Người Tình Của Tiểu Thư Sophia (Lady Sophia's Lover)

Chương 4:




Ross liên tục hỏi cung Nick Gentry trong ba ngày không nghỉ theo cái cách vẫn thường xuyên moi được lời khai của những kẻ cứng cổ nhất. Tuy nhiên, Gentry là một loại khác với những kẻ mà Ross đã từng gặp qua. Hắn ta sắt đá và vẫn thư giãn một cách kì lạ, với cách cư xử của một người đàn ông không có gì phải sợ hãi và không có gì để mất. Ross cố gắng trong vô vọng tìm kiếm điều khiến hắn bận tâm, điểm yếu của hắn là gì, nhưng có vẻ như không đạt được thông tin nào cả. Vài giờ cuối cùng Ross hỏi cung Gentry về những hành động được-gọi là săn bắt trộm cướp của hắn, quá khứ của hắn, những liên đới của hắn với những kẻ tội phạm các loại ở London, với kết quả ít ỏi một cách đáng bực mình.
Vì cả London đều biết Gentry bị giam giữ ở phố Bow, và bởi lẽ tất cả các con mắt đều nhìn theo họ, Ross không dám giữ tên chúa tội phạm trẻ tuổi này lâu hơn ba ngày qui định thêm một phút nào. Vào buổi sáng ngày thứ ba, Ross ra lệnh việc thả Gentry sẽ chỉ được thực hiện trước bình minh, vào một thời điểm quá sớm để ngăn chặn những cuộc biểu tình chiến thắng từ những kẻ ủng hộ tụ tập hàng ngày để bảo vệ tên tội phạm trẻ tuổi.
Kìm hãm lại tâm trạng cáu giận của mình dưới một cái mặt nạ vô cảm, Ross tới văn phòng mà không dừng lại để ăn sáng. Anh không muốn ăn hay ngồi lại trong sự ấm áp dễ chịu của phòng bếp, hoặc thưởng thức những ân cần nhỏ nhặt của Sophia. Anh muốn ngồi ở bàn làm việc và chôn vùi mình trong đống công việc đang đợi anh.
Hôm nay ngài Grant Morgan ngồi ghế quan tòa ở phố Bow, một việc mà Ross vô cùng biết ơn. Anh không có tâm trạng để nghe những vụ thưa kiện và sắp xếp lời khai và hỏi những câu hỏi về sự vô tội và có tội. Anh muốn được nghiền ngẫm một mình trong văn phòng.
Như thói quen của anh, Morgan tới văn phòng của Ross để nói chuyện vài phút trước khi bước vào phiên tòa. Ross chào đón sự bầu bạn của anh ta, vì Morgan là một trong vài người hiểu và chia sẻ với quyết tâm hạ gục Nick Gentry của Ross. Hơn 6 tháng trước, Morgan đã được thăng chức từ thám tử lên trợ lý quan tòa, việc đó đã tự nói lên rất nhiều cho sự tin cậy của Ross đối với anh ta. Khi là một thám tử, Morgan được biết tới vì tính khí dễ nổi cáu và bốc đồng, đi kèm với sự thông minh và dũng cảm của anh ta. Một vài kẻ thích chỉ trích đã cảnh báo rằng anh ta không có tính cách phù hợp để trở thành một quan tòa của phố Bow - " Điểm yếu của cậu," Ross đã bảo anh hơn một lần, "là thói quen quyết định quá nhanh, trước khi đếm xỉa tới mọi chứng cứ."
"Tôi làm việc với những bản năng của mình," Morgan gạt đi.
"Bản năng là một chuyện tốt," Ross nói tỉnh khô, "nhưng cậu phải để ngỏ cho mọi khả năng. Không ai có những bản năng không thể sai lầm."
"Thậm chí là cả anh sao?" một câu hỏi châm chọc được đưa ra.
"Thậm chí là tôi cũng không."
Morgan đang nhanh chóng trưởng thành thành một người đàn ông cực kì thận trọng và linh hoạt. Là một quan tòa, có lẽ anh ta còn nghiêm khắc trong những phán quyết của mình hơn cả Ross, nhưng anh ta cẩn trọng để trở nên cực kì khách quan. Ngày nào đó khi Ross nghỉ hưu, anh sẽ giao văn phòng phố Bow - và trọng trách lãnh đạo các thám tử cho Morgan mà không hề hối hận. Nhưng chuyện đó sẽ còn lâu nữa. Ross không vội vã bước xuống.
Khi hai người đàn ông nói chuyện, có một tiếng gõ cửa khẽ.
"Vào đi," Ross sẵng giọng.
Sophia bước vào phòng với một bình cà phê bốc khói. Ross cố gắng kìm nén niềm thích thú dấy lên nhanh chóng của mình trước sự có mặt của nàng. Thân hình mảnh mai của nàng bị che phủ trong một cái váy màu xám với áo choàng lông dài tay được cài khuy gọn gàng ở thân trên - Màu xanh đậm của chiếc áo choàng lông làm mắt nàng bừng sáng như đá saphia. Mái tóc vàng rực rỡ của nàng hầu như bị che phủ bởi chiếc mũ- anh muốn kéo cái thứ khó chịu ấy ra ngay lập tức.
Sau khi anh hôn nàng đêm hôm kia, Ross và Sophia đều ngầm đồng ý tránh mặt nhau. Vì thứ nhất là Ross cần phải dồn sự tập trung của anh vào công việc cần thiết là hỏi cung Gentry. Và cũng vì rõ ràng là Sophia đã bị mất bình tình bởi tình huống đó. Nàng đã không thể bắt gặp ánh nhìn của anh suốt từ lúc đó, và anh đã nhìn thấy cái cách bàn tay nàng run rẩy khi nàng phục vụ bữa sáng của anh vào sáng hôm sau.
