Người Tôi Yêu, Nay Đã Bạc Đầu

Chương 12: Thanh niên là phải bình tĩnh




“Nhà cũ của mình còn đó không anh?” Du Dao nổi hứng hỏi bất chợt.
Tuy không biết vì sao cô bỗng nhắc tới việc này, nhưng Giang Trọng Lâm vẫn nhanh chóng đáp: “Cả khu bị phá rồi, xung quanh giải phóng mặt bằng từ mười mấy năm trước, giờ ở đó xây công viên xanh và quảng trường Phượng Vĩ.” Rồi anh hỏi: “Em muốn đi thăm à?”
Du Dao gật đầu.
Một lát sau, hai vợ chồng ra khỏi cửa. Nơi ở hiện tại gần chỗ cũ, mất chừng hai mươi phút lái xe. Nhìn từ xa, Du Dao đã thấy một khoảng xanh ngút ngàn, vào đến nơi thì cơ man các loại cây cảnh được tỉa tót công phu và bắt mắt, gọn gàng sạch sẽ sau một cuộc quy hoạch chuẩn xác, hệt như Hải Thành hiện tại.
Đang giờ làm việc buổi sáng nên công viên không mấy tấp nập. Du Dao đảo mắt, thấy có các mẹ đẩy xe nôi, các cụ già ngồi nhàn nhã, có thanh niên đang tản bộ, đông nhất là nhóm học sinh chưa phải tựu trường.
Giang Trọng Lâm dẫn cô vào một con đường nhỏ lát đá cuội vắng vẻ, gần như chỉ có hai người họ, xem chừng rành đường rẽ lối lắm. Cô nhìn quanh quất, nơi đây trồng đầy cây phương, tiếc là đã qua mùa hoa đơm.
Khu họ sống năm xưa cũng từng có hai gốc phượng, hễ đến mùa là hoa đua nhau khoe sắc, thắp lửa dưới ánh mặt trời. Sầu nỗi cô mới chỉ được ngắm đúng một lần.
Giang Trọng Lâm lia theo ánh mắt Du Dao: “Vì nơi này trồng nhiều phượng vĩ nên quảng trường bên cạnh đã lấy đó làm tên luôn. Năm nào cũng đông người đến chụp ảnh, nhìn từ xa sẽ thấy cả khoảng trời đỏ rực. Mùa hoa năm nay qua mất rồi, sang năm mình có thể quay lại ngắm.”
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, đến một chòi nghỉ được bao quanh bởi những cây trúc kiểng cao lớn.
“Đây em ạ.” Giang Trọng Lâm chỉ cái chòi, “Chỗ nhà mình hồi xưa đấy.”
Anh vào chòi ngồi, gọi Du Dao vào theo. Du Dao thấy bên ngoài có một tấm bia nhỏ cắm cờ, ghi người quyên tặng chòi nghỉ là “Ông Giang”.
Ông Giang…? Chẳng có nhẽ là ông Giang ở trước mặt mình?
Du Dao im lặng ngồi xuống bên Giang Trọng Lâm. Chòi nghỉ này trông rất bình thường, chung quanh không có gì đặc sắc, thế nên chẳng níu được gót ai ngoài những người dừng lại nghỉ chân vì thấm mệt.
Ấy vậy mà cô có thể mường tượng ra bóng anh đơn độc ngồi đây suốt những tháng năm dài đằng đẵng. Nhà hóa bụi tro, vợ xuống suối vàng, chỉ còn lại nỗi hoài niệm với chốn cũ đã chẳng còn vẹn nguyên.
Chắc hẳn anh năng đến lắm, bởi cái điệu đi đứng vừa rồi trông rõ thuộc đường.
Suốt quãng thời gian nán lại chòi, trên đường lác đác những bóng người đi ngang qua mà chẳng ngó ngàng gì đến họ, chỉ có đúng một bác lao công đeo bảng tên dừng bước chào Giang Trọng Lâm.
“Ông Giang, gần hai tháng không ghé công viên rồi đấy nhỉ!” Người đàn ông ngoài năm mươi tuổi nói giọng thân thiết, sau lưng bác ta là thiết bị vận chuyển thùng rác bay lơ lửng.
Giang Trọng Lâm cười đáp, “Dạo này tôi hơi bận.”
“Ra là thế.” Trông thấy Du Dao, bác ta ngạc nhiên ra trò: “Đây là lần đầu tôi thấy ông đi cùng người khác đấy.”
Du Dao hào hứng hỏi: “Lão Giang nhà chúng cháu thường đến đây hả bác? Bác làm ở đây được bao lâu rồi ạ?”
Bác trai cười: “Cũng độ mấy chục năm. Ông Giang hay tới lắm, toàn đi một mình, thỉnh thoảng còn giúp tôi dọn rác quanh chòi nữa.” Đoạn làu bàu thở than, “Haiz, mấy người này thật là, thùng rác chình ình ở bên đây mà cứ toàn vứt xuống đất…”
Du Dao liếc Giang Trọng Lâm đang lắc đầu cười gượng, hỏi tiếp: “Mùa đông ông ấy cũng đến ạ?”
