- Cô chủ, ông chủ mới gọi điện hỏi thăm.
Đông Phong hơi dừng động tác vắt áo lên mắc, rồi lại tiếp tục, đầu hơi gật nhẹ.
- Bác Tân, cô ta sao rồi?
Đông Phong một lúc lâu sau mới mở miệng, ngữ điệu nhàn nhạt, lạnh lùng.
- Cô ta tình trạng sức khỏe rất tốt. Có điều vẫn hôn mê – Bác Tân lắc đầu.
- Chấn thương ở đầu thế nào? – nghĩ một lúc rồi hỏi.
- Sớm rút chỉ thôi, nhưng mà... sợ để lại chút di chứng! – thở dài.
- Ví dụ? – thản nhiên hỏi.
- Mất trí nhớ tạm thời!
Đông Phong không đáp, lại là cái gật nhẹ.
- Cô chủ, tối nay có ăn tối ở nhà không? Bà chủ rất muốn ăn cùng cô đấy.
- Không có hứng! Sẽ sang nhà Nguyệt. Bác phục vụ cơm cho bà ta đi – lạnh lùng.
- Cô chủ, bà chủ chỉ muốn thân thiết với cô hơn thôi mà – Bác Tân thở dài, giọng than vãn.
- Tốt nhất bà ta nên tránh xa khỏi tầm mắt của tôi. Như vậy là tôi biết ơn lắm rồi! – ánh mắt sắc nhọn hướng sang bác Tân.
- Ây cha, cô chủ...! – lại thở dài.
- Được rồi, chuẩn bị nước cho tôi tắm. Chăm sóc cô gái kia nữa. Ít nhiều gì lỗi cũng do chúng ta – đánh mặt sang chỗ khác.
- Được được – buồn tủi gật đầu, đi ra ngoài.
- Tiểu Lang, thế nào, cậu sống lại chưa? – Tiểu Bắc lo lắng, hỏi gấp gáp.
- Hảo hảo. Ta tưởng đói sắp chết cơ. Ngươi lại cứu mạng ta rồi đó – vừa nói vừa cầm đùi gà nhai ngấu nghiến.
- Ha ha ha. Tôi là người tốt mà, cậu công nhận không? – tươi tỉnh.
- Đúng nha. Ngươi rất tốt. Mà này, mắt ta cảm thấy hơi nhức, không biết bị làm sao? – nhăn nhó.
- Cậu xem tivi cả ngày đúng không? – thở dài.
- Ân! Thì ngươi kêu ta xem, xem thì mới được đi tìm Uyển nhi, ta làm gì sai sao? – nhíu mày khó hiểu.
Tay Tiểu Bắc đưa lên thái dương, di di.
- Cậu bây giờ xem có giờ giấc thôi. Xem liên tục mười mấy tiếng đồng hồ như vậy là tự mình làm mù mắt mình đó. Tôi không nghĩ cậu ngốc đến mức xem tivi cả ngày đâu – thở dài.
- Thế... ta phải làm sao? – nhăn mặt.
- Cậu nhớ cách xem giờ tôi đã dạy không? – thở dài.
- Nhớ rất rõ – gật gật.
- Sáng cậu dậy sớm, xem đúng hai tiếng đồng hồ thôi. Còn thời gian thì đọc sách báo tôi để trên bàn. Nhưng đọc cũng có giờ thôi, đọc một tiếng. Nếu tôi chưa về thì ngủ một giấc cho khỏe. Đến khi tôi về, ăn xong cơm trưa, sẽ dặn dò cậu tiếp.
- Nhưng ta ghét đọc sách lắm – bĩu môi.
- Không được, cậu phải đọc – lườm lườm.
- Không muốn... - ấp úng.
- Muốn tìm Uyển Vân bạn cậu không?
Hỏa Lang dừng một lát, mặt đần ra, rồi lại nghiêm túc, liên tục gật đầu.
- Vậy nghe lời hay là không? – nhướn mày.
- Nghe! Sẽ đọc – nhanh nhẹn đáp.
- Tốt, ăn tiếp đi.
Hỏa Lang gật đầu cái nữa, rồi chăm chú ăn. Mặt Tiểu Bắc méo xệch.
"Quái... quái vật. Ba phần cơm gia đình... cậu là quái vật! May mà tôi biết rõ cậu. Tôi đúng là... người con gái nhân hậu nhất thế gian mà..."
Đông Phong đi bộ một đoạn, đến một khu nhà cách nhà cô chừng hai mươi căn.
Mặc sơ mi trắng, khoác thêm lớp áo gile mỏng, quần bò sắn gấu, chân đi đôi giày cao gót chừng năm phân.
Lẳng lặng đi lên tầng trên, trên tay cầm một giỏ hoa quả.
Bấm chuông.
Rất nhanh đã có người ra mở cửa. Hiển nhiên người đó là Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt đã tắm xong, mặc một cái váy ngủ trắng tinh khiết, hơi mỏng, khoác một lớp áo thể thao bên ngoài.
Thấy Đông Phong, Minh Nguyệt nhướn mày, giọng trêu chọc.
- Chu đáo ghê, có cả hoa quả tráng miệng sao?
- ... ăn hết chưa? – lạnh lùng, vừa hỏi vừa bước vào nhà.
- Hết rồi! – cười đáp, cửa cũng đã được đóng lại.
- ... Vậy mua chút đồ cũng đúng mà!