Tuy thế nàng không có vẻ như không thích hôn anh. Thực tế phần nào là ngược lại. Nàng đã đáp trả lại anh với sự ngọt ngào mà hầu như là ... thú vị. Bị khuấy động, Ross bị ngạc nhiên ngay từ đầu bởi cái cách dè dặt và thiếu kinh nghiệm của nàng. Có lẽ người tình của nàng đã không thích hôn, hoặc không giỏi giang trong việc đó, vì thế mà Sophia đã không được dạy dỗ. Dù sao đi nữa nàng vẫn là người phụ nữ đáng khao khát nhất mà anh từng biết.
"Chào buổi sáng," Sophia nói, cái nhìn thận trọng của nàng trước hết là hướng tới Morgan, rồi dừng lại ở Ross. Nàng rót đầy chiếc cốc trên bàn anh. "Tôi đã nghĩ là ngài có thể thích một chút cà phê mới pha trước khi tôi đi ra ngoài."
"Cô định đi đâu?" Ross hỏi, cáu kỉnh nhận ra hôm nay là ngày nghỉ của nàng.
"Tôi định đi ra chợ, vì Eliza không thể. Chị ấy bị trượt cầu thang sáng nay và bị thương ở đầu gối. Tôi tin là nó sẽ lành nhanh thôi, nhưng trong lúc đó, chị ấy không được ráng sức."
"Ai sẽ đi chợ cùng cô?"
"Không ai cả, thưa ngài."
"Lucie cũng không à?"
"Cô ấy đã đi thăm gia đình ở quê," Sophia nhắc cho anh nhớ. "Cô ấy đã đi sáng hôm qua."
Ross chẳng lạ gì chợ Vuờn Covent và tổ hợp những kẻ móc túi, trộm cắp, những diễn viên sống phóng túng, và những gã hung hăng lẫn lộn trong khu nhà có mái vòm. Một người phụ nữ như Sophia tới đó một mình là không an toàn, đặc biệt khi nàng vẫn còn quá mới mẻ với thành thị. Nàng có thể dễ dàng bị gạ gẫm, bị cưỡng bức, hoặc bị cướp đến mức chỉ ý nghĩ đó thôi cũng khiến tim anh ngừng đập một nhịp.
"Cô sẽ không đi một mình," anh thông báo một cách cộc lốc cho Sophia. " Mọi kẻ thô lỗ hung hăng và trác táng ở xung quanh sẽ tới quấy rầy cô."
"Eliza thường xuyên tự đi, và không bao giờ có vấn đề gì."
"Vì nếu trả lời tôi sẽ buộc phải có một lời nhận xét không mấy tử tế về Eliza, tôi sẽ giữ im lặng về vấn đề đó. Tuy nhiên, cô sẽ không tới Vườn Covent một mình. Cô sẽ đi cùng với một trong những thám tử."
"Họ đều đi cả rồi," Morgan can thiệp, liếc từ Sophia sang Ross với một cái nhìn cảnh báo trong mắt anh.
"Tất cả họ ư?" Ross hỏi cực kì bực mình.
"Phải. Anh đã phân công Flagstad tới Nhà băng Anh quốc - đây là lúc để chia cổ phần hàng quí - và Ruthven đang điều tra một vụ trộm đêm, và Gee -"
"Thế còn Ernest?"
Morgan chìa hai tay ra trong một cử chỉ thể hiện sự vô ích. "Ernest đang đưa những bản mới nhất của Hồ sơ tội phạm tới nhà in."
Ross quay sự chú ý trở lại Sophia. "Cô sẽ đợi cho đến khi Ermest quay lại, cậu nhóc sẽ đi cùng cô tới chợ."
"Như thế thì quá giờ trưa mất," nàng phẫn nộ nói. "Tôi không thể đợi lâu như thế - đến lúc đó thì những món hàng tốt nhất đã hết sạch rồi."
"Thật là một việc đáng tiếc," Ross nói không một chút thương xót. "Bởi vì cô sẽ không đi một mình. Đó là lời cuối cùng của tôi về chuyện này."
Sophia nghiêng người qua bàn làm việc của anh. Lần đầu tiên trong vòng hai ngày, nàng nhìn anh trực diện. Ross nhận thấy một niềm vui thích sâu sắc xoắn lại xuyên qua anh khi anh nhìn những tia sáng thách thức trong đôi mắt xanh của nàng. "Ngài Ross, khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, tôi đã tự hỏi liệu ngài có bất kì thiếu sót nào không. Bây giờ tôi đã khám phá ra là ngài có."
"Ồ?" anh nhướn một bên lông mày. "Những thiếu sót của tôi là gì vậy?"
"Ngài hống hách, và ngài ngoan cố một cách phi lý."
Morgan cắt ngang với một tiếng khúc khích. "Cô phải mất trọn một tháng làm việc ở đây mới có được kết luận này sao, cô Sydney?"
"Tôi không hống hách," Ross bình thản phản đối. "Tôi chỉ là tình cờ biết được chuyện gì là tốt nhất cho mọi người."
Sophia cười và quan sát anh một cách thận trọng trong sự im lặng theo sau đó. Ross đợi động thái tiếp theo của nàng, thích thú bởi nếp nhăn khẽ xuất hiện giữa hai hàng lông mày thanh mảnh của nàng. Rồi trán nàng hết nhăn nhó khi nàng có vẻ đạt tới một giải pháp thỏa mãn. "Rất tốt, ngài Ross, tôi sẽ không đi chợ một mình. Tôi sẽ đi cùng với người hộ tống duy nhất còn rảnh - mà có vẻ như là ngài. Ngài có thể gặp tôi ở trước cửa trong vòng 10 phút nữa."
Không có cơ hội đưa ra bất kì phản ứng nào, Ross quan sát Sophia rời khỏi văn phòng. Anh đã bị sai khiến, anh nghĩ với một chút bực tức, và còn bị sai cực khéo. Mặt khác, đã lâu lắm rồi kể từ khi có bất kì người phụ nữ nào cố gắng sai khiến anh, chứ chưa nói đến sai anh thành công, và vì lý do nào đó anh đang vô cùng thích thú điều đó.
Khi cánh cửa đóng lại một cách nhanh chóng đằng sau Sophia, Morgan quay lại nhìn Ross. Đôi mắt sắc sảo của anh ta đầy sự suy đoán.
