- Sao lại gấp gáp vậy, có việc gì sao?
Tử Yến theo Hỏa Lang trở về phòng, khi ngồi xuống giường liền thắc mắc.
- Ta sợ ngươi cảm nắng, đáng ra ngươi không nên ngồi ngoài đó.
Hỏa Lang vừa nói, vừa cầm cốc nước đưa cho Tử Yến.
Tử Yến bất ngờ, nhìn Hỏa Lang một lúc, rồi mỉm cười.
- Ngươi... lo lắng cho ta?
- Chứ sao? Ngươi mặt đỏ ửng, mồ hôi vã ra khắp mặt. May mắn mà ta còn có thể nhanh chóng kết thúc trận đấu. Không thì ngươi định ngồi đợi đến khi ta và Quân ca ca tỉ thí xong sao? Nếu ta dùng lối đánh thông thường, chắc ngươi chết héo ở đấy rồi – Hỏa Lang thản nhiên nói, một chân quỳ xuống, đầu ngẩng lên nói với người đang ngồi trên giường.
Tử Yến run rẩy, tay bất giác chạm nhẹ lên mặt Hỏa Lang. Hỏa Lang rùng mình, định phản xạ lại thì Tử Yến đã đặt lên môi nàng một nụ hôn. Hỏa Lang kinh hãi, định đẩy Tử Yến ra, khi tay chạm đến vai nàng, vai nàng run rẩy, từng giọt ấm rơi xuống mặt Hỏa Lang. Hỏa Lang nhất thời là ngồi im, không thể nhúc nhích, đồng tử đen đen láy hoàn toàn dao động.
Tử Yến đang khóc.
Môi kề môi.
Hỏa Lang rối bời, nhất thời là không biết làm sao thì môi Tử Yến đã dần dần rời khỏi môi nàng. Tử Yến nước mắt vẫn rơi, cố nở ra nụ cười an ủi người đang ngơ ngác trước mặt:
- Ta xin ngươi... nếu không yêu ta, đừng đối xử quá tốt với ta. Hãy cứ lạnh lùng với ta... tim ta thật sự rất đau.
Nói xong, Tử Yến gục xuống, hai bàn tay đậy vào hốc mắt, từng tiếng nấc rõ ràng hơn.
Nhìn nữ tử trước mặt khóc thảm, khóc đến mức run rẩy thân thể, Hỏa Lang đau xót, tay nắm chặt, nhất thời không mở miệng nói ra câu nào.
Im lặng một lúc lâu, Tử Yến mới dần ổn định. Tay lau nước mắt vẫn dang dở rơi trên má. Đôi mắt đỏ ngàu nhìn Hỏa Lang:
- Ta... xin lỗi, đáng ra ta không nên lỗ mãng như vậy... ta...
Hỏa Lang không để Tử Yến nói hết, hai tay nắm lấy hai tay Tử Yến, ánh mắt giờ không còn là một khối băng như ban đầu, có phần ấm áp.
- Không cần xin lỗi. Từ đầu đã là lỗi tại ta. Ngươi không có lỗi gì hết, ngươi là nương tử của ta, một nương tử... hôn phu quân của mình thì có gì sai? Ngươi đừng tự trách mình – Hỏa Lang nở nụ cười, nụ cười chân thành nhất, ấm áp nhất kể từ ngày hôm đó.
Tử Yến im lặng, cổ họng lại hơi nghẹn, Hỏa Lang vẫn mỉm cười, nói tiếp:
- Tuy bây giờ, đúng là ta vẫn yêu một người rất nhiều. Nhưng cũng là bây giờ, ngươi là nương tử của ta, ta có trách nhiệm với ngươi. Vậy ngươi có thể giúp ta một việc được không, nương tử?
Tử Yến run rẩy, khẽ gật nhẹ đầu.
- Vậy... - dừng một chút, rồi nói tiếp – mong ngươi có thể kiên nhẫn với ta, có thể là mất một khoảng thời gian rất dài, nhưng ta và ngươi sẽ chung sống cả đời với nhau. Vậy ngươi có thể kiên nhẫn với ta một chút được không, ta... cái ta cần là thời gian. Nhìn ngươi đau lòng vì ta, ta thật sự cũng chịu không nổi! Ngươi sẽ kiên nhẫn với ta chứ? – Hỏa Lang nói từng lời một, chân thành nhìn vào mắt Tử Yến, tay nắm chặt tay nàng hơn nữa.
