"Nếu âm dương mất đi sự riêng rẽ, ngươi sẽ trôi đến một nghìn năm sau"
"Vậy, liên quan gì đến Uyển nhi?"
"Nàng có liên kết với ngươi, khí lực cũng tương thông nhau, liên kết này được tạo ra từ cả những kiếp trước của ngươi và nàng"
"Cả kiếp trước?"
"Nghĩa là, ngươi và nàng, qua các kiếp, dù có quen nhau, yêu thương nhau hay là không thì khí lực hai ngươi luôn ăn ý với nhau, từ khi hai ngươi đầu thai đã là hai nguồn lực tương thông nhau như vậy. Ta chỉ có thể chọn một chủ nhân, ta gặp ngươi trước Uyển Vân, đương nhiên theo ngươi, đúng ra nàng cũng có thể rút ta ra"
"Sẽ ra sao nếu trôi đến một ngàn năm sau?"
"Ngươi sẽ gặp khí lực tương thông với mình, nàng sẽ gặp người có khí lực tương thông với nàng. Nhưng ngươi và nàng sẽ không thể gặp nhau. Nếu trôi đến ngàn năm, hai ngươi sẽ tách nhau ra, bởi lẽ, các ngươi đã dùng hết khí lực tương thông của cả hai ngươi để đến thời điểm một ngàn năm sau rồi"
"... Vậy, sao ngươi không muốn ta và nàng đến thời điểm ngàn năm sau?"
"... Ta sẽ biến mất và xuất hiện cùng với dòng lịch sử một ngàn năm sau. Sẽ biến thành một thanh kiếm vô tri vô giác bình thường trừ khi ngươi tìm ra ta. Nếu không tìm ra ta, ngươi sẽ không thể trở về. Ngươi có muốn thế?"
"Tất nhiên là không, ta không muốn ta cùng Uyển nhi chia rẽ"
"Ta cũng không muốn tự nhiên bị câm. Ta rất lắm mồm mà. Ha ha!"
"Cũng đúng..."
Lại là những kí ức về câu chyện cùng với Hỏa Cốt. Hỏa Lang nhăn nhó, mắt nheo nheo rồi mở ra.
Trước tầm mắt là một màu trắng, nhẵn nhụi, xung quanh hoàn toàn là một mùi khó chịu, chưa từng hít qua.
Hỏa Lang nâng một cánh tay lên nhìn, tay bị băng hoàn toàn là một màu trắng.
"Đây là... đâu?"
Ngồi dậy, đảo mắt nhìn xung quanh, rồi lại kinh hãi. Tầm mắt Hỏa Lang xuất hiện những dị vật... nàng chưa nhìn thấy bao giờ.
Có một sợi dây dài nối với tay của Hỏa Lang cùng với một vật to lớn đang phát ra những tiếng 'tít tít' kì lạ.
Ngạc nhiên đến tột cùng, Hỏa Lang run rẩy sờ vào cái thứ kì quái đang kêu kia.
Khậc
Tiếng động phía cửa làm Hỏa Lang giật mình, đưa mắt hướng ra.
Một nữ tử đang tiến lại phía nàng, trên tay cầm cái hộp gì đó, tóc búi cao, y phục...
"Nàng ta mặc thứ gì trên người thế kia?"
Hỏa Lang kinh ngạc khi nhìn y trang trên người nữ nhân trước mặt.
Nữ nhân kia dường như không quan tâm nét mặt kinh hãi của Hỏa Lang, thấy nàng đã tỉnh thì lập tức vui vẻ chạy lại gần.
- Cuối cùng cậu đã tỉnh nha?
Thấy nữ nhân kia mỉm cươi thân thiện, mà gương mặt lai có chút thân thuộc. Giờ Hỏa Lang mới quan sát được hết khuôn mặt nữ nhân này, lại hoảng hốt:
- Cô... cô.... cô nương! Cô là... yêu quái sao?... cô có.... có bốn mắt...!?
Nữ tử kia mặt nghệt ra, rồi sờ sờ tay lên tầm mắt mình. Hiểu hiểu gì đó, toe toét cười.
- Ha ha. Ừ tôi đúng là có bốn mắt thật!
- Cô... cô... - Hỏa Lang run bần bật.