"Tại sao cậu lại nhìn cái kiểu đó?" Ross lầm bầm.
"Tôi chưa từng nhìn thấy anh cãi nhau vặt như thế trước đây."
"Tôi không có cãi nhau vặt. Tôi đã tranh luận."
"Anh đã cãi nhau vặt," Morgan vẫn khăng khăng, "theo một cách có thể được hiểu là tán tỉnh."
Ross quắc mắt. "Tôi đang tranh luận về vấn đề an toàn, Morgan, chuyện này hoàn toàn khác với việc tán tỉnh."
Morgan cười nhăn nhó. "Ngài nói sao cũng được, thưa ngài."
Ross thận trọng nâng cốc cà phê và uống hết một nửa chỉ bằng một ngụm. Đứng dậy khỏi ghế của mình, anh nhặt áo khoác và mặc vào.
Morgan nhìn anh ngạc nhiên. "Anh định đi đâu vậy, Cannon?"
Ross đẩy chồng tài liệu qua bàn làm việc của anh. "Tới chợ, tất nhiên rồi. Duyệt qua cho tôi đống giấy tờ này, được không?"
"Nhưng... nhưng..." Lần đầu tiên trong trí nhớ của Ross, Morgan dường như không nói nên lời. "Tôi phải chuẩn bị cho phiên tòa!"
"Mười lăm phút nữa nó mới bắt đầu," Ross chỉ ra. "Vì Chúa, cậu cần bao nhiêu lâu?" Anh nén lại một tiếng cười khi anh rời khỏi văn phòng, cảm thấy vui vẻ một cách kì lạ.
Đi cùng với Eliza tới khu chợ Vườn Covent trong vài dịp, Sophia quen thuộc với quảng trường nổi tiếng, hai mặt của nó được giới hạn với con đường có cổng được gọi là mái vòm (piazza) [1] . Những quầy hoa tươi, rau quả ngon nhất đều nằm bên dưới những mái vòm đó, nơi mà quí tộc, trộm cắp, dân nghệ sĩ, văn sĩ và gái điếm lẫn lộn tự do. Những sự phân biệt giai cấp dường như bị xóa bỏ ở vườn Covent, tạo nên một bầu không khí vui vẻ quá mức khi vô vàn loại giao dịch làm ăn được thực hiện.
Hôm nay một đoàn hát kịch đường phố đi quanh quảng trường - một cặp tung hứng, một người nhào lộn có khuôn mặt chú hề, thậm chí là một người biểu diễn nuốt kiếm. Sophia nhìn một cách kinh hoàng khi người đàn ông trượt thanh kiếm xuống dưới cổ họng anh ta và rút nó ra một cách đầy khéo léo. Nàng lo lắng, hi vọng anh ta không tắt thở vì một vết thương ở bên trong. Thay vào đó anh ta cười và cúi người trước nàng, khéo léo dùng mũ bắt lấy đồng tiền mà ngài Ross ném cho anh ta.
"Anh ta làm thế nào vậy?" Sophia hỏi vị Chánh Án.
Anh mỉm cười với đôi mắt mở to của nàng. "Đa phần là họ đã nuốt trước một cái ống dài, nó sẽ đóng vai trò một cái bao kiếm khi mà kiếm được đưa vào."
"Ugh." Nàng rùng mình và nắm lấy cánh tay anh, kéo anh về phía những quầy bán hoa quả. "Nhanh lên nào - tôi sẽ ngạc nhiên nếu bất kì quả táo nào còn lại đến bây giờ."
Khi Sophia di chuyển từ quày hàng này sang quầy khác, ngài Ross ngoan ngoãn đi theo nàng. Anh không can thiệp vào chuyện mua bán của nàng, chỉ đợi một cách kiên nhẫn khi nàng mặc cả và chọn loại hàng tốt nhất. Anh nhấc cái giỏ đi chợ khá nặng một cách dễ dàng, trong khi nàng nhét đầy nó với các loại rau quả mọc quanh năm, một khoanh pho mát, và một con cá bơn lớn bọc trong giấy màu nâu.
Khoảnh khắc đám đông trong chợ nhận ra ngài Chánh Án của phố Bow đang hiện diện, những giọng khu Đông nói liên hồi dâng lên thành một tạp âm vui vẻ. Những người chủ quầy hàng và những người đi chợ kính trọng ngài Ross, gọi anh, với ra để chạm vào vạt áo khoác của anh. Tất cả họ dường như thân quen với anh, hoặc tối thiểu là giả vờ như vậy, và Sophia thấy nhiều món quà nhỏ được đẩy tới cho nàng - một quả táo thêm, một bọc cá trích, một cành lá xô.
"Ngài Ross... đây là một sự thú vị cho ngài!" một cụm từ được nhắc lại thường xuyên, và Sophia cuối cùng cũng hỏi anh những từ lóng đó có nghĩa là gì.
"Một sự thú vị là một món quà nhỏ, thường được xem như là một thứ hiếm có, như là một sự trả ơn."
"Ngài đã giúp tất cả những người đó ư?" nàng hỏi.
"Nhiều người trong số họ," anh thừa nhận.
"Ví dụ?"
"Một vài người trong đó có con trai hoặc cháu trai dính vào luật pháp - trộm cắp, phá hoại, và kiểu thế. Sự trừng phạt dành cho những tội lỗi như thế là đánh đập một đứa trẻ, treo cổ nó, hoặc nhốt nó vào nhà tù nơi mà nó thậm chí còn trở nên tồi bại hơn. Nhưng tôi đã có ý định đưa một trong vài cậu bé đó vào hải quân hoặc phòng thương mại, để huấn luyện thành họ thành công chức."
"Và bằng cách đó cho họ một cơ hội tới một cuộc đời mới," Sophia nói. "Quả là một kế hoạch tuyệt vời."
"Nó vẫn tốt cho đến lúc này," anh nói một cách tự nhiên, và cố gắng chuyển chủ đề. "Nhìn cái bàn cá hun khói kia- cô có biết làm món ket tri [2] thế nào không?"
