợ sẽ bị thương. Về cơ bản hắn không phải đối thủ của các vị huynh đệ ở đây – Lý Hiền nhẹ nhàng giải thích.
Xung quanh vẫn là tiếng bàn tán. Họ Càn kia lại lớn tiếng:
- Bất quá cũng chỉ muốn diện kiến thiếu niên tài hoa kia, xem công lực hắn đến đâu. Tuy hắn là đệ tử của Cao Lý Chân, nhưng quả thật ta vẫn không tin hắn có thể rút Hỏa Cốt.
Nhìn họ Cao kia cau mày, nom rất tức giận, Lý Hiền thở dài.
Người nam nhân đang tức tối này, vốn là Càn Lộc. Hắn nổi tiếng nóng nảy, luôn phân tranh hơn thua. Cao Lý Chân với hắn trước giờ như kì phùng địch thủ, Lý Chân làm một thì hắn phải làm hai, không có ý định kém Lý Chân.
Ngày đó có câu, Lý Chân Tây thành, Càn Lộc Đông thành là vậy. Cả hai đều rất giỏi, nhưng không thể chung một chỗ.
Càn Lộc luôn muốn mình là thiên hạ vô địch. Năm đó nghe giang hồ đồn đại, võ công Lý Chân có phần nhỉnh hơn hắn, liền tức giận, lập tức tổ chức võ đài, thách thức Lý Chân.
Lý Chân bất đắc dĩ làm theo, với tiếng tăm của hắn, nếu từ chối, lời ra tiếng vào, quả thật rất khó chịu.
Gia đình Càn Lộc, nhiều đời truyền tay nhau một thanh kiếm. Nghe người ta đồn, ngày đó tổ tiên họ Càn – Càn Thận - vốn là thợ rèn nổi tiếng kinh thành, do bị vu oan, Hoàng Thượng thẳng tay ban chỉ giết cả nhà không do dự. Niệm tình Càn Thận đóng góp nhiều công sức cho triều đình, Hoàng Thượng cho hắn ba ngày để chu toàn mọi thứ. Trong ba ngày đó, Càn Thận ngày đêm chỉ rèn một thanh kiếm. Đúng hạn, quân lính vây đầy, đầu Càn Thận trước khi rơi xuống, trên môi nở nụ cười đắc ý.
Con út của Càn Thận tay ôm kiếm cha giao, cùng một phong thư. Trong thư chỉ lối đi bí mật dẫn ra ngoài thành và nội dung về thanh kiếm: "Sói thành tinh, xương rắn chắc phi thường. Kiếm có hồn, phải bảo quản tốt. Người rút kiếm, hỗn loạn âm dương. Xuyên không, xuyên thời tùy ý".
Chuyện trăm năm trôi qua, dòng họ Càn cũng tuyệt giao với triều đình dù nỗi oan trăm năm đã được giải. Dính líu đến triều đình, tức là coi khinh chính mình, coi khinh dòng họ.
Thanh kiếm truyền nhau đời đời của họ Càn lại chính là Hỏa Cốt.
Càn Lộc cả gan tỉ thí võ công với Lý Chân, yêu cầu nếu hắn thắng thì lập tức phế võ công của mình. Lý Chân thấy Càn Lộc ngạo mạn như vậy, hết sức tức giận, cũng đặt ra yêu cầu với hắn, nếu Càn Lộc thua, phải dâng Hỏa Cốt cho Lý Trực.
Báu vật truyền đời đời kiếp kiếp, lại phải dâng lên cho Hoàng đế. Với họ Càn mà nói, đây như một lời sỉ nhục, có phần thâm thúy hơn điều kiện phế võ công.
Không nghĩ mình có thể thua, Càn Lộc nhanh chóng đồng ý. Hai bên giao tranh ba ngày ba đêm. Ánh mắt của Càn Lộc có chút lay động, mệt mỏi. Nắm rõ sơ hở, Lý Chân nhanh tay, dùng kiếm đâm tới bả vai Càn Lộc. Ngày đó, Càn Lộc hoàn toàn là bại trận. Ngày hôm sau, đến dâng bảo kiếm cho Lý Trực như đã thỏa thuận, trước ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người trong triều đình.