Bác trai ăn ngay nói thật: “Đến chứ, tuyết rơi dày cũng đến!”
Sau khi bác lao công niềm nở rời đi, Du Dao khoanh tay lườm chồng: “Mấy hôm trời rét căm căm, anh đến đây để ăn sương hứng gió à?”
Giang Trọng Lâm tằng hắng, “Hôm nào đổ tuyết sẽ có cảnh trúc xanh tuyết trắng trông khá đẹp.”
Du Dao lắc đầu, không muốn nói nữa, kéo tay anh xuống bậc thềm, “Ở đây chẳng có gì hay, mình đi chỗ khác đi.”
Giang Trọng Lâm toan rút tay lại.
Du Dao nguýt anh, “Ok, em không nắm nữa.” Rồi buông tay ông cụ nặng gánh tư tưởng, chuyển sang ôm eo anh.
Thầy Giang: “…” Ôi thôi quên mất bài học để đời rồi.
Thế là Giang Trọng Lâm nện từng bước cứng đờ như bị bắt cóc.
Cảnh một cô gái trẻ ôm eo một ông lão thu hút sự chú ý của người đi đường, nhất là khi cả hai đang ôm ấp như một cặp tình nhân. Thấy đằng trước lại có hai đôi trai gái trông về bên đây với ánh mắt quái dị, thầy Giang cúi đầu nhìn Du Dao, người vẫn đang thản nhiên như không.
Giang Trọng Lâm thầm thở dài, mềm mỏng thương lượng với vợ, “Em bỏ tay xuống, mình đi đàng hoàng được không?”
Giọng Du Dao cứng đanh, “Ngày mai đài báo sẽ đưa tin.”
Giang Trọng Lâm sửng sốt, không hiểu vì sao cô bỗng dưng nói sang chuyện khác.
Anh hỏi: “Tin gì?”
Du Dao nghiêm túc đáp: “Bất ngờ cảnh một cô gái trẻ cưỡng hôn ông cụ sáu mươi tại công viên xanh.”
Giang Trọng Lâm nghe vậy im re, sợ vợ mình làm liều thật. Thấy thầy Giang ngượng nghịu, trong lòng Du Dao buồn cười tưởng chết. Khoảng cách bốn mươi năm như không tồn tại, dường như anh vẫn là chàng thanh niên họ Giang dễ bắt nạt năm nào.
Khi xưa anh cũng chẳng dám làm gì quá thân mật với cô ở ngoài đường, hễ nắm tay là mặt mày đỏ lựng, thẹn thùng hơn cả cô. Cô từng tưởng do anh còn trẻ nên mới vậy, giờ mới thấy tính anh vốn là thế.
Đang mải nghĩ ngợi, Du Dao bỗng phát hiện Giang Trọng Lâm kéo tay cô xuống nắm trong tay. Cô nhìn về trước, lẳng lặng ghì lấy anh. Bàn tay đã không còn trẻ trung kia giữ vững tay cô, hệt như chàng trai trẻ bất chấp ngượng ngùng mà siết chặt tay cô năm nào.
Hai người đi dạo được một lát thì Giang Trọng Lâm vào nhà vệ sinh, Du Dao ngồi dưới tán cây gần đó chờ anh, tiện thể bật thiết bị đầu cuối, mở mini client chơi trò chơi. Đây là trò được hai cậu sinh viên Đại học Hải Thành cô gặp hôm đi mua trò chơi đề cử, cô mê mẩn lắm, chơi một lèo đến màn thứ hai trăm ba mươi.
Cô thử mãi mà vẫn chưa qua được màn này, nhân vật cứ ngã liên tục, trèo hoài chẳng lên được vách đá. Khi trò chơi bắt đầu lại, bỗng có tiếng nói truyền vào tai cô: “Lúc cô còn ở dưới đáy vực thì cầm theo cục đá tròn kia kìa, cái đó là trứng chim, đến khi leo tới lưng chừng vách đá, không còn chỗ đặt chân thì sẽ có một con chim bay tới tìm trứng. Cô có thể đi nhờ nó một đoạn.”
Du Dao tập trung chơi cho qua ván rồi mới ngước mắt nhìn lên: “Cảm ơn anh.”
Người vừa hướng dẫn cô là một chàng trai bảnh bao ăn mặc lịch sự. Mặt anh ta tươi rói, chống tay lên lưng ghế, cúi người xem cô chơi trò chơi.
“Không có gì. Con gái chẳng mấy ai thích trò này, mà cô đã vượt hơn hai trăm màn rồi cơ à?” Anh ta chớp chớp mắt, “Tôi hơn cô khoảng mười màn, về sau sẽ càng ngày càng khó, phải dùng rất nhiều mẹo, để tôi dạy cô nhé.”
