Người Tình Bá Đạo

Chương 8: Hối hận vẫn kịp




Già Minh đứng lại, khóa chặt ánh mắt của tôi, trong mắt hắn chỉ có một mảnh mờ mịt, không hề tiêu cự, tựa hồ như nhớ lại cái gì, hoặc như là đang tìm kiếm cái gì.
Hồi lâu, hắn thản nhiên nói:” Tô Thiển Thiển, cô làm tôi chợt nghĩ đến một người, nếu nó còn sống có lẽ so với cô còn lớn hơn hai tuổi, hồi đó nó luôn đi sau tôi, không ngừng gọi “ anh”, tôi thực cảm thấy rất phiền, cho đến ba năm trước đây, một vụ tai nạn đã cướp đi mạng sống của nó.”
Hắn ngày hôm qua từ chối không cho tôi vào làm là vì nhớ đến cô gái đó sao? Là không đành lòng nhìn một người giống em gái hắn lưu lạc phong trần phải không? “ Vậy anh hiện tại có hối hận không?”
Hắn lắc đầu:” Hối hận thì có ích lợi gì, hối hận thì nó cũng không quay về được, chỉ có thể trách mình không hiểu mà quý trọng.’
Lời nói của hắn làm càng tôi tin tưởng quyết định của mình là đúng, người thân mới là thứ quan trọng nhất. Danh dự, tình yêu, không cái gì có thể so sánh với gia đình. Trong năm năm này tôi phải dựa vào chính hai bàn tay mình kiếm tiền chăm sóc mẹ, ở trong lòng mẹ tôi chính là một đứa con ngoan, không gì có thể thay đổi được.
“ Vậy anh ngày sau hiểu được mà quý trọng là tốt rồi, chúng ta đi thôi.”
Những nơi hắn mang tôi tới tất cả đều là các cửa hàng hàng hiệu, bảng giá làm cho tôi không hạ tay xuống nổi. Bất quá, nếu Hoa tiên sinh sợ tôi làm mất mặt anh ta, thì tôi đây cũng không thèm khách khí nữa, chọn một vài bộ tương đối vừa ý, cùng với hai đôi giày cao gót.
Đang chuẩn bị đi, Già Minh đột nhiên chỉ vào một bộ lễ phục có rất nhiều nếp gấp, nhìn thấy thực đáng yêu :” Tô Thiển Thiển, bộ lễ phục kia rất hợp với cô.”
Nhân viên bán hàng mỉm cười hỏi:” Tiểu thư có muốn thử hay không?”
Tôi còn chưa mở miệng, Già Minh đã giành trước ,nói:” Tô Thiển Thiển, tin tưởng vào ánh mắt của tôi đi, cô mặc vào khẳng định sẽ rất đẹp.”
Đi ra khỏi phòng thay đồ, trước gương hiện lên hình ảnh một cô gái thuần khiết, trong gương, tôi thấy Già Minh đang ở phía sau nhìn tôi cười.
Xoay người, trên mặt nở ra một nụ cười rạng rỡ:” Cũng không tồi a.”
Hắn lấy điện thoại di động ra:” Đừng cử động.”
Ánh đèn flash sáng lên, tươi cười nhìn hình ảnh ở màn hình di động của hắn. Thanh xuân dừng lại, thuần khiết cũng dừng lại, hình ảnh này coi như là cho kẻ sắp mất đi thuần khiết như tôi một kỉ niệm, lưu lại một chứng kiến.
Lúc thanh toán, tôi rõ ràng nhìn thấy hắn không dùng thẻ Hoa tiên sinh đưa. Hắn hẳn là muốn mua đồ cho cô gái kia, nhưng cô đã chết, mà tôi lại vừa lúc xuất hiện, hắn liền mua tặng cho tôi.
Hắn tựa hồ thật cao hứng, theo nhân viên bán hàng tiếp nhận túi đựng đồ lễ phục, nói với tôi:” Thiển Thiển, cô thích hợp mặc loại quần áo đáng yêu này a.”
“ Nhưng con người rồi sẽ phải trưởng thành, sẽ phải đối mặt với hiện thực.”
Hắn chỉ cười cười không đáp lại.
Trên đường trở về chúng tôi ai cũng trầm mặc, thật giống như hai người xa lạ. Với lại mối quan hệ của chúng tôi so với xa lạ cũng không khác mấy.
Khi tới gần biệt thự, Già Minh mở miệng, hắn nói:” Cô đã chọn đi trên con đường này thì không được hối hận.’
Hơi sửng sốt, hồi lâu mới lấy lại tinh thần:” Tôi căn bản không có đường lui, cho dù hối hận cũng vô dụng.”
Hắn đạp mạnh phanh, bình tĩnh nhìn tôi vài giây,:”Thiển Thiển, cô hiện tại hối hận vẫn còn kịp.”
Hiện tại nếu tôi hối hận, chi phí phẫu thuật cho mẹ sẽ không có, thử hỏi tôi làm thế nào để hối hận đây? Lắc đầu, nói:” Tôi sẽ không hối hận, kẻ có tiền đều là có mới nới cũ, nữ nhân của anh ta hẳn là không ít, nói không chừng chưa tới năm năm đã quên tôi rồi, đến lúc đó liệu ai có thể nhớ rõ một người kêu Tô Thiển Thiển đã từng là tình nhân của anh ta đây.”
Hắn vẻ mặt phức tạp nhìn tôi liếc mắt một cái, cuối cùng cũng không thèm nói lại.
Đưa tôi đến biệt thự, trao đổi số điện thoại của mình, hắn mới rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.