“Vậy là bà… có thai thật hả?” Bên kia cuộc gọi video, mặt Dương Quân đần ra như người bị lẫn.
“Chính xác.” Du Dao ngồi khoanh chân, mộtitay đặt trên vùng bụng hãy còn phẳng, tay kia chống cằm, đợi bàibạn hoàn hồn.
Dương Quân thở hắt một hơi, cảm thán: “Thế là con bà bé hơn cả cháu tôi à!”
“Vấn đề gì đâu, con trai bà còn lớn hơn tôi nữa là.”
Hai người bông đùa thêm vài câu, rồi Dương Quân thở dài, biểu cảm cũng trở nên phức tạp: “Thật ra ông Giang nhà bà lo thế cũng phải thôi, bà thật sự muốn sinh vào thời điểm này à?”
Du Dao cười: “Xưa nay tôi đã bao giờ hối hận về quyết định của mình chưa?”
Đúng là trong hai mươi năm Dương Quân quen Du Dao, từ những việc nhỏ nhặt như chơi với ai, ăn gì, làm gì mỗi ngày, cho đến những chuyện hệ trọng như chọn trường, chọn nghề, chọn chồng, Du Dao đều tự mình quyết định, quyết rồi là không ai cản nổi. Ấn tượng nhất phải kể đến lần Du Dao bỏ trường cấp Ba số 1 để chọn cái trường số 16 tệ lậu, hôm ấy cô cầm dao chém hỏng cả cửa nhà, ngồi xe lăn đến trường ghi danh, bướng cực kì.
Du Dao hỏi: “Đố bà biết tôi nghĩ gì đầu tiên lúc biết mình có thai?”
Dương Quân thử đoán: “Liệu Giang Trọng Lâm có mừng hay không hả?”
Du Dao cười phá lên, xua tay: “Sai rồi sai rồi. Lúc đó tôi áng chừng thời điểm mang thai, phát hiện mình có thai trước khi vượt thời gian chỉ một hai ngày, sau đó tôi nghĩ không biết lúc ấy mình bầu thật chưa, mình bầu trước hay sau khi vượt thời gian, nếu bầu trước thì hóa ra con tôi vừa chào đời đã U40 à.”
Dương Quân nghe vậy bật cười: “Sao bà vẫn nghĩ được mấy chuyện đó vậy?”
Du Dao cũng cười theo: “Sao lại không chứ, thú vị thế còn gì. Nếu tôi bầu trước khi vượt thời gian thì tức là bé đã cùng tôi vượt tận bốn mươi năm, còn nếu tôi đến đây mới bầu thì lại càng kỳ diệu hơn nữa. Với mọi người thì chuyện tôi đến đây là một phép màu, còn với tôi, đứa trẻ này cũng diệu kỳ không kém, nên tôi nhất định sẽ đẻ bé ra.” Cô bỗng đổi giọng: “Phải đẻ để chồng tôi còn liệu đường chấp nhận sự thật.”
“Gì đấy, ông Giang đối xử với bà không tốt à?” Dương Quân ngạc nhiên hỏi.
Du Dao nhăn nhó: “Ôi anh ấyiá, toàn trăn trở mấy chuyện gì đâu, đến giờ vẫn cứ khăng khăng là tôi với anh ấy nên cư xử kiểu cách nhau một thế hệ, ngày nào cũng lo sau này anh ấy chết rồi, còn mình tôi tứicố vô thân, không ai chăm sóc. Hôm nay tôi phải cho tên già cứng đầu này sáng mắt ra!”
Biết tính bạn mình, Dương Quân vội khuyên: “Dao Dao à, bà phải bình tĩnh, người sáu chục tuổi không chịu nổi đòn đâu!”
Du Dao nhếch mép, nhớ tới cái gối ôm mình phi thẳng vào mặt Giang Trọng Lâm trong cơn tức, cùng cảm giác thắt lòng ngay sau đó khi nhìn thấy vẻ mặt anh, cô đâm bứt rứt: “Muộn rồi, tôi động tay mất rồi còn đâu.”
Dương Quân câm nín một hồi, lát sau mới hắng giọng bảo: “Lỡ rồi thì thôi, lần sau bà đừng làm vậy. Nào, để tôi cho bà xem cái app này nhé.” Đoạn kéo từ thiết bị đầu cuối ra một ứng dụng có icon bông hoa nhỏ.
“Coi này, trong đây có đủ thứ như gối, ly, cá ươn, phân chó, dao phay, chỉ là ảnh 3D thôi nhưng ném vào người cảm giác bao thật. Bà mà cáu quá muốn đập đồ thì cứ lôi từ đây ra mà phang ổng, không đau gì đâu. Nhìn này, tôi hay cầm con chó này nện lão nhà tôi, xong nó còn sủa cơ, vui cực.” Dương Quân hào hứng giới thiệu, trông cái vẻ sành sỏi kia là biết chồng cô “ăn hành” thường xuyên cỡ nào, “Bao giờ bà xả hết thì đóng app, hoặc cứ đi xa năm mét là mấy thứ này sẽ tự biến mất, tiện lắm. Sau bà đừng dùng đồ thật, dùng app này thôi.”
Du Dao thộn mặt trước phát minh ngớ ngẩn nọ. Nhận được ứng dụng Dương Quân chia sẻ cho mình, cô cài luôn vào thiết bị cá nhân.
E hèm, chẳng qua là vì trông nó hay ho thôi, chứ chưa chắc cô đã dùng đâu.
“Dao Dao, bà sẽ không gây với ông Giang nữa chứ?”