"Chắc chắn là có," Sophia đáp. "Nhưng ngài vẫn chưa kể xong những việc làm tốt đẹp của mình cho tôi nghe."
"Tôi chẳng làm gì đáng để ca ngợi cả. Tôi chỉ sử dụng một chút lý lẽ thông thường. Rõ ràng là đặt một bé tinh quái vào trong nhà tù với những kẻ phạm tội nặng sẽ dẫn đến kết quả là sự suy đồi của cậu ta. Và thậm chí nếu luật pháp không có ưu đãi giữa những kẻ phạm tội thành niên và thanh thiếu niên, thì vẫn cần phải cân nhắc một chút với những người ở độ tuổi non trẻ đó."
Sophia quay đi, giả vờ nhìn qua dẫy quầy hàng trong khi cơn thịnh nộ mù quáng thiêu đốt nàng. Nàng cảm thấy hầu như muốn bệnh với nó, nuốt lại cơn giận dữ và những giọt nước mắt đang bị kìm nén. Vậy là anh ta đã tìm ra được một cách để từ chối việc tống những cậu trai trẻ tuổi vào tù - anh ta đã không đầy họ tới sự tra tấn của tàu khổ sai. Quá muộn, nàng nghĩ với sự căm thù mới mẻ sâu sắc. Nếu Ngài Ross có nhận thức như vậy sớm hơn, em trai nàng sẽ vẫn còn sống. Nàng muốn gào lên và chửi bới anh ta, chửi bới sự bất công đó. Nàng muốn John trở lại; nàng muốn tấy sạch mọi kí ức đau khổ về nhà tù trên tàu đã dẫn đến cái chết của nó. Thay vì thế nó đã ra đi. Và nàng còn lại một mình. Và ngài Ross phải chịu trách nhiệm.
Thay đổi khuôn mặt giận dữ cứng đờ của mình, Sophia bước tới một chiếc xe chở hoa đầy các loại hoa, gồm có hoa anh thảo màu hồng, hoa ly tím, những ngọn phi yến màu xanh, và những đóa hoa trà màu trắng mong manh. Nàng hít vào mùi thơm của không khí và buộc bản thân mình thả lỏng. Ngày nào đó, nàng thầm an ủi mình, ngài Ross sẽ nhận sự trừng phạt thích đáng của anh ta - và nàng sẽ tự tay mang nó tới.
"Nói cho tôi," nàng nói, nghiêng người qua những bông hoa thơm ngát. "làm thế nào mà một người đàn ông được sinh ra trong một gia đình ưu tú lại làm việc như một Chánh Án?"
Ánh mắt ngài Ross chạm vào nét mặt nghiêng của nàng khi anh trả lời. "Cha tôi cứ khăng khăng rằng tôi học làm một nghề nghiệp hơn là sống một cuộc đời biếng nhác. Để làm hài lòng ông, tôi đã học luật. Trong khi tôi còn đang học, cha tôi qua đời trong một tai nạn săn bắn, và tôi đã bỏ dở việc học của mình để trở thành người đứng đầu gia đình. Tuy thế sự quan tâm của tôi với luật pháp không phai nhạt. Tôi đã nhận ra rằng tôi có thể làm được nhiêu thứ hơn trong phạm vi của hệ thống luật pháp và cảnh sát. Cuối cùng tôi chấp nhận sự bổ nhiệm tại văn phòng phố Great Marlboro, và chẳng bao lâu sau tôi được đề nghị chuyển qua văn phòng phố Bow và nhận việc lãnh đạo các thám tử."
Người phụ nữ lớn tuổi đứng ở đầu chiếc xe chở hoa nhìn Sophia với một nụ cười giữa khuôn mặt nhăn nheo của bà ta.
"Chào buổi sáng, cô gái yêu quí." Bà ta giơ ra một bó nhỏ violet cho Sophia và nói với ngài Ross.
"Một cô ả xinh xắn, cô ấy đấy. Ông nên khiến cô ấy trở thành cái nợ buộc thân của mình."
Sophia nhét bó violet nhỏ vào một bên mũ của nàng và lóng ngóng với cái ví tiền buộc ở bên hông, dự định trả tiền cho bà già nhăn nheo bé nhỏ. Ngài Ross dừng Sophia lại với một cái chạm nhẹ lên tay nàng và đưa cho người bán hoa vài đồng tiền từ ví của anh. "Tôi muốn một bông hồng hoàn hảo," anh nói với bà ta. "Màu hồng."
"Ây da, ngài Ross." Nụ cười để lộ ra hàm răng màu nâu đã bị vỡ, người bán hoa đưa cho anh một đóa hồng xinh đẹp mới hé nụ, cánh hoa vẫn còn lấp lánh những giọt sương ban mai.
Sophia nhận đóa hồng từ ngài Ross một cách cứng đơ và nâng nó lên mũi mình. Hương thơm mạnh mẽ, ngào ngạt lấp đầy mũi nàng. "Thật đáng yêu," nàng cứng nhắc nói. "Cám ơn."
Khi họ đi khỏi xe chở hoa, Sophia cẩn thận chọn cách đi qua chỗ vỉa hè bị vỡ. Nàng cảm thấy bàn tay vững chắc của ngài Ross đặt trên bắp tay nàng, và nàng phải cần đến từng gam ý chí để hất tay anh ra.
"Có phải người phụ nữ đó gọi tôi là một cô ả?" nàng hỏi, tự hỏi liệụ nàng có nên mếch lòng.
Ngài Ross khẽ cười. "Theo tiếng lóng của đường phố, thì nó được xem là một lời khen. Họ không thêm ý xấu vào trong từ đó."
"Tôi hiểu. Có vài thứ khác bà ấy đã nói... 'nợ buộc thân" có nghĩa là gì?"
"Đó là ngôn ngữ khu đông cho từ "vợ"".
"Ồ." Nàng tập trung vào mặt đất trước mặt họ một cách không thoải mái khi họ bước đi. "Cách nói chuyện của người khu Đông khá là thú vị, đúng không?" nàng lảm nhảm, cố gắng lấp đầy sự yên lặng. "Thực sự là gần như một thứ tiếng nước ngoài. Tôi phải thú nhận, tôi không hiểu phân nửa những thứ tôi nghe được ngoài chợ."