Du Dao nhếch môi, “Không cần đâu, tôi tự chơi được.” Chơi trò chơi là để tận hưởng thú vui tìm lối vượt màn, nếu bị tuồn ra hết thì còn chơi cái đếch gì nữa.
Người đàn ông có phần thất vọng, nhưng không quá muốn từ bỏ, vẫn gắng kéo dài câu chuyện: “Không sao đâu mà, bây giờ tôi đang rảnh rỗi, để tôi dạy cô chơi sao cho qua nhanh hơn nhé.”
Nghe đến đây thì Du Dao vỡ lẽ, hóa ra anh ta đang cố bắt chuyện. Vẻ ngoài của cô không tệ, thường có người tiếp cận khi đi đường một mình, thành thử ra xử lý mấy vụ này êm vô cùng.
Cô đứng dậy, “Xin lỗi anh, tôi phải đi tìm bạn trai đã, anh ấy đi vệ sinh mà mãi chưa về, có khi ngã chổng vó trong toa-lét rồi cũng nên.”
Du Dao đút một tay vào túi, tay còn lại tiếp tục chơi trò chơi, đi không ngoảnh đầu. Ai ngờ mới quành vào khúc quanh thì thấy ông cụ đi-vệ-sinh-mãi-chưa-về-có-khi-ngã-chổng-vó-trong-toa-lét đang đứng ngay đầu đường, đăm chiêu ngắm một gốc đại thụ.
Lưng anh thẳng tắp, dáng đứng đĩnh đạc, nhưng mái đầu bạc trắng khiến bóng anh lộ vẻ cô độc và tang thương.
Du Dao bước đến bên anh, ngoảnh đầu phát hiện từ đây có thể trông thấy chỗ cô vừa ngồi qua những tán cây lưa thưa hoa lá.
Cô khựng lại, động não một cái là hiểu ngay, thầm mắng, cái tên khốn kiếp này, bắt gặp trai trẻ đu đưa vợ mình mà lão không biết đường lao ra à?
Giang Trọng Lâm thấy cô thì cười thản nhiên: “Không còn sớm nữa, mình về ăn cơm thôi.”
Hai người về nhà dùng bữa, thấy Giang Trọng Lâm vẫn bình chân như vại, Du Dao không nén nổi hoài nghi, chẳng lẽ anh không thấy cảnh mới nãy?
Khuya đến, Du Dao khát nước mò xuống lầu, tình cờ nghe được Giang Trọng Lâm đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
Anh thở dài: “Nếu muốn ly hôn thật thì ly hôn thôi, mình nên tôn trọng ý kiến ông à. Dẫu sao vẫn còn trẻ, sau này còn nhiều lựa chọn, không cần phải gắng gượng ở với một người không thích hợp, ảnh hưởng đến quãng đời còn lại…”
Vẫn còn trẻ, còn nhiều lựa chọn, ảnh hưởng đến quãng đời còn lại? Nghe đến đây, Du Dao nổi trận lôi đình, nghĩ đến cảnh hai người vẫn tách phòng ngủ riêng, rồi mới hơi gần gũi một tẹo là ông cụ lại gượng gạo, được lắm, hóa ra anh đang chờ cô nhắc đến chuyện ly hôn à?
Lửa giận bốc lên đầu, Du Dao bước phăm phăm đến sút văng bàn: “Giang Trọng Lâm! Anh vừa nói gì!”
Giang Trọng Lâm sửng sốt quay đầu nhìn cô, chẳng có vẻ gì là chột dạ khi bị bắt tại trận.
“Anh mới nói cái mẹ gì hả!” Du Dao điên hết cả tiết.
Giang Trọng Lâm ngơ ngác đáp: “Con gái lớn của bạn anh muốn ly hôn, ông ấy tìm anh tâm sự, đang hỏi thử ý kiến của anh.”
Du Dao chẳng sao lường được bước ngoặt này, hiển nhiên vừa rồi cô đã hiểu lầm anh.
Bầu không khí trở nên lúng túng, sau cơn bão, phòng khách lặng ngắt như tờ.
Du Dao đỡ cái bàn dậy rồi vào bếp như chưa có gì xảy ra: “Em dậy uống miếng nước cho đỡ khát, anh nói chuyện tiếp đi.”
Nhìn cô phi như bay lên lầu, Giang Trọng Lâm mới tiếp tục nghe điện thoại. Ông bạn ở đầu dây bên kia phát hoảng vì tiếng động vừa rồi, cứ hỏi liên miệng: “Lão Giang à, mới xảy ra chuyện gì thế?”
Ngó thấy cái bàn bất hạnh hết chổng quèo rồi lại được nâng lên, Giang Trọng Lâm bỗng phì cười, vừa cười anh vừa đưa tay đỡ kính, đã thế còn không dám cười quá to, sợ Du Dao ở trên nghe được lại thẹn quá hóa giận xuống đá tung bàn.
“Không có gì đâu, vợ tôi cáu với tôi ấy mà.” Thầy Giang vui vẻ đáp như thế.
Phù Hoa có lời:
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha Dao Dao bị hớ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.