- Vương... Vương công tử, người đã về? – giọng Tiểu Hoa kinh ngạc.
Hỏa Lang trên lưng cõng Uyển Vân, muốn đi về phía phòng mình dĩ nhiên là sẽ đi ngang qua phòng Tiểu Hoa. Tiểu Hoa vốn đang ngủ ngon, ban nãy nghe tiếng động lớn liền giật mình mà tỉnh giấc. Tiếng động như là hướng ra từ phía phòng Uyển Vân nên làm Tiểu Hoa càng gấp gáp, nhanh chóng vận y phục rồi chạy ra ngoài.
Hỏa Lang không nói gì thêm, chỉ vỏn vẹn một câu:
- Mang thuốc giải rượu đến phòng ta.
Tiểu Hoa nhìn Uyển Vân đang mơ hồ trên lưng Hỏa Lang, hiểu ra, nhanh chóng gật cái rụp rồi làm theo.
Thân thủ nhanh nhẹn, rất mau đã đến phòng. Cẩn thận mở cửa bước vào, nhanh chóng tìm giường rồi đặt Uyển Vân lên đó. Người đã nằm trên giường thì liền nhanh đi tìm nến. Ánh lửa ánh lên sáng khắp căn phòng tăm tối.
Hỏa Lang nhìn gương mặt nữ tử trước mặt đã bị rượu làm cho đỏ ửng lên, nom thế nào cũng là một vẻ yêu mị, mị hoặc, không còn ôn nhu như xưa, như là một nữ tử từng trải. Hốc mắt hơi thâm tựa như chưa đêm nào ngủ ngon giấc. Hỏa Lang đau xót tâm can, tay nắm chặt, luôn miệng quở trách bản thân.
Vén lọn tóc đang vương trên má người đang nằm trên giường, ánh mắt ôn nhu mà ấm áp, chăm chú nhìn. Ánh nhìn quyến luyến như là không thể rời bỏ.
Đã lâu lắm rồi, Hỏa Lang mới được chạm vào gương mặt này, lâu rồi mới được ngắm nhìn nàng gần đến vậy. Bàn tay run rẩy không ngừng vuốt ve gò má gầy gò, đau xót nhìn nữ tử này, vì mình mà đã chịu quá nhiều đau đớn. Trong đầu Hỏa Lang chỉ xuất hiện một câu hỏi duy nhất.
"Trong suốt một tháng qua, nàng đã làm gì?"
Tiểu Hoa nhẹ nhàng bước vào, vốn dĩ cửa không đóng nên cứ thế nhẹ nhàng đi vào, phần cũng là vì chuyện gấp.
Nghe tiếng chân, Hỏa Lang quay người lại, đã thấy Tiểu Hoa tay bưng một bát thuốc.
Hỏa Lang mỉm cười:
- TIểu Hoa, ngươi mệt rồi, về phòng đi. Ta sẽ bồi nàng uống.
- Dạ.
Tiểu Hoa nghe vậy, nhanh chóng đưa bát thuốc ấm kia cho Hỏa Lang, rồi nhanh chạy ra ngoài, khép cửa thật cẩn thận.
Hỏa Lang nhíu mày nếm thử một thìa thuốc, thấy đủ ấm và không đắng thì mới giãn hai hàng lông mày. Một tay nâng nhẹ đầu Uyển Vân đặt vào trong lòng mình, thấy tư thế Uyển Vân đã thoải mái mới nhẹ nhõm đút cho nàng từng thìa thuốc.
Từng thìa một cẩn thận được đưa vào miệng Uyển Vân, rất nhanh bát thuốc đã hết. Một lần nữa Hỏa Lang lại cẩn thận chậm rãi đặt Uyển Vân trở lại chỗ nằm. Tay mới đặt đầu Uyển Vân xuống gối, định thu về để cất bát thuốc đã uống hết thì một bàn tay ấm nóng đã nắm lấy tay nàng:
- Lang...nhi... đừng bỏ rơi ta...
Mắt Uyển Vân vẫn nhắm, hẳn là đang mê man.
