Ngươi Thuộc Về Ta

Chương 5: Cảm giác của ta




Liếc nhìn Uyển Vân, rồi lại chăm chú lau kiếm, liếc nhìn Uyển Vân, rồi vuốt vuốt cây kiếm, rồi lại liếc nhìn...
Uyển Vân không thể nhịn được nữa, cảm thấy cặp mắt Hỏa Lang cứ rụt rè liếc sang mình, không chịu nổi, quay lại, bực tức:
- Sư huynh, có chuyện gì sao?
- Sư muội... ta... thôi bỏ đi – khẽ thở dài.
- Sư huynh, ngươi không nói, ta bơ ngươi – dọa nạt.
- Không được, ta nói ta nói...Kì thật... - Hỏa Lang sợ hãi - Sư tỷ cảm thấy có chút lạ lạ mà thôi – lại thở dài – ngươi đã... ngươi có thích ai không?
Hoảng hốt trước câu hỏi của Hỏa Lang, Uyển Vân đỏ mặt, cố giữ lấy bình tĩnh:
- Sư huynh, sao ngươi lại hỏi vậy?
- Chỉ là... ta cảm thấy sư muội đối với ta gần đây có gì đó ôn nhu hơn. Không quát tháo ta nữa, còn khá chăm chút cho ta. Nên ta thấy lạ.
Một tia tức giận, lườm Hỏa Lang:
- Trước giờ trong mắt ngươi ta luôn là kẻ tàn bạo ngang ngược sao? Trong mắt ngươi ta là kẻ chỉ biết bắt nạt ngươi hay sao? Ngươi nói xem, nói xem!
Hỏa Lang hoảng hốt:
- Không có, trước giờ sư muội đối với ta thâm tình, tất thảy đều ôn nhu hiền dịu. Chỉ có điều ta cảm thấy gần đây ngươi hiền hơn nữa mà thôi.
- Ngươi thích ta như xưa? Suốt ngày chỉ bắt nạt ngươi? – Uyển Vân nhướn mày thăm dò.
Hỏa Lang mở to mắt, nắm chặt vai Uyển Vân, nói từng câu từng chữ đầy chắc chắn:
- Tuyệt đối là thích ngươi như bây giời. Đừng là ngươi của ngày xưa.
Uyển Vân che miệng cười. Thấy Uyển Vân tủm tỉm, Hỏa Lang tiếp lời:
- Sư tỷ là muốn hỏi xem gần đây ngươi có để ý nam nhân nào không mà thôi... ngươi trả lời ta có để ý ai không.
Thấy Hỏa Lang nghiêm túc, Uyển Vân cũng thẳng thắn đáp:
- Ta không có.
- Chắc không? – Hỏa Lang vẫn nghiêm túc chăm chú nhìn nàng.
- Chắc... ta không có chú ý nam nhân nào cả...
"Ta là chú ý ngươi đó đồ ngốc"
- Ngươi không tin ta? – thấy Hỏa Lang vẫn im lặng, Uyển Vân chau mày.
- Ta tất nhiên tin ngươi, rõ ràng lão sư phụ sàng bậy – Hỏa Lang làm vẻ mặt bất mãn.
- Sư phụ nói với ngươi cái gì?
- Hắn nói dạo này ngươi khác xưa rõ mồn một, chứng tỏ là đang yêu, hắn mắng ta không quan tâm gì ngươi, bắt ta thăm dò ngươi.
"Thăm dò? Ngươi có hiểu thế nào là thăm dò không hả đồ ngốc? Sư phụ khôn ngoan cũng biết thừa Hỏa Lang sẽ không giấu nổi ta chuyện gì mà trực tiếp nói thẳng cho ta. Hẳn sư phụ đang nấp ở đâu đó nghe lỏm rồi".
Khẽ thở dài, liếc xung quanh, rồi nhìn thẳng vào mắt Hỏa Lang, Uyển Vân dịu giọng:
- Ta là nữ nhi, cũng phải thay đổi tính nết, không thể mãi trẻ con bắt nạt sư huynh được. Nếu người ngoài biết sẽ chê cười ta....
- Ai dám chê cười sư muội, nói cho ta ta sẽ cho hắn một bài học – Hỏa Lang tức giận nắm chặt vai Uyển Vân.
- Ta nói là nếu. Ngươi làm ơn nghe đầy đủ lời ta nói được không sư huynh? – Uyển Vân không thể giữ nổi bình tĩnh, ghì từng từ một mà nói.