"Chuyện đó có lẽ lại là một chuyện tốt," là câu tiếp chuyện khô khan của anh.
Khi họ trở lại nhà bếp của số 4 phố Bow, Eliza đang đợi, một nụ cười ngượng ngập trên khuôn mặt chị ta. "Cám ơn, Cô Sophia. Tôi xin lỗi đã không thể đi chợ được."
"Không sao hết mà," Sophia bình thản nói. "Chị cần phải chú ý tới đầu gối của mình để nó lành lại hoàn toàn."
Hai mắt Eliza mở to khi chị ta nhìn thấy ngài Ross đã đi cùng Sophia. "Ôi thưa ngài... ngài thật tử tế quá! Tôi rất xin lỗi vì gây phiền phức nhiều như thế này!"
"Không phiền phức gì đâu," anh nói.
Ánh mắt Eliza khóa chặt vào bông hồng trên tay Sophia với sự quan tâm quá mức. Mặc dù người đầu bếp không nói ra lời nhận xét, nhưng sự suy đoán trong mắt chị ta là quá rõ ràng. Eliza cẩn thận nhấc vài thứ ra khỏi chiếc giỏ đi chợ và tập tễnh đi về phía cái chạn đựng đồ khô. Giọng chị ta trôi lại phía đằng sau. "Họ có đủ nguyên liệu cho món bánh ngọt hạt thơm không, cô Sophia? Cây carum và lúa mạch, và nho để rắc phía trên?"
"Có," Sophia đáp lại khi người đầu bếp biến mất vào chỗ cái chạn. "Nhưng chúng tôi không thể tìm thấy nho đỏ, và -"
Đột nhiên từ ngữ của nàng bị nén trong câm lặng khi ngài Ross kéo nàng vào trong vòng tay anh. Môi anh hạ xuống môi nàng trong một cái hôn quá dịu dàng và đầy ham muốn đến nỗi nàng không thể không đáp trả. Bị choáng váng, nàng đấu tranh để giữ lại sự căm ghét của nàng với anh, nhớ lại những điều sai trái trong quá khứ, nhưng môi anh hoàn toàn ấm áp và hấp dẫn, và những ý nghĩ của nàng bị phân tán một cách xộc xệch. Bông hồng rơi xuống khỏi những ngón tay run rẩy của nàng. Sophia đung đưa dựa vào anh, sờ soạng hai bờ vai cứng cáp của anh để tìm thế cân bằng trong sự vô vọng. Lưỡi của anh tìm kiếm khuôn miệng nàng... thơm tho... quen thuộc một cách ngọt ngào. Sophia đột ngột hít vào và ngả đầu ra phía sau hoàn toàn đầu hàng, toàn bộ sự tồn tại của nàng nhỏ giọt vào một khoảnh khắc bùng cháy này.
Bất chấp nhịp tim đập thình thịch bên tai, nàng vẫn mơ hồ nghe được giọng nói lo lắng của Eliza vọng lại từ cái chạn. "Không có nho đỏ ư? Nhưng chúng ta sẽ phủ lên bánh ngọt hạt thơm bằng cái gì đây?"
Ngài Ross thả miệng của Sophia ra, để lại trên môi nàng sự ẩm ướt và mềm mại của nụ hôn. Khuôn mặt anh vẫn còn ở gần mặt nàng, và Sophia cảm thấy như thể nàng đang chìm trong cái hồ bạc của đôi mắt anh. Tay anh tới bên mặt nàng, giống như đang vòng quanh má nàng, ngón tay cái lướt nhẹ bên khóe môi nàng. Bằng cách nào đó Sophia xoay sở để trả lời Eliza. "Chúng tôi t-tìm thấy nho vàng để thay thế-"
Ngay khi những lời nói rời khỏi miệng nàng, ngài Ross lại hôn nàng, lưỡi anh thăm dò và trêu chọc. Những ngón tay dò dẫm của nàng chạm vào đằng sau cổ anh, nơi mái tóc đen dầy cuộn lại trên gáy của anh. Sự xúc động ào ạt trào qua nàng, kích thích nhịp đập của nàng tới một nhịp độ quá mức. Lợi dụng sự đầu hàng của nàng, anh hôn nàng mạng mẽ hơn, săn lùng hương vị sâu thẳm nhất, ngọt ngào nhất của nàng. Khi hai đầu gối nàng yếu ớt, hai cánh tay anh vòng quanh nàng một cách vững chắc, chống đỡ cho cơ thể nàng khi anh tiếp tục cướp bóc miệng nàng.
"Nho vàng ư?" Giọng bất mãn của Eliza vọng đến. "Chà, hương vị sẽ không giống, những có còn tốt hơn không."
Ngài Ross thả Sophia ra và giữ nàng đứng vững bằng hai tay đặt trên hông nàng. Trong khi nàng ngây ra nhìn anh, anh để lại cho nàng một nụ cười ngắn ngủi và rời khỏi bếp ngay khi Eliza lại xuất hiện từ chỗ cái chạn.
"Cô Sophia, túi đường kính ở đâu vậy? Tôi tưởng tôi đang mang nó vào trong chạn, nhưng..." Eliza dừng lại và nhìn quanh bếp. "Ngài Ross đâu rồi?"
"Ngài ấy..." Sophia cúi người xuống để nhặt lại bông hồng bị rơi. "Ngài ấy đi rồi."
Nhịp tim nàng lại đập rộn lên ở khắp những chỗ nhạy cảm của cơ thể nàng. Nàng cảm thấy phát sốt, khao khát mãnh liệt những nụ hôn và những cái vuốt ve của một người đàn ông mà nàng căm ghét. Nàng là một kẻ đạo đức giả, một người đàn bà dâm đãng.
Một con ngốc.
"Cô Sydney," Ernest nói, mang một cái gói được bọc giấy vào trong bếp, "một người đàn ông đã mang cho cô cái này chưa tới mười phút trước."
