Ngươi Thuộc Về Ta

Chương 6: Đi tìm lời giải




- Hỏa Lang, tên tiểu tử này, sao lại ở đây? – tiếng bà chủ gấp gáp.
- Dĩ nhiên là đến làm việc – lạnh lùng đáp.
"Bà chủ, chả lẽ sáng sớm ta không đến làm, bà đuổi ta sao" – lo lắng thầm nghĩ.
- Nương tử ngươi sáng sớm đã đến đây, bảo ta cho ngươi ở nhà tĩnh dưỡng vài hôm, nói ngươi đổ bệnh, sao giữa trưa đã đến làm rồi?
"Nương tử? Là sư muội sao?"
- Ta đã khỏe hẳn, nàng cũng đồng ý cho ta đi, bà không cần lo lắng – vẫn nguyên dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, nhưng tâm đang rất bồn chồn: "sư muội vì ta xuống tận đây sao, đúng là đồ ngốc"
- Khỏe rồi thì tốt. Ngươi mau vào trong. Nếu mệt báo ta một câu ta lập tức không bắt ép ngươi làm việc – thở dài.
- Ta biết.
- Ngươi có nghe chuyện gì không? Gần đây xuất hiện một hòa thượng rất thần thánh. Ông ta có thể đọc vị tâm sự của người khác chỉ cần nhìn mặt đó.
- Đúng đúng, ta có nghe qua. Vị hòa thượng này giúp mọi người tìm ra khúc mắc trong lòng rồi vạch lối đi để lòng người đó thỏa mãn.
- Vậy có gì cao siêu? Giống xem tướng thôi mà.
- Ngươi sai rồi. Khúc mắc sâu trong lòng không phải ai cũng có thể nhìn thấu. Nhiều người mang tâm bệnh chỉ vì những thứ không tìm ra. Hòa thượng đó đã giúp biết bao người mang tâm bệnh trở nên vui vẻ yêu đời. Tâm bệnh có là thầy thuốc tài ba cũng không chữa được đâu.
Tiếng nói chuyện rôm rả đến tai Hỏa Lang, "đọc tâm sự", nàng lẩm nhẩm, vỗ tay một cái:"đúng thứ ta cần tìm rồi". Nhanh chóng chạy đến bên những vị khách đang rôm ra nói chuyện:
- Vị huynh đệ, có thể cho ta biết nơi ở của vị hòa thượng đó được không?
- A... tất nhiên rồi. Vị hòa thượng này ngụ tại ngôi đền nằm trên đỉnh núi phía Tây thị trấn. Ngọn núi cao nhất đó. Nhưng đi đến đó khá khó khăn, mất ba ngày đường đi bộ, về cơ bản đường đi lên đấy hiểm trở không thể sử dụng xe ngựa, chẳng mấy ai lên đó. Tuần trước vị hòa thượng này đi hành khất nên thị trấn mới biết đến ông ta.
- Đa tạ vị huynh đệ - Hỏa Lang ôm quyền cảm ơn.
- Bà chủ, ta muốn xin nghỉ mấy ngày.
- Được. Ngươi cứ hảo nghỉ ngơi. Không cần lo lắng, tiệm ta không quá đông khách, ta cùng A Sửu lo là được rồi.
- Cảm tạ bà chủ.
- Ngươi đến tiệm?
Vừa trở về đã nghe thấy thanh âm quen thuộc.
- Ân, ta khỏe rồi lại không có việc gì làm, nên... - ấp úng.
- Nên là ngươi chẳng thèm uống thuốc ta đun, ăn trưa xong bỏ đi luôn, cũng chẳng nói với ta một câu?
Thanh âm của Uyển Vân thật sự lạnh lùng, Hỏa Lang sợ hãi:
- Ta không cố ý... Ta...
- Được rồi ngươi không cần nói thêm. Thuốc ta để trong phòng ngươi rồi, ăn xong nhớ uống. Giờ ta cùng Minh ca đánh cờ. Có gì sáng mai gặp.
- Ân.
Khuya, Uyển Vân cùng Minh Hiển đã đánh xong cờ, chuẩn bị vào phòng ngủ, thấy bóng dáng quen thuộc đang tựa cột mà ngắm trăng. Minh Hiển đã vào phòng từ lúc nào, chỉ còn Uyển Vân đứng đó, đôi mắt hướng tới gương mặt thanh tú kia mà rung động. Vô thức tiến lại gần người đó, ánh nhìn âu yếm mọi ngày lại hiện ra rõ mồn một.