Nghĩ đến việc, bản thân mang họ Càn, lại không thể rút kiếm, nay một tiểu tử vắt mũi chưa sạch có thể làm được, tiểu tử này lại còn là đệ tử của Lý Chân. Làm Càn Lộc càng trở nên tức giận. Tất nhiên là muốn tỉ thí với Hỏa Lang.
Lý Hiền rõ bản tính của Càn Lộc, lại càng lo lắng cho Hỏa Lang. Toan gọi người đến phòng nàng, ngăn nàng bước chân ra ngoài. Định là vậy, nhưng người không mong xuất hiện lại xuất hiện ngay lập tức.
- Sư thúc, sớm ha!
Hỏa Lang thản nhiên chào Lý Hiền trước sự kinh hãi của hắn.
"Đồ ngu ngốc, sao đã ra đây rồi?"
- A...A... A Lực, mau vào phòng ngay cho ta.
Tay run rẩy chỉ chỉ Hỏa Lang, buột miệng nói đại một cái tên, nhằm giấu giếm thân phận Hỏa Lang trước mặt Càn Lộc.
Nhưng không may cho Lý Hiền, A Lực vốn đang ngơ ngác đứng gần đó, không hiểu ý tứ của hắn, lúng túng buột miệng:
- Dạ, lão gia!
Bóng dáng A Lực nhanh chóng biến mất.
Lý Hiền mặt tối sầm lại, đang cố gắng suy nghĩ. Lúng túng làm hắn không thể nghĩ được cao kiến nào. Đằng sau lưng hắn là hàng chục cặp mắt đang soi xét, ánh lên rất nhiều sát khí.
- A... A Lạc – tay chỉ thẳng mặt Hỏa Lang, mau vào phòng cùng A Lực – vẫn run rẩy.
Lý Hiền lúc này như kẻ kém may mắn nhất thế gian. Hắn cố bảo vệ nữ tử trước mặt, nhưng lại là một nữ tử ngốc nghếch, hoàn toàn không hiểu ý tứ của Lý Hiền.
Hỏa Lang gương mặt vốn đang lạnh tanh, lại hiện lên tia khó hiểu, định mở mồm hỏi xem A Lạc là người nào, thì một bàn tay ấm nóng đã che miệng nàng, không cho nàng nói.
- A Lạc, đi với ta một chút, cha đang có khách.
Là Uyển Vân.
Lý Hiền nhìn Uyển Vân, thở phào nhẹ nhõm.
"Đúng là nữ nhi của ta, thông minh, nhanh trí hệt như ta. Lang nhi, hôm nay ngươi nợ nàng ân lớn đấy!"
Hỏa Lang vẫn đang rất khó hiểu, nhưng lời Uyển Vân nói, không dám cãi lại. Huống gì bàn tay mềm mại kia đang ở trước môi nàng, làm nàng thêm lúng túng, càng không thể mở miệng.
Uyển Vân từ từ lôi Hỏa Lang rời đi.
- Khoan đã! – tiếng Càn Lộc vang lên.
Lý Hiền không có võ công, sát khí người sau hắn làm thân thể hắn không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Uyển Vân nhất thời là có rùng mình, cảm nhận lượng sát khí lớn vậy hướng về mình, không thể không cảnh giác. Tay rời môi Hỏa Lang, từ từ quay người lại, mỉm cười:
- Tiền bối, không biết có gì căn dặn tiểu nữ.
Đống sát khí kia rất nhanh tiến về phía Uyển Vân cùng Hỏa Lang. Lý Hiền ban đầu có khó hiểu, sau đó mới nhìn lên người Hỏa Lang, kinh hãi, người run run.
"Ngươi đi làm thêm, mang kiếm theo làm gì?"
Mắt Càn Lộc dán vào thanh kiếm bên hông Hỏa Lang. Nhếch môi, xoay ra phía Lý Hiền mặt vốn đang xám xịt:
- Lý Hiền, chả phải đây là Vương công tử nổi tiếng sao? Sao ngươi gọi hắn là A Lạc?
Mắt trợn lên, xoay người nhìn vào mắt Uyển Vân, sát khí như muốn giết người. Uyển Vân tuy có võ công nhưng không khỏi kinh hãi, run rẩy chân tay:
- Vị tiểu cô nương, hẳn cũng có chút võ công. Ngươi nói dối tiền bối, có biết là đắc tội lớn không hả?
Uyển Vân cổ họng nhất thời cứng đờ, không dám mở miệng.