Sophia đang ngồi bên bàn để uống trà giữa buổi sáng, nhận lấy cái gói lớn với câu la lên ngạc nhiên. Nàng không mua, cũng không đặt bất cứ thứ gì cho nhà này. Và người cô họ xa đã có thời mang nàng về sau cái chết của cha mẹ nàng không phải là loại người sẽ gửi những món quà bất thình lình. "Tôi tự hỏi nó có thể là gì?" nàng lẩm bẩm thành tiếng, nhìn cái gói đồ. Tên của nàng và địa chỉ phố Bow được viết trên bề mặt của giấy gói màu nâu, nhưng không có dấu hiệu của người gửi.
"Có lời nhắn nào được gửi kèm không?" Sophia hỏi Ernest. Nàng cầm con dao lên và cắt sợi dây xù xì được cột quanh gói bưu kiện.
Cậu bé lắc đầu. "Có lẽ là bên trong. Em có thế mở nó cho cô không, thưa cô? Cái sợi dây này nhìn dai khủng khiếp. Con dao có thể bị trượt và cô có thể bị cắt vào tay. Để em giúp cô."
Sophia mỉm cười với khuôn mặt háo hức của cậu bé. "Cám ơn, Ernest, thật là tốt quá. Nhưng mà nếu tôi không nhầm, không phải là ngài Grant đã sai em đi tìm các chai mực mà ngài ấy đặt hàng ở cửa hàng hóa chất à?"
"Vâng, ngài ấy đã bảo thế." Ernest thốt ra một tiếng thở dài chán đời, như thể ngày hôm đó cậu ta đã vô cùng bị ngược đãi vậy. "Tốt nhất là em nên có nó ở đấy khi ngài Grant quay trở lại từ phiên tòa."
Nụ cười của Sophia mở rộng hơn khi nàng nói lời tạm biệt với cậu. Quay sự chú ý trở lại với món quà thần bí, nàng thành thạo cắt đứt phần còn lại của sợi dây và tháo lớp vỏ bọc của bưu kiện ra. Những lớp vải lụa mỏng màu trắng bọc lại cái gì đó mềm mại và kêu sột soạt. Tò mò, Sophia mở chúng ra.
Hơi thở của nàng nghẹn lại trong cổ họng khi nàng trông thấy một cái váy - không phải là một cái váy đơn giản, bền chắc như những thứ nàng có, mà được làm từ lụa và đăng ten. Nó hợp với một vũ hội. Nhưng tại sao ai đó lại gửi thứ quần áo này cho nàng? Hai tay nàng rung lên với sự chấn động đột ngột khi nàng giũ cái váy để tìm một lời nhắn. Người gửi hoặc là đã quên chuyện đó hoặc là cố tình không làm như vậy. Nàng giũ tung cái váy và nhìn chằm chằm trong sự tức giận. Có cái gì đó thân thuộc và bối rối với nó, có cái gì đó chạm vào những góc xa nhất trong trí nhớ của nàng ...
Tại sao, nó gợi cho nàng nhớ tới một chiếc váy của mẹ nàng! Khi còn là một cô bé, Sophia thích được thử váy áo, giày dép và đồ trang sức của mẹ nàng, và chơi trò công chúa hàng giờ. Cái váy ưa thích của nàng có màu sắc không bình thường, được làm từ một thứ lụa óng ánh trông như hoa oải hương trong ánh sáng này và ánh lên màu bạc trong những ánh sáng khác. Chiếc váy có cùng sự thay đổi màu sắc hiếm có, với cùng đường viền cổ áo thấp, sâu và tay áo phồng lên được tô điểm với đăng ten trắng thanh nhã. Tuy nhiên nó không phải là váy của mẹ nàng, nó là một bản sao chép, được sửa lại theo một phong cách thời thượng với phần eo hơi thấp hơn và vạt váy xếp nếp hơn.
Hết sức bối rối, Sophia xếp cái váy vào trong tấm giấy bọc màu nâu và gói nó lại. Ai có thể gửi món quà như vậy cho nàng, và tại sao, và có phải chỉ là sự trùng hợp kì lạ khi chiếc váy lại giống với chiếc váy của mẹ nàng?
Nàng rời khỏi nhà bếp theo bản năng và mang gói bưu kiện theo, thẳng hướng tới một người mà nàng tin tưởng nhất. Sau đó nàng đi đến chỗ tự hỏi tại sao nàng lại tới chỗ ngài Ross mà thậm chí không cần suy nghĩ, khi mà nàng chỉ tin tưởng có bản thân mình trong nhiều năm. Đó là một dấu hiệu của sự thay đổi có ý nghĩa nào đó trong nàng, sự thay đổi khiến nàng quá bực bội không muốn day đi day lại mãi.
Cửa phòng ngài Ross đóng, và âm thanh của các giọng nói chỉ ra là anh đang ở trong một cuộc họp. Sophia chán nản ngập ngừng bên ngoài cửa.
Cho đến khi Vickery tình cờ đi ngang qua. "Chào buổi sáng, cô Sydney." Viên thư kí tòa án nói. "Tôi không nghĩ là ngài Ross đã sẵn sàng bắt đầu những cuộc thẩm vấn."
"Tôi- tôi muốn nói chuyện với ngài ấy về một vấn đề cá nhân." Sophia nắm chặt cái gói trước ngực. "Nhưng tôi thấy là ngài ấy đang bận, và tôi chắc chắn là không muốn quấy rầy."
Vickery nhăn mặt và nhìn nàng trầm ngâm. "Cô Sydney, ngài Ross đã làm rõ là nếu cô lúc nào đó có bất kì lo âu nào, ngài ấy muốn được biết ngay tức khắc."
"Tôi có thể đợi," nàng nói chắc chắn. "Nó là một vấn đề vụn vặt thôi. Tôi sẽ quay lại sau khi ngài Ross rảnh rỗi. Không, không, ông Vickery, làm ơn đừng gõ cửa." Nàng kêu lên với sự bất lực khi người thư kí lờ đi sợ phản đối của nàng và gõ một cách dứt khoát lên cánh cửa.