- Phải nha. Sao Đông Phong lại mang tiếng ăn trực được? Phải có quà đáp lễ chứ - tủm tỉm cười.
- ... Cậu lại đùa tôi! – lẳng lặng ngồi vào ghế.
- Tôi mang đồ ăn ra, cậu đợi chút nhé! – nháy mắt.
- Ừ! – gật nhẹ đầu.
Chỉ một lúc sau, cơm canh đã được bưng lên bàn. Chỉ là một bữa cơm bình thường, cơm, canh, rau, và chút thịt.
Đông Phong lặng lẽ cầm bát, xới cơm cho Minh Nguyệt. Minh Nguyệt nhận lấy, động tác của hai người như là chẳng có gì lạ lùng, hoàn toàn là tự nhiên.
- Hôm nay nghỉ làm có sao không? – Đông Phong lên tiếng.
- Trưa đã xin rồi. Tôi đi làm đều đặn, ông chủ rất quý nên dễ dàng thông qua ngay mà – cười.
Hai người lại lẳng lặng ăn.
- Tiểu Minh ở bên nội? – Đông phong lại hỏi, ngữ điệu vẫn là lạnh lùng.
- Ừ, cuối tuần nó sẽ sang chơi với tôi. Nó nhớ cậu lắm đó, cuối tuần này lại sang nha! – cười.
- Mới gặp hôm qua mà?
- Biết sao được? Trưa nay đã lèo nhèo muốn về đây rồi, nói là rất nhớ chị Phong. Ai bắt xinh đẹp quá làm chi, ngây thơ như Tiểu Minh còn mê – cười tươi.
- ... được rồi cuối tuần tôi lại qua – gật.
Hai người lại tiếp tục dùng bữa.
- Phong! – Minh Nguyệt nhẹ nhàng gọi.
- Ừ? – vẫn từ từ ăn, chưa ngẩng mặt lên.
- Dì cậu có gọi điện cho tôi! – giọng hơi trầm.
Đông Phong dừng động tác một chút, rồi lại thản nhiên.
- Bà ta nói gì?
- Cậu nên cho bà ý một cơ hội. Dù sao bà ấy cũng rất quan tâm cậu. Bố cậu và dì ý cũng có tuổi rồi...
- Nếu tôi không muốn?
Đông Phong hướng ánh mắt nhọn như tên lên mắt Minh Nguyệt, ngắt lời cô.
- Thì cũng đâu ai làm gì được cậu! – cười nhàn nhạt.
Không khí rơi vào trầm mặc. Đông Phong nhìn Minh Nguyệt, trên khóe mắt Minh Nguyệt rõ ràng lóe lên chút buồn.
- Tôi sẽ cân nhắc, đừng làm bộ mặt đó nữa!
Minh Nguyệt ngạc nhiên nhìn Đông Phong, khóe môi lại nở một nụ cười ấm áp.
- Có gì đáng cười sao? – nhìn Minh Nguyệt, vẫn là giọng lạnh lùng.
- Cậu vẫn vậy! – cười cười.
- Vẫn? Ý cậu là gì? – ngữ điệu nhàn nhạt.
- Vẫn bao bọc tôi dù tôi đã lớn đến ngần này – mắt nhìn Đông Phong trìu mến.
- Phiền?
- Không, rất vui là đằng khác – tươi tắn.
- ...- im lặng, tay vẫn gắp đồ ăn.
- Cậu biết không, tôi rất hạnh phúc – mỉm cười.
Đông Phong bất động vài giây, rồi cũng mau chóng trở về trạng thái ban đầu.
- Ừ! – lạnh lùng trả lời.
Minh Nguyệt không nói, chỉ cười một lúc rồi tiếp tục dùng cơm.
- Cảm ơn ngươi nha Tiểu Bắc, ngươi chiếu cố ta nhiều quá, ta rất biết ơn ngươi nha – Tiểu Bắc cười nói, tay xoa xoa bụng.
- Ừ!
Thấy Tiểu Bắc không như mọi hôm, Hỏa Lang hơi tò mò, liền mở mồm hỏi.
- Hôm nay ngươi lạ nha, có gì sao?
- À... - nghĩ một lúc, rồi trả lời – tôi đang nghĩ đến một người thôi – thở dài.
- Ai vậy? – mắt sáng lên.
- Thì... một học tỷ. Chị ta học trên tôi một lớp. Nhìn chị ấy... nói sao nhỉ, rất ngầu! – giọng nể phục.
- Ngầu? – khó hiểu.
- Tức là... nói sao nhỉ... khí chất của chị ta... ầy, đầu gỗ nhà cậu sao hiểu nổi! Thôi bỏ đi – xua tay.
- Vậy để lúc khác nói sau vậy! – Không tò mò thêm, tiếp tục nghịch ngợm mấy con gấu bông của Tiểu Bắc.
Tiểu Bắc thở dài.
"Giọng hát chị ấy ấm thật, khác hẳn với cái mặt sát thủ đó" – thơ thẩn.
- - -
Tác giả: Mọi người biết nhà Đông Phong đang có "vị khách" nào rồi đúng không? Mà Lang nhi của các người không lạnh lùng mấy chương này là vì (như đã nói) nàng ta chỉ lạnh với người không quen thân thôi. Lang nhi giờ coi Tiểu Bắc như bằng hữu, Tiểu Bắc lại là nữ, nên nàng ta chẳng ngại ngần gì hết là hiển nhiên ha. (cười)