Cánh tay run rẩy của Uyển Vân được bàn tay khác nắm chặt, kéo nàng nhẹ nhàng lùi ra phía sau.
Hỏa Lang ánh mắt lạnh như băng, không kém gì nam nhân trước mặt, hoàn toàn đằng đằng sát khí.
- Nếu muốn nhìn nàng, cất sát khí. Bằng không ta không để ngươi sống mà bức nàng sợ hãi như vậy đâu.
Thanh âm lạnh lùng vang lên, làm mọi con mắt vốn đang nhìn Càn Lộc, liền thu liễm lại, chuyển sang người Hỏa Lang.
Sự sợ hãi của Uyển Vân làm cho Hỏa Lang vô cùng tức giận, trong mắt lúc này tràn ngập lửa hận, sát khí tỏa ra không kém Càn Lộc, cơ hồ có phần nhỉnh hơn.
Cũng nhận ra người trước mắt mình khí phách không hề nhỏ, cười lớn:
- Nếu muốn ta không bức nữ tử của ngươi, chi bằng tiếp ta vài chiêu, ngươi thấy sao?
- Không cần ngươi đề nghị, ta cũng đang muốn đá đít ngươi ra khỏi đây – Hỏa Lang lạnh lùng buông ra một câu.
Mọi người kinh hãi nhìn nàng.
- Hảo hảo. Để tránh bị nói ta bắt nạt vãn bối. Ngươi làm ta chảy máu ba lần, ngươi tự nhiên thắng.
Hỏa Lang không nói gì, vẫn trừng mắt nhìn Càn Lộc.
Uyển Vân nhớ rõ sát khí này, ánh mắt sợ hãi, nhìn sắc mặt người bên cạnh, vô tình nhìn thấy cả khóe mắt Hỏa Lang. Giống hệt hình ảnh nhiều năm trước, ánh mắt mất phần nhân tính sau khi đuổi con hổ đói, bảo vệ nàng.
- Vậy ở đây luôn. Sân bãi khá rộng, rất hợp ý ta – Cười rồi hướng tay xuống đất.
- Được! – Lạnh nhạt đáp.
Uyển Vân tay đưa ra, nắm chặt cổ tay Hỏa Lang, mọi tia bất an trên mặt đều hiện rõ.
Hỏa Lang nhẹ nhàng xoay đầu sang, tay kia đặt lên mu bàn tay Uyển Vân vốn đang nắm lấy mình, nắm hơi chặt, trên môi nở nụ cười sáng lạng:
- Đừng lo, sẽ xong rất nhanh!
Rồi gạt tay Uyển Vân ra, tiến đến chỗ Càn Lộc đang đứng.
- Đại ca, đưa ta kiếm của ngươi.
Hỏa Lang mặt đằng đằng sát khí, giơ bàn tay ra phía A Hổ.
- Được!
A Hổ thân thủ nhanh nhẹn đưa kiếm cho Hỏa Lang, rồi cũng lấy tay cẩn thận đón lấy Hỏa Cốt.
Càn Lộc tức tối:
- Dùng Hỏa Cốt đánh với ta!
Từng từ được gằn lên, Hỏa Lang tỉnh bơ, không nói gì, rút kiếm A Hổ đưa cho, từng bước tiến về phía Càn Lộc.
Càn Lộc cảm thấy bị sỉ nhục, tay nắm chặt thanh giáo, hung hãn:
- Ta nói ngươi cầm Hỏa Cốt đánh với ta. Ngươi như vậy là nhường ta sao? Ngươi quá xem thường ta. Hôm nay ta có thắng ngươi, cũng vẫn bị coi như đánh với kẻ không dùng hết sức mình, ngươi khá thâm độc đấy tên tiểu tử thối.
Hỏa Lang vẫn im lặng, bước đến chỗ Càn Lộc. Khi đủ gần liền dừng lại.
Bốn mắt nhìn nhau, sát khí chạm sát khí, căng thẳng tột cùng, tự như muốn thiêu rụi cả phủ Vương gia. Mọi người lùi ra xung quanh, tránh vạ lây. Uyển Vân cũng được Lý Hiền nhanh chóng kéo ra khỏi chiến trường, tầm mắt hướng đến Hỏa Lang, lo lắng.