Nghe thấy tiếng bước chân, Hỏa Lang nghiêng đầu nhìn sang. Bốn mắt gặp nhau, lúng túng không biết nói câu nào. Im lặng một hồi, vẫn là Uyển Vân đánh tiếng trước:
- Đã khuya sao còn chưa ngủ?
- À... ta chờ sư muội.
- Có chuyện gì sao? - Uyển Vân đỏ mặt.
- Ân. Sư muội, ngủ ngon – nói xong đứng dậy hướng về phòng.
- Ngươi chờ ta đến tận bây giờ chỉ để nói có vậy? – Uyển Vân thắc mắc.
- Ân, vì ta đã hứa trước khi ngươi ngủ sẽ chúc ngươi. Ban nãy ngươi đánh cờ chưa có ngủ nên ta không chúc được. Lời ngươi nhắc, ta luôn nhớ.
Hỏa Lang gãi đầu ngây ngô cười, nụ cười vô tư đó làm Uyển Vân sững sờ, lúng túng, nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh:
- Vậy... ngủ ngon.
- À còn nữa sư muội - sực nhớ ra điều gì, Hỏa Lang vội gọi.
- Ân?
- Mai ta sẽ đi ra ngoài một chuyến, đi mấy ngày, sẽ sớm về. Ngươi ở đây chiếu cố sư phụ giúp ta. Nếu ngươi ngoan sư tỷ sẽ có quà.
Cũng không còn lạ gì việc Hỏa Lang rời núi vài ngày, hết giúp sư phụ tìm người, rồi giúp sư phụ đưa thư. Nhưng lần này việc Hỏa Lang đi làm lòng Uyển Vân nhức nhối khó tả. Biết muốn giữ chân nàng cũng không được, ánh mắt khẩn thiết muốn làm gì đó của nàng khiển Uyển Vân không nỡ từ chối. Uyển Vân sợ phải nhìn thấy ánh mắt đó, ánh mắt làm nàng mềm nhũn không thể đối diện được với người kia.
- Ân. Mau ngủ thôi.
- Sớm tiểu sư muội.
- Sớm.
Vẫn là câu chào mọi khi.
- Sớm sư tỷ - Minh Hiển nhanh mồm.
- Được rồi không còn sớm nữa, ta đi đây. Hai ngươi nhớ trông coi nhà và chiếu cố sư phụ - Nhìn thấy Minh Hiển liền cảm thấy khó chịu.
- Nhớ mang quà cho ta – Uyển Vân giọng muốn níu lại.
- Ân.
Bóng lưng xa dần, Uyển Vân đợi dáng Hỏa Lang khuất hẳn rồi mới trở vào trong.
Ngọn núi mà Hỏa Lang đang hướng đến còn được người dân trong thị trấn gọi là Tử Sơn. Vốn dốc cao, lại nhiều thú hoang nên ít người dám lên. Đa số người lên thăm đền là người trong giang hồ. Họ thăm đền chủ yếu muốn tìm kiếm thử thách, chinh phục ngọn núi. Tử Sơn quả có nguy hiểm hơn so với ngọn núi khác, nhưng không đến nỗi quá đáng sợ như lời đồn. Người có võ công chắc chắn không gặp khó khăn gì khi lên đó.
Hỏa Lang cứ ung dung mà lên núi. Đúng ba ngày đường đến trước cửa đền, mặt có phần dơ nhưng tuyệt nhiên nét mặt bình thản, chẳng hề gặp bất cứ khó khăn gì trên đường đi. Khó khăn có đến liền bị nàng vung kiếm đuổi đi, thú hoang trên núi không dám lại gần. Đôi mắt nàng khi cầm kiếm lên tuyệt đối khác với vẻ ngu ngơ mọi ngày, đôi mắt thiện chiến, như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Năm Hỏa Lang cùng Uyển Vân mới bắt đầu bước chân lên núi tu luyện, vốn tính tò mò, cả hai trốn Lý Chân, cùng nhau tham quan hết thảy xung quanh. Màn đêm buông xuống, không tìm được đường về, Uyển Vân sợ hãi ôm chặt lấy tay Hỏa Lang mà bước đi. Càng đi càng lạc, dĩ nhiên rừng sâu sẽ có thú hoang, và cả hai gặp một con hổ đói. Mắt nó hung tợn nhìn chăm chú vào hai nữ tử, dãi chảy thành sông, thèm thuồng tiến lại gần hai người. Uyển Vân nhắm chặt mắt, cam chịu số phận, tưởng rằng sẽ bỏ mạng nơi này. Nàng cứ thế ôm chặt cánh tay Hỏa Lang, chuẩn bị hết tất thảy để đợi con hổ kia vồ đến.