Với sự kinh ngạc của Sophia, cánh cửa mở ra cho thấy ngài Ross đang đứng cùng với vị khách ở ngay ngưỡng cửa. Một quí ông tóc xám vóc người nhỏ bé nhưng bệ vệ, ăn mặc thanh nhã với một cái cà vạt trắng tinh xảo thắt trên cái áo sơ mi trang trí bằng đăng ten. Đôi mắt đen sắc nhọn của ông ta tập trung vào Sophia, và ông ta quay lại cười nhăn nhó với ngài Ross.
"Cannon à, bây giờ thì tôi đã biết tại sao anh quá nóng lòng chấm dứt cuộc gặp gỡ của chúng ta. Bầu bạn với cô gái quyến rũ này không nghi ngờ gì là thích thú hơn với tôi."
Miệng Ross cong lại và anh không phản đối lời nói đó. "Một ngày tốt lành, Ngài Lyttleton. Tôi sẽ kiểm tra lại dự thảo luật của ngài một cách cẩn thận nhất. Tuy nhiên, đừng quá trông đợi việc ý kiến của tôi sẽ thay đổi."
"Tôi muốn có sự ủng hộ của ngài, Cannon ạ," người đàn ông nói bằng một giọng nhẹ nhàng, ẩn ý. "Và nếu tôi có được điều đó, ngài sẽ thấy tôi là một người bạn hữu dụng nhất."
"Về chuyện đó thì tôi không nghi ngờ gì cả."
Họ nghiêng người chào nhau, và Lyttleton bỏ đi, đế đôi giày da của ông ta tạo nên một âm thanh gõ nhẹ lên sàn nhà lát gỗ.
Đôi mắt ngài Ross sáng lên khi anh nhìn vào Sophia. "Vào đi," anh nhẹ nhàng nói và hướng nàng vào trong văn phòng của anh. Sức ép của bàn tay anh lên lưng nàng ấm và nhẹ. Sophia ngồi lên cái ghế mà anh chỉ, lưng nàng thẳng, trong khi anh trở lại chỗ của mình đằng sau cái bàn làm việc to lớn bằng gỗ dái ngựa.
"Lyttleton." Nàng nhắc lại tên của người đàn ông vừa đi khỏi. "Chắc chắn đó không phải là Lyttleton, Bộ trưởng bộ ngoại giao trong chiến tranh đấy chứ?"
"Chính là ông ấy đấy."
"Ôi, không," Sophia nói, hoàn toàn bối rối. "Tôi hy vọng tôi đã không cắt ngang cuộc gặp của ngài. Ôi, tôi sẽ vui mừng giết chết ông Vickery!"
Ngài Ross đáp lại với một nụ cười khó hiểu. "Em đã không cắt ngang chuyện gì cả. Từ nửa tiếng trước tôi đã sẵn sàng để ông ta rời đi, vì thế sự có mặt của em là hoàn toàn đúng lúc. Bây giờ, nói cho tôi tại sao em ở đây. Tôi nghi ngờ là có chuyện gì đó với cái gói đồ trong lòng em."
"Đầu tiên cho tôi xin lỗi vì làm phiền ngài. Tôi-"
"Sophia." Anh bình tĩnh nhìn nàng. "Tôi luôn sẵn lòng vì em. Luôn luôn."
Nàng dường như không thể rời ánh mắt khỏi anh. Không khí xung quanh họ có cảm giác sống động và ngột ngạt, giống như sự im lặng trước một trận bão giữa mùa hè. Một cách vụng về nàng nghiêng người về phía trước và đặt gói bưu kiện trên bàn anh. "Tôi vừa mới nhận được cái này từ Ernest. Cậu bé nói có một người đàn ông đưa nó tới phố Bow và không để lại lời nào từ người gửi."
Ngài Ross quan sát địa chỉ ở phía trước của gói bưu kiện. Khi anh đẩy tờ giấy gói màu nâu sang bên, cái váy màu hoa oải hương chập chờn và sột soạt trong không gian kiểu Spartan của văn phòng. Vẻ mặt ngài Ross vẫn điềm tĩnh nhưng một bên lông mày đen của anh nhướn lên khi anh kiểm tra thứ đồ xinh đẹp đó.
"Tôi không biết ai có thể gửi nó," Sophia băn khoăn nói. "Và có gì đó kì lạ về nó." Nàng giải thích sự giống nhau giữa chiếc váy màu oải hương- bạc và chiếc váy đã từng thuộc về mẹ nàng.
Khi Sophia ngừng nói, ngài Ross lắng nghe một cách chăm chú, ngả về phía sau chiếc ghế và đăm chiêu quan sát nàng theo kiểu nàng hoàn toàn không thích. "Cô Sydney ... có thể nào chiếc váy là một món quà của người tình trước kia của em không?"
Ý nghĩ đó khiến cho Sophia giật mình ngạc nhiên, đồng thời mang đến một chút thích thú chua chát. "Ồ, không. Hắn ta không biết là tôi đang làm việc ở đây. Bên cạnh đó, chẳng có lý do gì để hắn ta gửi cho tôi một món quà cả."
Ngài Ross tạo một âm thanh vô thưởng vô phạt và cầm một nắm vải ánh lên màu oải hương. Hình ảnh những ngón tay dài của anh cọ xát trên vải lụa mềm mại tạo nên một sự run rẩy kì lạ bên trong nàng. Hàng mi dầy màu đen của anh hạ thấp xuống khi anh kiểm tra chiếc váy; đường khâu, đường may, đăng ten. "Nó là một thứ quần áo đắt tiền," anh nói. "Làm khéo, và chất lượng hàng cao cấp. Nhưng lại không có nhãn hiệu của nhà may ở bên trong, điều này là không bình thường. Tôi đánh bạo đoán là bất kì ai gửi chiếc váy này cho cô cũng không muốn bị theo dấu ngược trở lại tới người thợ may, người có thể để lộ ta thân phận của anh ta - hay - cô ta."
"Vậy thì không có cách nào để tìm ra ai đã gửi nó ư?"