Hỏa Lang sững người, người đang hơi khom cuối cùng là liền ngồi lại mép giường, đặt bát thuốc ở sau lưng, rồi liền nắm lấy bàn tay Uyển Vân, giọng ôn tồn, ấm áp:
- Ta đây, ta đã về, sẽ không đi nữa.
Uyển Vân nghe được thanh âm ôn nhu này, lông mày liền giãn ra, nhẹ nhàng chìm sâu vào giấc ngủ.
Hỏa Lang mỉm cười, vẫn ngồi bên cạnh, mí mắt hơi trĩu xuống, cuối cùng là cũng ngủ luôn.
Sáng sớm hôm sau, tại phủ Lý Vương gia.
- Lục... lục.... lục.... lục..... – A Lực lắp bắp nói không ra hơi.
- Tam đệ, ngươi... không... không nên xúc động như... vậy.... – A Hầu ấp úng, nhắc nhở.
- Các... các huynh mới.... là người... xúc động – A Ngũ cổ họng đã sớm nghẹn lại.
- Thôi đi! Các người thật nhiều chuyện. Vương công tử ĐÃ TRỞ VỀ! – tiếng Tiểu Hoa sung sướng reo lên.
Cả phủ đều reo hò ầm ĩ, tiếng reo hò vang tận đến phòng Lý Hiền. Trên môi hắn tự nhiên nở nụ cười, đến cả bản thân hắn cũng không hiểu vì sao.
- Thật tốt quá, tiểu thư nhà ta sẽ lại là tiểu thư trước kia rồi – A Tứ vui sướng.
- Vậy là tiểu thư cùng Vương công tử sẽ... - một nô tì khác khẽ lên tiếng.
- Chắc chắn rồi. Lần này đám gia nhân chúng ta kiên quyết là không cho công tử rời đi ha – một nam nhân khác cũng hô to.
- Nhưng... còn vị nương tử của Lục đệ? – A Hầu nhớ ra, liền thấp giọng hỏi.
- A....
Không khí trầm xuống.
- Hôn sự này nghe nói là do Lăng tướng quân ép buộc, chúng ta có thể hiểu cho công tử cơ mà – tiếng Tiểu Thúy vang lên.
Không khí đang trầm thấp tự nhiên lại trở về vẻ vui mừng vốn có của nó.
- Phải ha, Tiểu Thúy, ngươi thật thông minh đó – A Tứ ôm quyền, cảm phục.
- Vậy tất cả gia nhân chúng ta nhất quyết là không cho Lục đệ rời khỏi đây lần nữa ha? – A Lực lại reo lên vui sướng.
- Nhất định! – mọi người reo hò ủng hộ.
- Không được làm loạn – thanh âm trầm thấp của A Hổ vang lên.
Mọi người lại im lặng. A Hổ từ từ tiến đến, ngữ điệu lại trùng xuống:
- Người muốn đi, các người có thể cản sao?
Mọi người im lặng không nói gì. Vẻ mặt lại hơi bối rối cùng lo lắng. Đúng là nếu Hỏa Lang muốn đi, sẽ không thể cản.
A Hổ lườm đám người trước mặt một lúc, rồi ho nhẹ một tiếng, cười sặc sụa:
- Xem các ngươi kìa, khẩu khí ban nãy đâu rồi? Nếu lần này Lục đệ hắn còn muốn rời khỏi phủ Vương gia, đại ca ta sẽ dùng xích buộc hắn lại, nửa bước cũng không cho trở về làm rể nhà Lăng tướng quân nữa.
Mọi người mặt đang trùng xuống, nghe đến đây mắt người nào người nấy đều sáng lên.
- Đại ca......... - A Ngũ giọng đầy sủng nịnh.
- Được rồi, A Tứ, ta cùng ngươi đi đón Tiểu Nhĩ. Đến lúc nàng trở về phủ rồi. như vậy mới đúng cho cái câu "tất cả gia nhân..." gì gì đó của Tam đệ ha – cười sảng khoái, nói.
- Ân! – A Tứ mắt sáng rực, khí thế ôm quyền, như tiếp nhận một yêu cầu khó khăn.
- Trở lại làm việc đi, lại tranh thủ lười nhác sao? – giọng Tôn quản gia vang đến.
Đám gia nhân nháo nhào, lại trở về làm việc.