Mãi không thấy phản ứng, Uyển Vân mở mắt, con hổ đã không còn ở đó. Mừng rỡ nhìn Hỏa Lang. Sững người. Lạnh sống lưng. Sợ hãi. Uyển Vân nhìn thấy đôi mắt khát máu của Hỏa Lang không khỏi rùng mình. Đây là lần đầu tiên thấy nàng có cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống người khác. Đôi mắt đầy sự tức giận, hoang dại.
- Có ai ở trong không? – Hỏa Lang đứng trước cửa đền gọi.
- Mời vào – một giọng trầm ấm vang lên.
Đẩy cửa bước vào. Không khỏi cả kinh. Bên trong ngôi đền hoang tàn mục nát, chỉ có duy nhất một bức tượng phật to lớn đang đặng ở giữa nhà là còn làm cho Hỏa Lang cảm giác giống một ngôi đền, còn lại xung quanh hết thảy là như gặp bão vậy. Xung quanh hoàn toàn là không có người, chỉ có một vị hòa thượng vẫn đang thỉnh kinh trước tượng phật mà thôi.
Khi biết được người kia đã vào trong, hòa thượng dừng động tác, nghiêng đầu sang phía Hỏa Lang, nhìn một lúc rồi vui vẻ:
- Cô nương, đến đây là có việc chi?
- Cô nương? – kinh ngạc – ngài biết ta không phải nam từ?
- Phải phải. Ta cũng gần 60, đôi mắt có phần tinh tế hơn – thản nhiên đáp, nét cười vẫn ở trên mặt.
- Ta... ta đến đây là có chuyện muốn thỉnh – chuyển chủ đề.
- Thí chủ ngồi xuống, có gì từ từ nói – vẫn nét cười, tay chỉ vào tấm thảm ở dưới chân.
- Được
Ngồi xuống bên cạnh vị lão hòa thượng, hai người hướng mặt về phía tượng phật. Trầm tĩnh hồi lâu, Hỏa Lang hít một hơi, bày tỏ:
- Ta muốn ngài xem ta có tâm bệnh hay gì không. Ta dạo này cảm thấy kì lạ. Trước giờ chưa bao giờ có. Gần đây tim đập rất nhanh, dễ đổ mồ hôi, thỉnh thoảng như người mất hồn, và đột nhiên gần đây hay tức giận vô cớ, bỗng nhiên cảm thấy khó chịu với người trước giờ mình coi là huynh đệ thân thiết – Hỏa Lang có phần thở dài.
- Sao thí chủ nghĩ là tâm bệnh?
- Ta vốn khỏe mạnh, hiếm hoi mới đổ bệnh, mà chỉ là ốm vặt. Nếu là ốm thì ta biết ngay, nhưng gần đây dường như không phải cảm giác đó,... nó là cảm giác rất khó chịu – không biết dùng từ nào, chỉ có thể nói lòng vòng mong vị hòa thượng kia hiểu vấn đề.
- Bần tăng hiểu ý tứ của thí chủ rồi – nét cười trên mặt càng rõ nét hơn – phải chăng thí chủ như vậy là do một ngươi?
Trúng tim đen, Hỏa Lang có phần ấp úng:
- Ân. Ta quả thật vì vậy nên mới khó hiểu.
- Bần tăng xin mạn phép kể thí chủ nghe một câu chuyện ngoài lề có được không?
- Đại sư cứ tự nhiên.
Tông giọng nhẹ nhàng bắt đầu kể:
- Chuyện là, năm đó, có chàng trai tên A Tứ, từ nhỏ đã quen sống trong rừng sâu, tách biệt với con người. Năm hắn ta 4 tuổi, đất nước đại loạn, cả nhà hắn trốn vào trong rừng sâu ẩn nấp. Năm hắn 10 tuổi mẹ mất, cha cũng sau đó không lâu qua đời. Suốt 8 năm sống trong rừng sâu một mình, mong mỏi được gặp một người tâm sự, nhưng đều vô vọng.
"Tội nghiệp,... cơ mà, đúng là chuyện ngoài lề, chẳng liên quan gì đến ta thật" – Có chút hờ hững.
- Ngày đó, hắn ra con suối lấy nước như mọi hôm, bất ngờ gặp một cô gái. Một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, làm A Tứ chôn chân tại đó, cứ thế ngắm nhìn. Cảm thấy có người ở gần đang nhìn, nàng đưa mắt sang, bốn mắt nhìn nhau, cả hai người có chút rung động.