- Được rồi không nói nữa. Cứ nghĩ cậu vẫn còn hôn mê phải nằm truyền nên tôi mang có một phần cơm cho mình thôi. Cậu ăn phần của tôi trước đi, khi về nhà tôi sẽ ăn sau.
Nữ tử trước mặt nở nụ cười ấm áp, thân thuộc hướng về phía mình. Lúc này Hỏa Lang mới xuôi xuôi nỗi sợ hãi, giật mình nhớ ra chuyện gì, hướng nữ tử ăn mặc kì quái lại có bốn mắt kia, hỏi:
- Uyển nhi đâu?
- Uyển.... nhi? – Nữ tử kia nhướn mày hỏi lại.
Nhớ ra gì đó, tay nữ tử kia liền vỗ vào nhau.
- Là Lý Uyển Vân?
- Phải – mắt Hỏa Lang sáng lên.
- Đây!
Nói rồi từ người lấy ra một miếng ngọc bội.
- Của cậu đây!
Hỏa Lang đón miếng ngọc, lại nghệt ra, rồi hỏi lại:
- Thế... người đâu?
- Người nào? Cậu có mỗi thứ này trên người, à còn bộ quần áo của cậu nữa, tôi phải giặt hết cả buổi tối. Toàn là máu – nữ tử kia rùng mình kể lại.
- Người... thật sự không có? – Hỏa Lang thẫn thờ.
- Phải! Cậu từ đâu lại rơi vào nhà tôi, mỗi mình cậu thôi. Mà nói cho tôi biết, cậu đến từ đoàn làm phim nào? Cậu giàu đến mức để người ta đố kị muốn giết sao? Mà sao cậu lại rơi vào nhà tôi?
- Phim? – Hỏa Lang nhíu mày – là gì?
Nữ tử kia dừng hỏi, cơ mặt cứng đờ.
- Cậu... mất trí sao?
- Ta hoàn toàn bình thường – Hỏa Lang thành thật trả lời.
- Vậy... vậy cậu đến chỗ tôi thế nào? – nữ tử kia người run lên.
- Ta bị một cái vòng xoáy đen hút vào, không trốn ra được, tay đang bế nàng thì trở nên vô lực, nàng càng lúc càng bị đưa xa khỏi ta, rồi ta mê man. Cuối cùng tỉnh dậy lại đang nằm đây – Hỏa Lang thở dài, mặt hoàn toàn là lo lắng.
Nữ tử kia giờ mặt đã trắng bệch, cố nhếch miệng thật rộng mà cười:
- ha... ha... ha... cậu đang đùa tôi phải không?
- Không hề - Hỏa Lang thản nhiên lắc đầu.
Nữ tử kia tay di di thái dương, thở dài một cái.
- Coi như Tiểu Bắc tôi làm một việc thiện tích đức cho con cháu. Tôi phải về đây, viện phí tôi cũng trả cho cậu rồi, tôi đã hi vọng được cậu trả lại nhưng mà... không được. Chắc là không được rồi. Các hạ, bảo trọng.
Nói rồi tay ôm quyền, người hơi cúi cúi xuống, rồi lui ra ngoài.
- Cô nương... cô nương...
Hỏa Lang gọi với theo.
Chạy ra khỏi bệnh viện, Tiểu Bắc mặt trắng bệch.
"Tưởng cứu diễn viên nổi tiếng, ai ngờ lại cứu phải một đứa có vấn đề ở đầu. Tốt nhất nên tránh xa, tránh xa cô ta ra"
"Cơ mà sao cô ta lại vận trang phục cổ đại? Lại còn là nam trang?"
"Mà cô ta nhìn rất xinh đấy chứ?"
"Nhìn mặt cô ta quen quen, rõ ràng đã nhìn thấy ở đâu rồi!"
Tiểu Bắc miên man trong dòng suy nghĩ.
"Tránh ra, tránh ra"
"Hả, tránh... tránh ra sao?"
Sực tỉnh, tiếng còi xe inh ỏi đã gần sát bên tai.
- TRÁNH RA!
Tiểu Bắc mặt tái nhợt, một xe ô tô tải đang lao đến bên người và dường như không thể hãm phanh kịp.
Gần trong gang tấc, Tiểu Bắc nhắm chặt mắt, người run rẩy không còn sức lực mà tránh khỏi tử thần.