- À nếu, haha. Sư muội nói tiếp, nói tiếp đi – buông đôi tay đang nắm chặt vai Uyển Vân xuông.
Uyển Vân lần này âm lượng cao hơn trước, không biết là đang tức giận hay đang cố nói cho cả sư phụ đang nấp ở cành cây gần đó nghe thấy:
- Nếu người ngoài thấy ta suốt ngày bắt nạt ngươi, sai khiến ngươi, ta sẽ mang tiếng là không tôn trọng sư huynh, vô lễ. Giờ ta cũng sắp 18 tuổi, phải biết lễ độ trên dưới, phải ôn nhu, hiền dịu. Ngươi thấy ta nói đúng không?
- Hảo. Tiểu sư muội hảo. Lời ngươi nói chưa một lần sai. Sư tỷ bái phục bái phục – tay ôm quyền, cúi người cung kính.
- Hiểu rồi là tốt. Dạo này ngươi cũng thông minh lên rất nhiều đấy sư huynh.
Hỏa Lang mắt sáng rực rỡ, vui vẻ vỗ đầu Uyển Vân:
- Ta là sư tỷ của ngươi, sao có chuyện ngốc được. Hahaha. Thấy ngươi thay đổi, ta cũng muốn thay đổi...
- Ngươi định đi học để thông minh lên sao? – Uyển Vân cười châm chọc.
- Sư tỷ ngươi vốn thông minh, không cần học văn chương nữa. Ta muốn thay đổi... kì thật ta cũng muốn vận nữ phục xem sao. Ta cũng lớn rồi không thể mãi giống nam nhân như vậy nữa.
Rầm
- Hả, tiếng gì vậy? – Hỏa Lang giật mình đánh mặt sang phía Lý Chân đang nấp.
Lấy hai tay áp vào mặt Hỏa Lang, kéo mặt nàng xoay lại để nàng nhìn mình, cũng là để Hỏa Lang không biết sư phụ đang nấp ở đằng đó, Uyển Vân cố ý nói lớn:
- Ngươi muốn vận nữ phụ?
Lý Chân nhân lúc Hỏa Lang không chú ý, thuận lợi trở về phòng phòng. Giờ đây trong sân chỉ còn hai người.
Mặt sát mặt, Hỏa Lang thân thể bất giác nóng ran, mềm nhũn, ấp úng đáp:
- Ân, ta... cũng muốn thử... ta...
Đôi mắt của Uyển Vân mở to hơn khiến Hỏa Lang càng ấp úng, cảm giác khó tả này nàng chưa bao giờ gặp. Ngần nấy năm, đây là lần đầu tiên ở gần Uyển Vân đến vậy. Là gần ngay trước mắt theo đúng nghĩa đen.
- Đẹp quá.
Bản thân mất kiểm soát, trong lúc rối loạn đã thốt ra hai từ này. Uyển Vân rụt tay lại, đỏ mặt:
- Ngươi nói sao?
Như tỉnh cơn mê, sực nhớ ra bản thân đã nói gì, lúng túng không biết làm sao, vội vã vỗ mạnh một cái vào trán, cúi gằm mặt xuống đất:
- Sư muội, ta xin lỗi, là ta nói năng hàm hồ.
Lấy tay xoa trán Hỏa Lang, đôi mắt kia bỗng chứa đầy tức giận, Uyển Vân lạnh lùng:
- Sao ngươi tự làm đau bản thân?
Thấy rõ nét tức giận trên mặt Uyển Vân, Hỏa Lang vội vã thanh minh:
- Ta không có đau, sư muội chớ lo. Ta nói sàng bậy đáng bị phạt.
Thẳng thừng nhìn vào mắt Hỏa Lang:
- Nói cho ngươi biết, ngươi, Vương Hỏa Lang, cả đời này chỉ được mình ta đánh ngươi, tuyệt đối không ai khác được phép làm ngươi đau. Ngay cả khi đó là ngươi, cũng không được phép. Ngươi rõ chưa?
- Ân, ta biết rồi... Ta không dám nữa. Xin lỗi sư muội... Quả thật ta...
Không để Hỏa Lang dài dòng thêm, quay lưng đi về phía phòng:
- Ngươi biết rồi là tốt. Biết rồi thì nhớ phải thực hiện. Ta mệt rồi, phải về phòng nghỉ ngơi. Vả lại, mai Minh Hiển đến thăm, ngươi nhớ dọn một phòng cho hắn.