"Vậy là cuối cùng cái người tội nghiệp kia cũng gặp được con người" – Hỏa Lang chăm chú hơn vào câu chuyện.
- Kể từ ngày đó, đêm nào hai người cũng nhớ mong nhau. Cũng từ ngày đó, sáng nào cô gái cũng ra đúng con suối đó mà đợi A Tứ. Đến quá trưa mới nói lời tạm biệt. Cô gái kia rõ ràng càng ngày càng thích và đã yêu hắn, nhưng hắn chẳng hề biết thích một người là sao, yêu một người là sao. Hắn không biết yêu là gì cả.
"Thích? Yêu?"
- Rồi một ngày nàng không còn đến nữa, cha nàng biết chuyện cấm không cho nàng rời đi. A Tứ ngày ngóng đêm mong, cứ đợi ở con suối từ sáng sớm cho đến tối muộn mới trở về. Một tháng trời cũng không thấy nàng xuất hiện. Rồi hắn nhận ra, hắn nhớ người kia đến phát dại, tim như bị bóp chặt, quyết tâm đi tìm nàng.
"Nhớ?"
- Hắn băng qua rừng sâu, dò hỏi, cuối cùng cũng tìm được nơi nàng sống, đó là huyện phủ. Nhìn thấy A Tứ, quan huyện lập tức đuổi đi mặc cho hắn van xin được gặp cô gái kia, đuổi đánh hắn không chút thương xót. Không thể chịu đựng thêm, cô gái vốn đang nấp ở gần đó chạy ra ngăn cản. Nuốt nước mắt, nàng nói với người A Tứ: "Mai ta sẽ thành thân, ngươi mau trở về".
- Như vậy người tên A Tứ kia sẽ rất đau khổ sao? – tức giận, Hỏa Lang nói chen.
Vị lão hòa thượng khẽ gật đầu:
- Vui mừng khi đặp gặp lại người trong lòng, nhưng khi nàng nói nàng thành thân, hắn như chỉ còn lại cái xác, vô hồn, chết lặng ở đó. Đứng dậy, vô thức bước ra cửa mà trở lại rừng, nước mắt cứ thế mà rơi. Kết thúc câu chuyện, nàng bị ép thành thân với người khác, còn A Tứ chỉ biết đứng xa chúc phúc cho nàng.
Quay sang phía Hỏa Lang đang bất mãn. Lão hòa thượng lại ân cần:
- Khi nghe xong câu chuyện này ngươi hẳn là đang tức giận. Cho ta biết lý do!
- Ta không biết, ta chỉ cảm thấy bất mãn thôi. Cô gái kia thật quá đáng, từ bỏ người yêu mình như vậy đi thành thân với người khác.
Kì thật cái vị hòa thượng muốn nghe từ miệng Hỏa Lang là một lời nhận xét về chuyện tình yêu của hai người, không thể nghĩ được là nàng lại hậm hực vì này. Mà rõ ràng nàng ta chẳng hiểu người con gái kia vì muốn bảo vệ A Tứ nên mới vô tình như vậy. Hiểu ra là đây là một người ngây ngô, lão hòa thượng chậm rãi giải thích:
- Với A Tứ, vì quá yêu cô gái kia nên đứng từ xa, mong nàng luôn hạnh phúc, bình an. Với cô gái kia, vì quá yêu A Tứ nên mới chấp nhận thành thân với người khác, vô tình với A Tứ để bảo vệ hắn. Cô gái kia là muốn cha nàng không hại A Tứ nữa nên mới vô tình, ngươi hiểu sai ý nàng rồi...
- A, vậy sao, ta hiểu sai sao... - đỏ mặt xấu hổ.
- Vậy ngươi cảm thấy thế nào sau khi nghe câu chuyện này?
- Ân, thì... ta muốn hai người đó được sống với nhau. Cả hai dẫu sao cũng yêu nhau sâu đậm.
- Vậy ngươi hiểu thế nào là yêu?
- Ta... ta cũng không biết – Hỏa Lang gãi tai.
- Hay như vậy... ngươi ở lại đây vài ngày, ta tin chắc ngươi sẽ tìm ra câu trả lời. Lưu lại đây dọn dẹp đền, coi như "phí chữa bệnh".
- Ân. Nhưng khi nào thì ta mới tìm ra câu trả lời? – Hỏa Lang thắc mắc.
- Khi ngươi nói "Ta phải trở về".
Hòa thượng cười tươi, rồi tiếp tục tụng kinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.