Tưởng chừng đã bỏ mạng, khi người lạnh toát, bỗng lại trở nên ấm áp.
"Gì đây? Đây là cảm giác khi chết sao? Cũng không tệ!"
"Nhưng sao... mình có cảm giác là đang bay?"
"Bay sao?"
Tiểu Bắc từ từ mở mắt, cô sững sờ, gương mặt Hỏa Lang đang song song tầm mắt của cô.
Tiểu Bắc đang nằm trọn trong lòng Hỏa Lang.
Và đúng là, cô đang bay!
Hỏa Lang chân tiếp đất sau khi đã cứu được Tiểu Bắc, gã lái xe không khỏi kinh hãi nhìn. Làm sao lại không thể kinh hãi, rõ ràng gã ta vừa trông thấy một người đã bay qua đầu xe của mình cơ mà.
Hỏa Lang đặt Tiểu Bắc xuống lề đường, một thân quần áo bệnh nhân màu trắng, tay đang cầm hộp cơm mà Tiểu Bắc ban nãy mang đến.
- Cô nương, không sao chứ? – Hỏa Lang lo lắng hỏi.
Tiểu Bắc giật mình, môi mấp máy:
- Không... không sao!
- Cô nương, ta đã ăn xong, tính đem trả cô cái hộp này nhưng cô đi nhanh quá, may mà ta đuổi kịp! – Hỏa Lang đưa hộp cơm rỗng cho Tiểu Bắc, thành thật nói.
Tiểu Bắc run rẩy cầm hộp cơm, ánh mắt kinh ngạc nhìn Hỏa Lang.
Có tiếng xì xào.
Rõ ràng việc ban nãy của Hỏa Lang làm mọi người chú ý, ánh mắt tò mò đổ dồn về phía nàng.
Tiểu Bắc nhận ra những lời bàn tán đó đang hướng đến cô cùng Hỏa Lang, cố dặn ra nụ cười, nói to hết mức cho người xung quanh cũng nghe được:
- Ha... ha.... ha.... Kĩ thuật ParKour của cậu đã tốt lên rất nhiều nha!
ParKour: Được coi như là môn thể thao đường phố: nhảy, trèo, đu người trong những chuyển động hết sức nhẹ nhàng và mềm dẻo
Những người xung quanh nghe thấy "ParKour" liền như hiểu ra, rồi gật gù tiếp tục di chuyển. Mọi chú ý hướng đến hai cô gái này cũng biến mất.
- Pác... pác cua? – Hỏa Lang nhíu mày khó hiểu.
- Ha... ha... ha...! – Tiểu Bắc cố dặn ra một nụ cười.
Hỏa Lang mặt hoàn toàn là khó hiểu, giờ tầm mắt mới hướng đến xung quanh. Ban nãy khi đuổi theo Tiểu Bắc, nàng đã hết sức kinh hãi. Những thứ xanh, đỏ... đủ các màu sắc ở khắp nơi trên đường. Nhìn đã thấy choáng ngợp.
Hỏa Lang lại nhìn ra lòng đường, đoàn xe di chuyển ùn ùn, thi nhau phát ra tiếng inh ỏi khó hiểu.
- Đây... đây là đâu? – run rẩy.
Tiểu Bắc giờ đã lấy lại hoàn toàn bình tĩnh. Chăm chú nhìn biểu cảm Hỏa Lang, lên tiếng:
- Thật sự cậu chưa bao giờ nhìn thấy những thứ này?
- Chưa từng...! – thành thật nhìn Tiểu Bắc.
- Cậu... không phải mất trí nhớ chứ? – Tiểu Bắc lo lắng.
- Không hề... thậm chí ta còn nhớ rõ... tối qua đã ăn gì. Làm sao có thể mất trí nhớ? – lại là giọng thành thật
Tiểu Bắc thở dài.
- Được rồi, về nhà tôi đã, rồi tôi sẽ hỏi thêm!
- Ân...! – nghĩ một lúc rồi đáp.
Rồi bước theo sao Tiểu Bắc.
"Uyển nhi, ta nhất định tìm ra ngươi, cứu ngươi khỏi chỗ kì quái này. Ngươi nhất định phải bình an đến lúc đó!"
"Loại rắc rối gì đây? Tiểu Bắc, mày điên rồi!"