- Ân...
- Còn nữa – Uyển Vân nhớ ra gì đó rồi lên tiếng tiếp.
- Hả?
- Ngươi đêm nay cấm không được sang phòng ta chúc ngủ ngon nữa. Từ giờ phải chúc ta trước khi ta đi ngủ. Nhớ kĩ đấy. Ngủ ngon.
- Ân,... ngủ ngon.
Đêm đó Uyển Vân ngủ rất ngon, trên miệng vẫn hiện rõ nét cười.
Trái lại đêm đó, Hỏa Lang chẳng thể nào ngủ nổi. "Minh Hiển sao? Minh Hiển, hắn đến đây làm gì?". "Sao ta lại khó chịu khi hắn đến đây? Trước giờ đâu có thế này? Sao hôm nay lại cảm thấy bực tức cơ chứ?". "Tại sao hôm nay ta lại đỏ mặt khi ở gần sư muội vậy?". Cố tìm lời giải, đến gần sáng, rồi cũng không ngủ được mà dậy, sang căn phòng trống kế bên dọn dẹp.
- Uyển nhi, ta đến thăm muội đây.
Từ sớm đã nghe thấy tiếng người, quay lại thấy gương mặt tươi cười của Minh Hiển.
"Hắn luôn đến sớm như vậy" – Hỏa Lang thở dài.
Đạo Minh Hiển, quý tử độc nhất của võ tướng Đạo Quốc Khâm. Đạo tướng vốn là chỗ thâm tình với Lý vương gia, năm đó hai người cùng nhau đánh tan giặc phương Bắc, một người võ một người mưu, tên tuổi vang danh thiên hạ.
Uyển Vân khi còn bé, đã được Đạo Quốc Khâm coi như con gái, nhiều lần tỏ ý muốn Lý vương gia làm mối nên duyên Uyển Vân cùng Minh Hiển, tất thảy đều bị Vương gia gạt đi. Đạo tướng hiểu rõ tính cách của Ly vương gia nên nhiều năm gần đây không đề bạt đến chuyện hứa hôn nhưng hắn ngẫm mãi vẫn muốn Uyển Vân làm nương tử con hắn, thường xuyên đưa Minh Hiển sang phủ Vương gia chơi để hai tiểu hài tử có thêm nhiều tình cảm.
Đạo Minh Hiển từ nhỏ sớm đã thích Uyển Vân. Mỗi lần từ phủ Vương gia về, đều vào lòng mẫu thân thì thầm:"Uyển nhi quả thật rất xinh đẹp, sau này con sẽ cưới nàng". Minh Hiển càng lớn càng giống cha, dáng dấp một võ tướng, cơ thể to lớn, gương mặt sáng ngời, là mơ ước của biết bao nữ tử. Người ta vẫn nói rằng, nếu Minh Hiển cùng Uyển Vân thành đôi quả đúng là không có gì có thể đẹp bằng. Từ ngày Uyển Vân theo Lý Chân lên núi luyện công, hàng năm, cứ trước ngày sinh nhật Uyển Vân chừng một tuần, Minh Hiển lại dọn đồ lên núi ở cùng ba thầy trò, đến sau hôm sinh nhật Uyển Vân thì trở về kinh.
Vốn là nghĩ không ra vì sao Minh Hiển năm nay đến sớm như vậy, sớm những một tuần so với mọi năm, tính ra là sớm hai tuần trước ngày sinh nhật Uyển Vân. Tâm trạng đang khó chịu vì thiếu ngủ, càng trở nên buồn bực hơn khi nghĩ về chuyện này. Thấy Hỏa Lang, Minh Hiển lễ phép:
- Hỏa Lang sư tỷ, ta đến rồi đây.
- Ân, sớm Hiển sư đệ, vào phòng nghỉ ngơi, ta đã dọn phòng cho ngươi rồi – lạnh lùng đáp.
"Cái gì mà 'ta đến rồi đây', làm như ta mong ngươi. Đêm không ngon giấc sáng sớm còn phải dọn phòng cho ngươi, ngươi nghĩ ta sức trâu chắc"
- Vẫn là sư tỷ tốt bụng mà ta biết – liếc đến phòng Hỏa Lang vừa bước ra – sư tỷ quả thật chu đáo, sớm vậy đã dậy sắp xếp chỗ ở cho ta sao? Sư tỷ làm Hiển đệ cảm thấy thật ấm áp – Minh Hiển tươi cười ôm quyền, cúi xuống.