Tử Yến mỉm cười, ôm chầm lấy Hỏa Lang, nước mắt lại rơi xuống:
- Ta sẽ... ta sẽ... kiên nhẫn, sẽ chờ người!
Hỏa Lang vỗ vỗ nhẹ vào đầu Tử Yến, ôn tồn:
- Vậy, ngươi sẽ dạy ta cách làm một phu quân tốt chứ?
Tử Yến buông tay, tự nhiên ngừng khóc, khó hiểu nhìn Hỏa Lang:
- Ý ngươi là sao?
- Ta muốn... ngươi đối xử với ta tự nhiên ha, không câu nệ, khiếm nhã hay khách sáo nữa. Chúng ta hãy như một cặp tân lang, tân nương bình thường. Như vậy có được không ha? – cười ngây ngô, tay gãi gãi ót sau gáy.
Tử Yến hiểu ra ý Hỏa Lang, trên môi mỉm cười càng đậm, hoàn toàn là hạnh phúc.
- Ân! – gật đầu.
"Uyển nhi, kiếp này ta và ngươi không thể cùng nhau, vậy hẹn ngươi kiếp sau vậy. Hiện tại có một nử tử đang rất cần đến ta, ta không thể cứ như vậy phớt lờ tình cảm của nàng. Nếu là kiếp sau, ta mong mình có thể là một nam tử, đường đường chính chính yêu ngươi, không bị ngăn cấm. Nhưng kiếp này, ta đành phụ ngươi vậy"
1 tháng sau.
Tại phủ Lý Vương gia.
- Đã tìm thấy thưa lão gia – giọng A Hổ khẩn trương.
- Ta ra ngay!
Lý Hiền nhanh chóng ra khỏi phòng.
Lý Hiền bước theo sau A Hổ, mỗi bước đi của hắn vô cùng gấp gáp, trước mặt hắn đã là thanh lâu Hồng Ngọc.
Lý Hiền hướng lên lầu, tầng cao nhất, tầng này chỉ có một phòng, vốn là dành cho vị khách trả giá cao nhất cho mỹ nhân ở thanh lâu, mỹ nhân này muốn được tiếp khách quý ở lầu này, phải đủ hai điều, thứ nhất, phải thật sự xinh đẹp, thứ hai, phải còn trinh tiết.
Lý Hiền mở cửa phòng, trước mặt hắn là một nam nhân xấu xí, quần áo sớm đã được lột ra hết, đang bị đám A Hầu cùng A Lực kề gươm vào cổ. Mồm không ngừng xin tha mạng.
Trên giường, là một nử tử xinh đẹp tuyệt trần, ánh mắt lạnh như băng, một thân áo đã bị làm cho lộn xộn, để lộ bờ vai trắng nõn.
Lý Hiền tức giận, giằng lấy gươm của A Lực, chỉ thẳng vào tên nam nhân đang quỳ gối khóc thảm thiết ở dưới chân.
- Ngươi đã làm gì?
- Đại nhân, đại nhân tha mang. Quả thực tiểu nhân chỉ mới tự lột y phục của mình, chưa kịp làm gì nàng, thậm chí còn chưa động vào người nàng đã bị mấy người xông vào.
- Chưa động? Còn dám cãi? Vai áo kia sao lại bị kéo xệch? – Lý Hiền trừng mắt tức giận, như muốn ăn tươi nuốt sống tên nam nhân xấu số kia.
- Nàng... nàng câu dẫn ta... ta quả thật chưa làm gì – run rẩy.
- Nói láo, ta giết ngươi!
Lý Hiền vung gươm lên, toan chém chết tên nam nhân dưới chân, thanh âm lạnh lẽo của Uyển Vân lại đến tai hắn.
- Thôi đi – giọng lười nhác, lạnh lùng – hết lần này đến lần khác làm hỏng chuyện của ta, phụ thân, người có ý gì đây?
- Uyển nhi, sao phải đến nước này? Mau... trở về phủ với ta – giọng Lý Hiền run rẩy, tay đã sớm buông gươm, tiến lại gần phía chiếc giường Uyển Vân đang nằm.
Uyển Vân chớp mắt chậm chạm, thân mình nằm nghiêng, một tay kê lên gối đầu.
- Không được, ta phải sinh cho ngươi một đứa cháu ngoại, không phải ta đã nói rồi sao?
- Uyển nhi... ta không cần cháu ngoại... ta chỉ cần con thôi. Hãy mau trở về, đừng như vậy nữa – Lý Hiền thảm thiết nài nỉ.
