Người Tình Bá Đạo

Chương 5: Xuat hien dot xuat




Sau khi tan học, Tử Kiềm xuất hiện trước mặt tôi, còn chưa kịp phản ứng tôi đã bị hắn lôi ra khỏi phòng học.
“ Tử Kiềm, buông ra.” Cổ tay nhói đau, làm thế nào cũng không gỡ ra được.
Hắn theo lời buông tay, lại từng bước hướng tới gần tôi, thẳng đến đem tôi đẩy vào góc tường không đường thối lui.
Mặt hắn không chút thay đổi:” Thiển Thiển, cậu tối qua đi đâu? Vì sao tắt máy?”
Tôi nhất thời nghẹn lời, bình tĩnh nhìn hắn.
“ Trả lời ta.” Hắn tiếp tục truy vấn.
Cho tới bây giờ chưa thấy qua hắn như vậy, tôi không dám quay đầu.
Tôi cũng không biết tôi đối với hắn là dạng tình cảm gì, mấy năm gần đây tôi có thói quen ở gần hắn, ở gần hắn tôi mới không cảm thấy cô đơn. Tôi sợ hắn dùng ánh mắt này chất vấn tôi, tôi sợ hắn biết tôi là nhân tình mà không để ý đến tôi, tôi sợ hắn sẽ xem thường tôi.
“ Chỉ là ở bên ngoài đi dạo một lúc, nửa đêm trở về nhà, chính là cậu không thấy được mà thôi.”
“ Thiển Thiển, cậu mỗi lần nói dối đều không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.”
Khiếp sợ nhìn hắn, cùng hắn ở chung mười mấy năm, thói quen của tôi so với ai khác hắn đều hiểu rõ ràng.
“ Tử Kiềm, có một số việc không nên hỏi, và cũng không được hỏi, làm cho tôi có chút**, ….được không?
Hắn nghi ngờ nói:” Thiển Thiển, nếu cậu thật sự không muốn nói tôi cũng không ép cậu, chỉ là hi vọng có một số việc cậu không gạt tôi.”
Nhiều năm như vậy ỷ lại, ngay cả chính tôi cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày như thế này, mười mấy năm qua hắn đều là bạn tốt nhất của tôi, giống như anh trai giúp đỡ tôi, tôi chưa từng dấu diếm qua hắn cái gì, cũng chưa bao giờ đối với hắn như thế làm bất hòa. Hôm nay, tôi lại lấy tình cảm nhiều năm của chúng tôi giẫm đạp lên, làm tổn thương nó.
Khóe miệng phiếm ra một tia chua xót, lắc đầu, thanh âm nhẹ nhàng mà chỉ chúng tôi mới có thể nghe thấy:” Tử Kiềm, chúng ta đều lớn rồi, đều có bí mật của riêng mình, tôi có việc gạt cậu, cho nên cậu cũng đừng đối với tôi quá thẳng thắn, cho nên, cậu cũng đừng hỏi lại, lúc tôi muốn nói với cậu tự nhiên sẽ nói. Hãy để cho tôi một chút không gian, cho tôi một chút tự do.”
Ánh mắt hắn dần trở nên phức tạp: “ Thiển Thiển, cậu thực sự trưởng thành rồi, tuy nhiên, cho dù trưởng thành cũng là tôi mười mấy năm ở bên cạnh Tô Thiển Thiển cậu. Tôi thực sự rất muốn cho cậu tự do, nhưng vẫn là không tự ý thức đã hạn chế tự do của cậu. Nếu cho cậu tự do có thể làm cho cậu vui vẻ hơn, tôi liền trả lại cho cậu tự do.”
Cắn nhanh môi dưới, cố nén nước mắt sắp tràn ra khỏi bờ mi,:” Tử Kiềm, cám ơn cậu.”
Dùng hết khí lực toàn thân đấy hắn ra, nước mắt tôi lướt qua hắn một khắc khuynh tiết ứa ra, ngồi xổm ngoài hành lang, vùi đầu khóc rống.
Hiện tại tôi cùng hắn phân rõ giới tuyến, ngày sau cho dù hắn biết tôi là tình nhân cũng sẽ không lại đến chất vấn tôi, cũng sẽ không thất vọng. Tôi không nghĩ hắn đối với tôi thất vọng, không ôm hy vọng, liền sẽ không thất vọng.
Lúc đi học, thầy giáo vẫn còn chưa đến, Nhiễm Nhiễm quay đầu hỏi tôi:” Thiển Thiển, cậu rốt cục là làm sao vậy?”
Xem nhẹ ánh mắt của cô, cây bút trên tay vẫn cứ vạch tới vạch lui trên trang giấy trắng, chỉ một lúc đã trở thành một mảng màu đen ghê người. Tờ giấy đó thật bẩn, tôi về sau cũng sẽ thực bẩn, thậm chí so với nó càng bẩn hơn.
“ Nhiễm Nhiễm, tớ không sao, chỉ vì kì thi đại học đang đến gần nên căng thẳng quá thôi.” Lãnh đạm mỉm cười.
Cô không nói.
Tôi như trước che giấu, ra vẻ thoải mái:” Cậu cũng biết tớ muốn vào Thánh Hoa, nếu kiểm tra không đỗ vào Thánh Hoa thì tớ đây sẽ trượt đại học, lúc đấy thì về làm ruộng cho rồi.”
Nhiễm Nhiễm cầm tay tôi, thấp giọng nói:” Thiển Thiển, tớ không tin, hồi trước cậu bất luận đỗ vào trường nào cũng đều rất cố gắng, nhưng hôm nay lại không như thế, cậu chắc chắn có điều gì không yên lòng, thầy giáo giảng bài cậu cư nhiên ở dưới ngẩn người, cậu nói là áp lực quá lớn, đánh chết tớ cũng không tin.”
Cầm lấy tay Nhiễm Nhiễm, tiếp tục động tác của bàn tay. Tôi thay đổi rõ ràng như thế, khó trách tất cả đều không qua được ánh mắt của bọn họ, ảm đạm cười:” Nhiễm Nhiễm, nếu có một ngày tớ không còn là chính mình thì các cậu vẫn sẽ là bạn của tớ chứ?”
Nhiễm Nhiễm lại cầm tay tôi, đoạt lấy cái bút của tôi, “ Thiển Thiển, cậu tại sao thành ra thế này? Nói nhiều điều quái gở như vậy, tớ chẳng hiểu gì cả.”
Tôi vội chuyển đề tài:” Nhiễm Nhiễm, thầy giáo đến rồi kìa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.