Không nói thêm gì hết, Càn Lộc xuất chiêu trước, Hỏa Lang bình tĩnh dùng kiếm đỡ lấy. Suốt hai mươi chiêu đầu, Hỏa Lang chỉ phòng thủ, không tấn công. Còn Càn Lộc thì ngược lại, hoàn toàn công kích, chẳng dè chừng. Mỗi lần thương của Càn Lộc chạm kiếm Hỏa Lang, thanh âm chói tai lại vang đến, tựa như muốn xé toạc trời đất.
Hỏa Lang vẫn giữ bình tĩnh, nhưng sát khí thì không hề huyên giảm. Tập trung cao độ, cẩn thận đỡ và né đòn của Càn Lộc.
Mất kiên nhẫn với lối đánh của Hỏa Lang, Càn Lộc hừ khinh bỉ một tiếng, thu thương về, rồi lại đâm thẳng vào người Hỏa Lang. Hỏa Lang như chỉ chờ có vậy, nghiêng người né, bất ngờ ra đòn phản công.
Thương chưa kịp rút lại, lộ ra sơ hở rõ ràng. Thân thủ Hỏa Lang nhanh nhẹn, đầu kiếm hướng vào Càn Lộc mà đâm.
Càn Lộc không hề sợ hãi, cũng từ từ né, nhưng đường kiếm của Hỏa Lang vốn đã rất gần, không tránh khỏi bị nó cứa vào da thịt.
Nhìn máu thấm đẫm vai áo, Càn Lộc tức giận, thít một hơi thật sâu, rồi trừng mắt nhìn Hỏa Lang.
Hỏa Lang thu liễm đường kiếm. Bất ngờ nói nhẹ một câu.
- Tầng một, phàm!
Tay đưa kiếm thành một vòng tròn, ánh mắt cũng khác, có phần dịu hơn trước, sát khí cũng giảm bớt. Nhanh chóng lao đến chỗ Càn Lộc.
"Hắn... nhanh hơn trước?"
Càn Lộc hơi kinh ngạc, nhưng cũng không vì thế mà mất cảnh giác, tay nhanh chóng tiếp chiêu Hỏa Lang.
Hắn cảm nhận được, tuy người trước mắt có phần nhanh nhẹn, uyển chuyển, nhưng lực đánh yếu hơn trước một chút, dễ dàng đỡ.
Hỏa Lang lao lên đến lần thứ ba mươi, bất ngờ Càn Lộc trở mình, làm Hỏa Lang lỡ một nhịp, hẫng, định thu lưỡi kiếm thì chân Càn Lộc đã chạm vào bụng nàng.
Hỏa Lang dính đòn, lùi lại chừng mười bước chân. Đau đớn lộ rõ trên mặt. Máu từ khóe miệng chảy xuống.
- Tầng hai, tiên!
Hỏa Lang lại khẽ hô, lao như tên vào người Càn Lộc, trên người không hề còn sát khí.
"Nhanh... quá"
Càn Lộc hoảng sợ, ánh mắt hiện lên chút run rẩy. Nhưng hắn nhận ra, lực đánh Hỏa Lang thậm chí còn không bằng lúc trước, nên cố trấn an mình, bình tĩnh đỡ.
"Hắn dai sức hơn?"
Lại hoảng hốt khi nhận ra Hỏa Lang đã tung chiêu thứ năm mươi, mà vẫn chưa thấm mệt. Thần kinh Càn Lộc bất ngờ căng thẳng hơn, thân thể to lớn nhanh chóng thấm mệt, mồ hồi liên tục vã ra. Phần vì mệt mỏi, phần vì cả kinh, hết sức bất ngờ.
Thân thể to lớn của Càn Lộc lùi lại mấy bước.
Lúc Hỏa Lang lao mũi kiếm tiếp theo vào, kiếm chạm thương Càn Lộc, bất ngờ bị gãy làm đôi.
Càn Lộc nhanh chóng tận dụng cơ hội, lao mũi thương vào người Hỏa Lang. Hỏa Lang bất ngờ, chỉ kịp nghiêng người, thương đâm xuyên qua bả vai trái nhưng không quên đưa mũi kiếm đã gãy kia trả đũa lại Càn Lộc, rồi mới bật ra, dứt mũi thương kia ra khỏi thân thể mình. Một vệt máu nữa xuất hiện trên người Càn Lộc.