- Mau nghỉ ngơi. Ta xuống núi.
"Chỉ có kẻ ngốc, mặt trời chưa mọc mới dậy dọn phòng cho ngươi mà thôi. Ta là không ngủ được, là không ngủ được đấy. Chớ nghĩ ta mong ngươi đến đây mà chuẩn bị phòng"
- Ân... mà sư tỷ. Sư muội đâu rồi?
"Ban nãy ngươi còn 'Uyển nhi ta đến thăm muội', giờ lại hỏi ta là sao? Nãy ngươi là gọi ma à? Tên này đúng là tên ngu ngốc"
- Sư muội đang ngủ, ngươi nhẹ nhàng trở về phòng chớ làm ồn. Ta đi được chưa?
- Ân, sư tỷ thượng lộ - tay nắm quyền, khom lưng lễ phép chào Hỏa Lang.
Thở dài, vội vàng đến tiệm cơm.
- Hôm nay đúng là kì lạ, hết thảy kì lạ nha – giọng bà chủ Mạc vang lên, câu nói mang đầy ngạc nhiên.
- Lạ là sao? – Hỏa Lang nhướn mày.
- Ngươi quanh năm chưa một lần đến đúng giờ, chứ đừng nói là đến sớm. Ngươi có bệnh sao? – bà chủ châm chọc.
- Ta đi làm trễ cũng nói, sớm cũng nói, bà chủ muốn ta phải làm sao?
Thấy Hỏa Lang hôm nay khác lạ, gương mặt vẫn lạnh nhưng giọng điệu có phần cau có tức giận, bà chủ biết không phải lúc nên đùa, vội vàng sửa giọng điệu nghiêm túc:
- Ngươi đến sớm là rất đáng khen, sau này hãy cố gắng như hôm nay.
- Vậy ta vào làm việc – nói rồi nàng bỏ vào bếp, mặc kệ bà chủ vẫn ngạc nhiên đứng đó.
Cả ngày hôm đấy, không nói thêm bất cứ câu nào.
Ủ rũ leo lên núi, đầu óc choáng váng, dáng đi lảo đảo như người say rượu. Hỏa Lang cố bám vào từng thân cây để lết về nhà. Mồ hôi ứa ra toàn thân, mặt đỏ phừng phừng, miệng thở dốc.
Nghe tiếng Uyển Vân cũng Minh Hiển đang vui vẻ cười nói, bất giác tim đập mạnh, đưa tay ép vào lồng ngực, chua chát cười:"ngươi cuối cùng là bị sao vậy?".
Cố gắng lết từng bước đến phòng, trời đất quay cuồng, mắt tối sầm lại, toàn thân gục xuống.
Mơ hồ chậm rãi mở mắt, thấy thân thể nặng trĩu, không nâng nổi tay lên. Cảm thấy nóng khắp người, cổ họng khô khốc, "nước". Đang cố gắng thoát khỏi giường với thân thể trĩu nặng tựa như bị đá đè xuống, thì giọng nói ấm áp mọi hôm vang lên:
- Sư huynh, ngươi tỉnh rồi.
Giật mình nhìn sang bên cạnh, là Uyển Vân.
- N...nước.
- Ta biết rồi.
Vội vã lấy một bát nước đầy, nâng đầu Hỏa Lang đặt vào lòng, bón từng ngụm nước cho nàng.
Tỉnh táo, nghiêng đầu sang nhìn thẳng vào mắt Uyển Vân đang đầy lo lắng:
- Ta là làm sao vậy?
- Ngươi làm việc quá sức dẫn đến mệt mỏi, lại còn thiếu ngủ nên mới như vậy. Chỉ cần nghỉ ngơi tốt là không sao hết, một hai hôm nữa là khỏe lại.
- Ân – nhìn vào đôi mắt mệt mỏi của Uyển Vân – Sư muội, ngươi chăm ta cả đêm sao? Ngươi không nghỉ ngơi sao? – đầy lo lắng hỏi.
- Ngươi cứ hảo nghỉ ngơi, không cần lo cho ta.
Nói rồi đặt Hỏa Lang xuống giường, vuốt những sợi tóc mai đang vương trên gương mặt kia, nhìn đôi mắt mệt mỏi không khỏi đau xót:
- Ta đã nói chỉ ta được làm ngươi đau cơ mà. Sao ngươi không nghe lời ta nói?