Anh nhìn lên từ chiếc váy. "Tôi sẽ cho một trong các thám tử nói chuyện với Ernest về lời nhắn, cũng như điều tra những nhà may có khả năng nhất để làm chiếc váy này. Thứ vải lụa này không thường có - điều đó giúp thu hẹp lại được danh sách."
"Cám ơn." Nụ cười ngập ngừng của nàng biến mất với câu hỏi tiếp theo của anh.
"Sophia, gần đây em có gặp gỡ với bất kì người đàn ông nào có thể thích thú tới em không? Bất kì ai mà em đùa cợt cùng, hoặc là chuyện trò ở chợ, hoặc-"
"Không!" Sophia không chắc chắn tại sao câu hỏi lại kích động nàng đến vậy, nhưng nàng cảm thấy hai má ngập hơi nóng. "Tôi đảm bảo với ngài, ngài Ross, tôi không gặp gỡ bất kì người đàn ông nào theo cách đó... nghĩa là-" Nàng đột nhiên ngừng lại trong sự bối rối khi nàng nhận ra là nàng đã gặp gỡ với một người đàn ông đặc biệt theo cách đó - chính là ngài Ross.
"Được rồi, Sophia," anh khẽ nói. "Tôi sẽ không khiển trách em nếu em có làm thế. Em tự do làm những gì em muốn."
Nàng nói một mạch mà không hề suy nghĩ. "Phải, tôi không có một người theo đuổi, và tôi không tỏ vẻ cám dỗ ai đó. Kinh nghiệm mới đây nhất của tôi chắc chắn không phải là chuyện mà tôi muốn lặp lại."
Ánh mắt anh bị kích thích với sự cảnh giác giống loài sói. "Bởi cái cách mà anh ta đã rời bỏ em ư? Hay là em đã không tìm thấy sự hài lòng trong vòng tay của anh ta?"
Sophia bị giật mình vì anh có thể hỏi một câu hỏi riêng tư như vậy, và mặt nàng đỏ bừng lên. "Tôi không thấy có mối liên quan nào với nghi vấn về người đã gửi chiếc váy này."
"Nó không liên quan," anh thừa nhận. "Nhưng tôi tò mò."
"Vậy thì ngài sẽ vẫn phải tò mò!" Nàng cố gắng để khôi phục sự bình tĩnh đã bị vỡ vụn. "Bây giờ tôi có thể đi được chưa, thưa ngài? Tôi có nhiều việc phải làm, đặc biệt là với việc Eliza bị thương. Công việc đã chất lên đến cổ Lucie rồi."
"Được rồi," anh cộc cằn nói. "Tôi sẽ cho Sayer điều tra về vấn đề chiếc váy, và báo cho em biết những tiến triển."
"Cám ơn." Sophia đứng dậy và bước tới cửa, trong khi anh theo ngay sau gót nàng. Anh với tới tay nắm, nhưng dừng lại khi Sophia nói mà không nhìn anh. "Tôi... tôi đã không thấy hài lòng trong vòng tay anh ta." Nàng tập trung vào tấm gỗ sồi nặng nề của cánh cửa. "Nhưng đó có lẽ là lỗi của tôi nhiều hơn anh ta."
Sophia cảm thấy sự đụng chạm nóng bỏng của hơi thở anh trên tóc nàng, đôi môi anh quanh quẩn thật gần trên đầu nàng. Sự gần gũi của anh lấp đầy nàng với nỗi khao khát đau đớn. Nàng mò mẫm nắm lấy cái núm cửa và để mình ra ngoài văn phòng, từ chối nhìn lại anh.
Ross đóng cửa và quay trở lại bàn làm việc của anh, chống tay lên mặt bàn lộn xộn. Anh buông ra một tiếng thở dài căng thẳng. Sự ham muốn mà anh đã kiềm giữ bằng ý chí sắt đá trong một khoảng thời gian quá dài giờ đã biến thành một địa ngục khủng khiếp. Tất cả sức mạnh lý trí, những nhu cầu thể xác, bản năng chiếm hữu của anh giờ đây tập trung tại cùng một hướng. Sophia. Anh hầu như không thể chịu nổi việc ở cùng trong một căn phòng với nàng mà không được chạm vào nàng.
Nhắm mắt lại, Ross hấp thụi bầu không khí quen thuộc trong văn phòng. Gần năm năm qua anh đã ở trong bốn bức tường này, xung quanh là bản đồ, sách vở và tài liệu. Anh đi ra ngoài vì những cuộc điều tra hay những công việc văn phòng khác, nhưng anh luôn trở lại đây, tới căn phòng là trung tâm thi hành luật pháp của London này. Đột nhiên anh thấy sửng sốt vì mình đã tận tâm tận lực với công việc đến thế.
Chiếc váy dạ hội màu oải hưởng lấp lánh rực rỡ trên bàn. Ross tưởng tượng Sophia trông sẽ như thế nào trong bộ váy ấy... màu này hợp một cách tuyệt vời với đôi mắt xanh và mái tóc vàng sẫm của nàng. Ai đã gửi nó cho nàng? Lòng anh tràn ngập niềm ghen tị và sự ích kỉ mãnh liệt đến mức khiến anh sửng sốt. Anh muốn chỉ mình anh được quyền mang tới bất cứ thứ gì mà nàng cần, bất cứ thứ gì làm nàng vui thích.
Ross thở dài nặng nhọc, cố gắng để hiểu cảm xúc hỗn độn cả vui mừng và sự miễn cưỡng mạnh mẽ đang sục sôi trong anh. Anh đã thề là không bao giờ yêu nữa. Anh không quên việc quan tâm sâu sắc tới một ai đó, lo sợ cho an toàn của cô ấy, mong cho cô ấy được hạnh phúc hơn là mong cho chính bản thân mình thì khủng khiếp như thế nào. Anh phải tìm một cách nào đó để ngăn chuyện ấy không xảy ra, để thỏa mãn nhu cầu không giới hạn của anh với Sophia mà vẫn không giao phó trái tim anh cho nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.