Uyển Vân không phải ứng, ngáp một cái, rồi ngồi dậy, chỉnh lại ý bào đang mặc trên người.
- Phụ thân, nếu muốn ta không đi nữa, chi bằng xích ta lại, không thì cho người coi phòng ta thật chặt vào một chút. Chỉ vài ba người, người nghĩ có thể giữ chân ta? Vậy là người quá coi thường ta cùng sư phụ rồi.
Nói rồi bước chậm rãi đi, dĩ nhiên là trở về phủ Vương gia. Lý Hiền bất đắc dĩ lắc đầu, cùng A Hổ theo sau Uyển Vân, giúp nàng ngụy trang, tránh mắt mọi người.
A Hổ gật nhẹ đầu ám chỉ gì đó với A Hầu và A Lực. Thân thủ nhanh nhẹn, A Hầu đánh vào gáy nam nhân xấu xí kia một cái làm hắn ngất lịm. Sau đó đưa một viên thuốc gì đó vào miệng hắn, rồi mới rời đi.
Trong vòng một tháng, đã có ba nạn thân ở thanh lâu bị mất trí nhớ. Điểm chung của cả ba người là đều đến lầu giành cho thượng khách, đều mê mệt một mỹ nhân, đều ngất lịm trong phòng mỹ nhân đó, đều mất trí nhớ và quan trọng hơn là, nữ nhân mà ba nam nhân này trả một đống gia tài để được ngủ cùng đều biến mất.
- Lang nhi, có ăn không? – Tử Yến lém lỉnh trêu chọc.
- A... Tất nhiên. Để ta mua! – Hỏa Lang nhanh chóng gật cái rụp.
- Ngươi nhiều tiền ha! – Tử Yến lại cười.
- Cha đưa ta... ta vốn đã đòi cha cho ta quay lại tiệm chè làm việc mà, cha cứ không chịu đó chứ. Bây giờ tiền làm gì có mà mua đồ ăn cho ngươi... - Hỏa Lang mặt phụng phịu.
- Chỗ đó xa phủ, cha không cho ngươi đi là nghĩ cho ngươi, ngươi không nên giận dỗi – Tử Yến nhéo mũi Hỏa Lang, âu yếm.
- Rồi, ăn đã, ta đói rồi – mắt nhanh chóng nhìn sang phía bà chủ bên cạnh – cho ta mười xiên kẹo, ba bánh bao cỡ lớn nha.
- Có liền có liền – tiếng bà chủ lanh lảnh đáp.
Đúng là rất nhanh sau đó mười xiên kẹo hồ lô cùng ba bánh bao đã ngay ngắn ở trước mặt Hỏa Lang.
Hỏa Lang cầm xiên kẹo hồ lô trên tay, ngắm nghía một lúc, nét cười biến mất trên mặt. Tử Yến nhìn thấy, khẽ nhắc:
- Nhanh còn ăn bánh bao, không sẽ nguội mất.
Hỏa Lang sực tỉnh, lại tươi cười.
- Được được.
Tử Yến ăn đến xiên kẹo thứ hai đã dừng, Hỏa Lang thì vẫn ngon lành ăn đến xiên cuối cùng. Chưa nuốt xong kẹo hồ lô, đã sớm cầm bánh bao lên ăn. Tử Yến cười khổ, lắc đầu liên tục:
- Lang nhi, ăn như vậy không có tốt.
- Là tại ngươi bắt ta ăn ít cơm đi, giờ ta đói quá, ăn nhiều chút cũng không được sao? – Hỏa Lang nhăn nhó.
- Ta là lo cho ngươi, ngươi ăn no cứng bụng như vậy là hại cho sức khỏe – lắc đầu, cười nói.
- Ta cũng nghe theo ngươi hết mà. Cơm ăn ít đi rồi, rau cũng ăn rất nhiều nha, ta cũng đã nhai kĩ thức ăn, giờ còn có thể nói chuyện cùng mọi người trong bữa cơm. Nhưng mà... giờ ta đói... Yến nhi, đừng càu nhàu nữa được không? - Hỏa Lang xuống giọng, phụng phịu.
- Ai nha, Hỏa Lang lạnh lùng giờ biến đi đâu rồi ta? – Tử Yến phì cười, không nhịn trước được bộ dáng Hỏa Lang bây giờ.
- Sao ta phải lạnh lùng với ngươi? – nhíu mày – cho ta ăn... - lại lập tức quay về chủ đề ban đầu.