Uyển Vân hốt hoảng, định chạy đến thì Lý Hiền đã nắm tay nàng, không cho rời đi. Uyển Vân mặt tái nhợt, quay người lại, định giằng tay, thì thấy Lý Hiền mím chặt môi, bất an không kém nàng là bao.
Hận không thể lao đến bảo vệ người mình yêu thương, Uyển Vân nắm chặt tay, chăm chăm nhìn Hỏa Lang đang ôm bả vai đầy máu tươi.
Nếu nàng lao đến, bảo vệ Hỏa Lang, trận chiến coi như kết thúc, sẽ là nàng tự mình coi thường nữ tử mình yêu.
Hỏa Lang đứng đó, tay nắm chặt bả vai đang chảy máu, từ từ buông ra, điểm mấy huyệt trên người cho máu ngừng tuôn. Xé một mảnh vải trên tay nhanh chóng cuốn tạm lại. Mặt vẫn thản nhiên, đôi mắt hết sức lạnh lùng.
Khinh công nhanh nhẹn, bật người lùi lại, hướng đến chỗ A Hổ. Hiểu ý, A Hổ đưa Hỏa Cốt cho Hỏa Lang. Hỏa Lang nhận kiếm, chăm chăm nhìn, hơi nhíu mày:
"Đúng là, phải là ngươi, mới có thể vận hết công lực".
Không chần chừ nữa, Hỏa Lang rút kiếm.
Kiếm sáng loáng, sắc bén, dường như có thể chẻ đôi mọi vật.
Càn Lộc nhìn lưỡi kiếm Hỏa Cốt, thân mình run rẩy. Khác với sự sáng bóng của lưỡi kiếm, tà khí phát ra ở Hỏa Cốt quá nặng nề, phải võ công ở mức nhất định như Càn Lộc mới có thể cảm nhận được.
Không quan tâm đến đối phương, tay phải cầm Hỏa Cốt từ từ tiến về phía Càn Lộc.
"Lâu rồi không thấy ngươi sử dụng ta, chắc định dùng nó?"
"Ừm, kiếm khác dùng đến tầng hai đã gãy, nay lại nhờ ngươi"
"Đối thủ khó khăn vậy sao? Tầng ba nếu dùng ta, sẽ rất đau đớn!"
"Hắn làm Uyển nhi sợ hãi, ta sẽ không tha"
"Vậy tùy ngươi"
Thanh âm trong đầu chấm dứt.
Hỏa Lang từ từ mở mắt, hít một hơi, giọng hơi khàn xuống:
- Tầng ba, quỷ!
Vừa dứt câu, Hỏa Lang lao đến người Càn Lộc. Càn Lộc hoảng hốt, không thể nhìn ra lối di chuyển của nàng. Đến khi đường kiếm hiện hữu trước mắt, mới luống cuống đưa thân thương lên đỡ. Kiếm cùng thương lại chà sát, lóe lên tia lửa li ti.
Bất ngờ thương gãy làm đôi, kiếm nghiễm nhiên xuyên qua, tặng Càn Lộc một đường dài trước ngực.
Máu trên ngực trào ra, Càn Lộc quỳ xuống, đau đớn cùng sợ hãi hiện rõ trên mặt.
Mọi người chỉ nghe hắn lầm bầm, như người mất hồn.
- Ác... quỷ....
Trận chiến kết thúc, Hỏa Lang thắng. Tuy không phải hoàn toàn thắng lợi, nhưng với điều kiện ba vết thương của Càn Lộc, nàng đương nhiên là thắng.
Uyển Vân nhanh chóng chạy đến bên Hỏa Lang, ôm chầm tấm lưng nàng. Nhận thấy mùi hương thân quen, Hỏa Lang lúc này mới thả lỏng mình, xoay người lại, mỉm cười với nữ tử trước mặt.
Một trận đau đớn ùa về, Hỏa Lang buông kiếm, ngã xuống, tay ôm lấy thân thể, đau đớn kêu gào.
"Đến rồi!"
Uyển Vân hoảng hốt, khóc thảm, không ngừng gọi tên Hỏa Lang.
Lý Hiền sững người một lúc, rồi mới sực tỉnh, cho người kêu đại phu tới.
"Uyển nhi... cùng Lang nhi? Ta... chuyện này sao có thể? Chắc chắn là ta nghĩ quá nhiều rồi!"