Người Tình Bá Đạo

Chương 48: Không mang tôi đi




Ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, những lời Lạc Mạc nói với tôi trong thang máy vẫn còn ở rõ ràng trước mắt. Hắn nói tôi là người phụ nữ đầu tiên sợ hãi và không muốn trở thành người của hắn, nếu có một ngày tôi không ở Thẩm Phong nữa, thì hãy đến Mộ Phong, ở lại bên cạnh hắn. Vì tôi đã nhìn thấy hết toàn thân hắn nên phải chịu trách nhiệm.
Có lẽ trong mắt hắn tôi là một cô gái ngây thơ, hắn sở dĩ nói như vậy chắc cũng là vì nguyên nhân này. Tôi nghĩ không ra nếu một ngày hắn biết tôi chỉ là tình nhân, mà không phải là cô gái ngây thơ như hắn vẫn tưởng, đến lúc đó hắn sẽ dùng ánh mắt nào nhìn tôi, là châm chọc? Là chán ghét? Hay là khinh thường? Về phần hắn nói tôi vì nhìn thấy hết toàn thân hắn nên phải chịu trách nhiệm, cách nói này thực không chấp nhận được, tôi căn bản không hề muốn nhìn, là hắn không chú ý để lộ trước mặt tôi, tôi đầu tiên đã nhắm mắt lại, làm sao có thể trách được?
Hạ Mộc Lạo ngừng động tác trong tay lại, dịu dàng nói:” Thiển Thiển, chúng ta đi khám bác sĩ đi.”
Quay đầu, quái dị nhìn hắn. Không cần đi khám bác sĩ. Hắn nhẹ nhàng xoa cho tôi, cũng đau đến chết rồi, tới tay bác sĩ, tôi còn có mạng sao? Vội thu chân lại.
Hạ Mộc Lạo tai mắt lanh lẹ, nắm lấy chân của tôi không cho lộn xộn, hờn giận nói:”Lại không muốn đi?”
Có chút buồn bực vì Hạ Mộc Lạo biết rõ tôi đang nghĩ gì, chờ mong nhìn hắn gật gật đầu. Ngày hôm qua tay tôi bị thương, hắn muốn đưa tôi đi bệnh viện, tôi không thích, hắn cũng không bắt nữa.
Tôi nghĩ Hạ Mộc Lạo hôm nay cũng sẽ đồng ý với tôi, nhưng sự thật lại không phải như thế, hắn không để ý tới mong muốn của tôi, chặn ngang đá đi, hỏi ngược lại:” Hôm qua em không muốn đi, anh đồng ý, kết quả hôm nay em lại bị thương. Nếu hôm nay anh lại đồng ý với em, ngày mai em sẽ bị thương ở chỗ nào đây?”
Bị hắn nói như vậy, trong lòng xấu hổ cúi đầu, yếu ớt đáp trả;” Kỳ thật em cũng không muốn mình bị thương, hôm nay là bởi vì gót giày bị gãy, là ngoài ý muốn.”
Hắn lạnh lùng liếc xéo tôi một cái:” Còn dám nói sao?”
Thấy hắn đột nhiên trở nên lạnh như vậy, tôi ngoan ngoãn câm miệng, cũng không phản đối nữa.
Đi ra từ bệnh viện, chân tôi vẫn còn đau, Hạ Mộc Lạo đem tôi ôm vào ôm ra.
Đột nhiên phát hiện một vấn đề, con dường bây giờ đang đi không phải là con đường về khách sạn Thu Phong, năng lực cảm nhận phương hướng của tôi tuy rằng không mạnh, nhưng cũng không phải dạng mù đường.
Hạ Mộc Lạo tựa hồ biết tôi đang suy ngĩ cái gì, thản nhiên nói:” Cái chân gãy của em khó nhìn quá, váy của em cũng bị bẩn hết rồi.”
Kinh ngạc nhìn hắn, váy của tôi là màu lam nhạt, ngồi dưới đất có thể không bẩn sao?
Tới nơi cần đến, sau khi hắn xuống xe đóng sầm cửa xe lại. Mẹ nó, giúp tôi mua quần áo mà không mang tôi đi, Hạ Mộc Lạo, anh đúng là người xấu.
“Hạ Mộc Lạo, anh không mang em theo à?”
“ Chờ ở đây đi.”
“ Anh không mang em đi, mua quần áo chắc gì đã vừa người?”
“ Với dáng người này của em, mặc vừa quần áo thì chỉ có một size thôi.” Nói xong, không quay đầu lại, điềm đạm bước đi.
Rầu rĩ dựa vào cửa kính xe, nhìn thấy bóng dáng Hạ Mộc Lạo đã đi xa, cũng ngạc nhiên thật nha, hắn là một người cẩn thận, nhưng cái miệng thì quá độc, nếu có thể hòa thuận ở chung, kỳ thật cũng tốt lắm.
Không biết qua bao lâu, Hạ Mộc Lạo mới trở về, phía sau có vài người đi theo, tay mang một đống đồ.
Sau khi hắn lên xe, tâm tình tựa hồ cũng không tệ lắm, cười hỏi tôi:” Thiển Thiển, em thích màu gì?”
“ Màu xanh da trời. Anh hỏi cái này để làm gì?” Khó hiểu nhìn hắn.
Hắn cười thần bí:” Đợi lát nữa em sẽ biết.”
Hứ! Giả bộ thần bí làm gì? Đợi lát nữa tôi sẽ không muốn biết. Không thèm quay đầu lại nhìn hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.