- Hảo. Nốt lần này thôi đó! – Tử Yến lại vui vẻ, nhéo mũi Hỏa Lang.
Hỏa Lang nhanh chóng ăn xong hai chiếc bánh bao, còn một chiếc, tay nhéo ra một miếng nhỏ rồi hướng Tử Yến.
- Há miệng!
Tử Yến ngừng một lát, rồi cũng vui vẻ để Hỏa Lang đút miếng bánh vào miệng. Cuối cùng, toàn bộ cái bánh cuối cùng Tử Yến cũng được Hỏa Lang đút cho bằng hết.
- Không ăn hết rồi đổ cho ta sao? – Tử Yến giả bộ giận dỗi.
- Haha, ngươi đoán xem? – Hỏa Lang cười ngây ngô đáp.
- Đoán không ra! – Tử Yến tươi cười.
Tay hai người sớm đã mười ngón tướng khấu, ung dung dạo quanh hết phiên chợ.
Hương thơm quen thuộc phảng phất. Hỏa Lang rùng mình, chân bỗng dừng bước, thân thể tự dưng ngoái lại phía sau.
Nữ tử sau lưng, ánh mắt vô hồn lạnh lẽo đang nhìn chăm chú vào hai người trước mặt. Tầm mắt đưa xuống, nhìn tay hai người kia đan xen nhau, nom rất hạnh phúc.
- Uyển nhi, chậm thôi... - tiếng Lý Hiền hổn hển.
A Hổ, A Lực cùng A Hầu cũng nhanh chóng theo sau. Nhìn thấy Hỏa Lang, mắt kinh ngạc:
- Lục đệ?
Lúc này tầm mắt của Lý Hiền mới rơi vào người Hỏa Lang. Lý Hiền có phần hoảng, kèm theo đó là tia xấu hổ, nhất thời không thể mở lời.
Tử Yến tay nắm chặt lấy tay Hỏa Lang, đưa nàng từ kinh ngạc trở về ổn định. Hỏa Lang lại nhìn Tử Yến, ánh mắt ôn nhu, ý bảo là không sao cho nàng yên tâm, rồi lại tươi tỉnh hướng sang Lý Hiền.
- Sư thúc, lâu rồi không gặp.
- A, Lang nhi, lâu rồi ha – gượng gạo cười đáp.
Tầm mắt lúc này lại chuyển sang phía hội A Hổ:
- Lâu rồi không gặp! – đầu hơi nghiêng.
Ba nam nhân kia không dám hé nửa lời, chỉ gật đầu lia lịa, mắt đã sớm đỏ ngàu xúc động.
Tầm mắt cuối cùng cũng rơi vào người Uyển Vân. Mắt chạm mắt, Hỏa Lang lòng gợn lên tia đau xót. Nàng nhận ra rõ ràng, đôi mắt kia như là vô hồn, không còn chút ý niệm, như thể sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ.
Cố đứng thật vững, mỉm cười nhẹ nhàng:
- Sư muội, lâu rồi không gặp!
Mắt Uyển Vân vẫn không rời khỏi hình ảnh hai bàn tay nữ tử trước mặt đang đan xen nhau. Môi chua xót nhếch lên một nụ cười tự giễu, đánh mắt sang phía Lý Hiền, lạnh lùng:
- Phụ Vương, xem ra ngươi có một đứa cháu ngoại cũng không thể đưa ta và người kia trở lại như trước. Cảm ơn ngươi đã năm lần bảy lượt ngăn cản ta, nếu không, ta vừa lỗ lại không được lợi một chút gì, có lợi thì cũng chỉ ngươi lợi mà thôi. Phụ Vương, xem ra là ngươi đã thắng rồi.
Uyển Vân cười lớn, đến mức sởn gai ốc, rồi mới đánh mặt sang phía Hỏa Lang cùng Tử Yến:
- Sư huynh, Lăng cô nương, lâu không gặp. Các người xem ra rất hạnh phúc.
Hỏa Lang cứng người, Tử Yến tay nắm càng lúc càng chặt lấy Hỏa Lang, người khẽ run lên.
- Uyển Vân còn có chút việc, hai vị thong thả, ta đi trước.
Uyển Vân mỉm cười, rồi nhanh chóng lướt qua người Hỏa Lang.
Hai tia đau xót chạm vào nhau, rồi rời xa nhau, tựa như là cơn gió thoảng, cơn gió mang đau buồn cùng mất mát.
8̎