- Ta... ta đâu có làm mình bị đau, sư muội, ngươi trách oan ta rồi...
- Ngươi làm việc quá sức, cả đêm không ngủ chính là tự hành hạ bản thân, tự làm mình đau. Lần này ta tha thứ, lần sau cấm ngươi không được lặp lại. Ngươi nghe rõ không?
- Ân... Muộn rồi sư muội về phòng nghỉ ngơi đi, ta đã đỡ tự chiếu cố mình được.
- Ngươi đuổi ta? – Uyển Vân giả bộ giận dỗi.
- Ta không có – Hỏa Lang giải thích – ta là lo lắng cho ngươi, nếu ngươi cũng ngã bệnh thì ta biết phải làm sao?
- Đêm nay ta sẽ ở lại đây, ngươi muốn nói thêm gì thì đợi ngủ dậy rồi tiếp. Còn nói nữa, ta sẽ bơ ngươi. Mau ngủ!
- Được được – ngoan ngoãn nghe lời nhắm chặt mắt lại.
Uyển Vân lúc này đang cầm một tập thơ ngồi đọc. Hé mắt liếc nhìn, gương mặt Hỏa Lang có phần ngây ngốc. Tim đập loạn nhịp, mặt đỏ bừng. Đặt tay lên lồng ngực, cố gắng ép xuống nhưng dường như càng ép tim càng đập mạnh. Bất lực đặt tay yên vị xuống giường, mắt thao láo nhìn lên trần nhà, khẽ thở dài:"không ngủ được rồi".
- Ngươi có tâm sự.
Tiếng Uyển Vân làm Hỏa Lang giật mình.
- Ta không có. Ta ngủ ngay đây – Hỏa Lang lúng túng.
- Ta với ngươi bên nhau 10 năm, ngươi thế nào, ta là người rõ nhất. Tất nhiên là trừ sư phụ ra rồi. Ngươi từ nhỏ đến lớn chưa dám giấu giếm ta chuyện gì, nay ngươi định làm phản sao?
Uyển Vân vẫn nhìn vào tập thơ, không liếc sang Hỏa Lang mà nói, làm Hỏa Lang càng sợ hãi.
- Ta... không dám.
- Vậy ngươi còn không mau kể.
Liếc Hỏa Lang nạt, rồi lại nhìn sang tập thơ vẫn đang cầm trên tay.
- Ta... Kì thật trước giờ vẫn rất quý Minh Hiển đệ. Nhưng ta không rõ tại sao đêm qua nghe sư muội nhắc đến việc hôm nay hắn đến, làm ta thấy trong lòng như có kiến đốt. Rất khó chịu... Và còn...
- Còn gì? – Từ lúc nào Uyển Vân đã buông tập thơ xuống, ngồi bên mé giường chăm chú nghe từng lời Hỏa Lang bộc bạch.
- À... à... Sư muội, ta không biết tại sao, gần đây nhìn ngươi, tim ta thường đập rất nhanh, giống hệt tiếng trống. Nhiều lúc ta còn nghe rất rõ... ta nghĩ là...
- Hay là sao? – Uyển Vân mặt đã đỏ lên, đôi mắt long lanh như đợi chờ một điều gì đó từ Hỏa Lang.
- Ta đã nghĩ, chắc là do ta ích kỉ, đang ghen tị với ngươi – thở dài.
- Sao? – Một loạt hi vọng trên nét mặt Uyển Vân biến mất.
- Thì ta và ngươi cùng là nữ nhi, ngươi được tự do mặc nữ phục, ta lại cứ phải cải trang thành nam nhân. Ngươi có Minh Hiển ân cần chăm sóc, năm nào cũng ghé thăm dù rất bận bịu, ta thì chẳng có nam nhân nào ở bên...ta...
- Đủ rồi – quăng một câu lặng lùng ngắt lời – ta về phòng.
Cánh cửa đóng lại, Hỏa Lang thở dài.
"...Ta đã từng nói với bản thân như vậy, cố giải thích những khác lạ trong cảm xúc bằng một từ "ghen tị", nhưng ta... tại sao cảm thấy chẳng hề ghen tị với ngươi chút nào. Tại sao tim ta cứ cứ đập gấp gáp như vậy? Ta thật sự cần một đáp án chính xác..."
Đêm nay, hai người không chợp mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.