"Ai nha, xem ra bọn họ còn vui hơn ngày hội nữa kìa" – vuốt chòm râu cười tinh quái.
Hỏa Lang khi tỉnh dậy, mắt nheo nheo lại, rồi cũng dần mở ra. Trước mặt nàng giờ là một nữ tử xinh đẹp mỹ lệ, đầu tóc có phần hơi rối bời, mắt mở to hết sức, nhìn chăm chăm vào mắt nàng.
Hỏa Lang giật mình, định phản xạ lại thì thấy người đã cứng đờ. Hậu quả của việc không nằm mà ngủ khiến cho xương khớp của nàng trở nên cứng ngắc, toàn thân tê liệt.
Không thể cử động được cơ thể, nhưng mồm vẫn có thể hoạt động, Hỏa Lang nhăn nhó:
- Uyển nhi,... giúp ta... khởi động xương khớp chút đi. Ta không thể... cử động được.
Uyển Vân vẫn chưa vội trả lời, một bàn tay nhẹ nhàng xoa gương mặt nữ tử trước mắt. Nhéo má Hỏa Lang:
- A, đau – Hỏa Lang nhíu mày kêu khẽ.
Uyển Vân lúc này mới sực tỉnh, giọng run rẩy:
- Lang nhi... ngươi... đã về?
- Phải a, đã về. Mau giúp ta khởi động. Mà quái lạ, sao người ta chẳng thể cử động chút gì ha? Ngủ ngồi thôi mà, cũng phải sớm giãy giụa được chút chứ? – Hỏa Lang lại nhăn nhó khó hiểu.
Uyển Vân nhìn bộ dạng ngơ ngác của người trước mặt, không còn khối băng lạnh lẽo như trước nữa, đã trở lại ánh mắt ấm áp trước đây. Và ánh mắt này, giờ đây đã có thể nhìn thẳng vào mắt nàng, không còn trốn tránh nữa.
Uyển Vân mỉm cười, cười đến thoải mái.
Hỏa Lang nhìn vậy môi cũng hiện lên nụ cười, nhưng mặt lại ngay lập tức nhăn nhó.
- Quái lạ... tại sao...
- Ta điểm huyệt đó – Uyển Vân cười tinh quái.
- A – Hỏa Lang hiểu ra – nhưng tại sao? – rồi nhíu mày hỏi.
- Đêm qua tỉnh dậy, nhưng vẫn quá mệt, thấy ngươi ta rất bất ngờ, cứ nghĩ là mơ. Nhưng rồi vẫn điểm huyệt, mong giữ lại được giấc mơ này đến sáng hôm sau. Rồi ta ngủ tiếp, không ngờ sáng nay thức dậy đúng là hiệu nghiệm ha – Uyển Vân cười tươi giải thích.
Hỏa Lang nhìn Uyển Vân trìu mến, tràn ngập yêu thương.
Uyển Vân dừng cười, mắt lại hiện tia bất an, rụt rè:
- Ngươi... sẽ ở cạnh ta mấy ngày?
- Đến ngày ngươi chán ta – Hỏa Lang mỉm cười.
Uyển Vân mắt lại hiện tia mừng rỡ, nhưng nén đi, nhướn mày tinh quái.
- Ta chán chết ngươi rồi, mau đi đi.
- Vậy... - ngừng một lúc – giải huyệt cho ta, ta liền đi – buồn tủi hướng ánh mắt xuống dưới.
- Không giải.
Nói rồi ôm chầm lấy Hỏa Lang, nghiêng người để nàng nằm xuống giường. Tay lại nhéo má Hỏa Lang, nói lời nỉ non, sủng nịnh:
- Chán ngươi, nhưng lần này sẽ không để ngươi đi nữa. Ta không cho phép ngươi bỏ rơi ta lần nào nữa.
Hỏa Lang không nói gì, chỉ mỉm cười, yên phận để cho Uyển Vân đặt đầu nàng vào lòng. Rúc vào ngực Uyển Vân, Hỏa Lang tham lam hít nấy hít để hương thơm người nữ tử nàng yêu say đắm. Mí mắt lại từ từ nặng xuống, lim dim rồi ngủ ngon lành.