Du Dao vừa cắm cúi nghịch giao diện ứng dụng vừa đáp: “Tôi gây hồi nào, đấy gọi là chiến lược đàm phán. Trước đó anh ấy nghĩ gì không quan trọng, quan trọng là kể từ giây phút đồng ý giữ đứa bé này, anh ấy chỉ có thể coi tôi là vợ. Tôi chẳng lạ gì lối sống trách nhiệm của anh ấy. Tôi cảm giác anh ấy lúc nào cũng trong tâm thế sẵn sàng nhắm mắt, không muốn sống gì cho lâu, nhưng giờ mà biết tôi sắp sinh con thì cho dù có bệnh gần chết, anh ấy vẫn sẽ gắng gượng đến khi con khôn lớn.”
Nói đến đây, Du Dao bất giác mỉm cười. Dương Quân không khỏi cảm thán: “Hồi trẻ Giang Trọng Lâm thua liểng xiểng trước bà, giờ có tuổi rồi vẫn không thắng nổi.”
Du Dao lắc đầu, nghiêm túc nói: “Trong hôn nhân làm gì có thắng thua, nhưng một mối quan hệ muốn bền lâu thì phải lắng nghe cả con tim lẫn lý trí. Thấu hiểu tính tình của nửa kia để chọn đúng cách chung sống là điều rất cần thiết.”
“Đôi khi tôi nghĩ, có lẽ nhảy cóc bốn mươi năm cũng không hẳn là chuyện xấu. Nếu tôi không vượt thời gian, có khi hai đứa tôi cũng sẽ nguội lạnh rồi ly hôn như bao cặp vợ chồng khác. Hồi ấy Giang Trọng Lâm thương tôi thật, nhưng chắc gì anh ấy sẽ thương tôi được mãi, đầy người yêu lâu rồi cũng chán nhau đấy thôi.”
“Tôi mất tích ngay thời điểm tụi tôi đang nồng nàn nhất, khiến Giang Trọng Lâm mãi bồi hồi nhớ nhung. Rồi cứ thế tôi chiếm lấy tâm trí anh ấy suốt bốn mươi năm, trở thành người không ai sánh bằng, cả đời khó quên. Có lẽ anh ấy còn chưa kịp nhận ra khuyết điểm của tôi thì tôi đã là “người tuyệt nhất” trong mắt anh ấy, thế nên khi tìm lại được tôi rồi, anh ấy sẽ chỉ biết có tôi, sống không đổi dạ chết không thay lòng, cuộc hôn nhân của tụi tôi sẽ không gặp vấn đề về tình cảm. Thế cũng tốt mà.”
Dương Quân nghe cô nói một tràng mà sững sờ, ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng quyết định không nhiều lời. Thôi, đành mặc niệm cho Giang Trọng Lâm vậy, ai bảo hồi trẻ ông cụ đem lòng yêu trúng Du Dao chứ.
Cửa phòng bỗng kêu lạch cạch, Dương Quân ngoái lại, thấy cháu trai ba tuổi của mình thì cười hiền từ: “Bé ơi, qua đây với bà nào.”
Bé con chạy ù về phía Dương Quân, được bà ôm vào lòng, bế lên cho Du Dao xem: “Bà coi cháu tôi mặc bộ vịt con yêu không này.”
Nhìn cậu bé con lai có đôi mắt to tròn, Du Dao khen: “Trông cưng thế, ở đâu ra đó?”
Dương Quân nhoẻn cười: “Tôi sắm đấy, bà thích không, tôi mua cho con bà mấy bộ nhé. Có cả bộ thỏ con nữa đấy!”
“Mấy tháng nữa mới sinh mà, vội gì.” Nhìn bé trai trong lòng Dương Quân, Du Dao thầm nghĩ, con của cô với Giang Trọng Lâm có lẽ sẽ còn xinh hơn, giống bố hay mẹ cũng đều đáng yêu. Giống Giang Trọng Lâm là tốt nhất, có anh uốn nắn, con nhất định sẽ trở thành một bé ngoan lễ phép, có học chứ không ngỗ nghịch như cô. Đến bản thân cô nhớ lại mình hồi xưa còn thấy ghét nữa là.
Đang mải nghĩ ngợi thì có tiếng gõ cửa, Giang Trọng Lâm đứng ở ngoài phòng. Trời đương se lạnh, anh mặc áo sơ-mi dài tay, ngoài khoác thêm chiếc len mỏng màu be, cặp kính đang đeo càng làm anh toát lên phong thái trí thức.
Anh bảo cô: “Anh dọn đồ xuống nhà giúp em nhé.”
Giang Trọng Lâm lo đến ngày Du Dao lộ bụng, lên xuống sẽ bất tiện nên muốn cô chuyển xuống ở chung với mình. Du Dao đã dự trước được suy tính của anh, chỉ đang đợi anh mở lời.
Cô Giang liệu sự như thần ôm chăn gối của mình lên: “Vâng.”
Phòng ngủ của Giang Trọng Lâm ở dưới tầng một, chỉ cách thư phòng một cánh cửa kéo để hờ, bước vào sẽ thấy vài hàng giá sách, bàn làm việc, cùng mấy cái tủ cũng chất đầy sách, trên bàn thì bừa bộn nào là bản thảo, bút bi, mực, rồi chặn giấy. Phòng ngủ của anh thì gọn gàng hơn, giường được lót nệm màu xanh đậm, cùng gối và chăn tông xuyệt tông, cạnh giường kê một chiếc tủ nhỏ, trên tủ có đèn bàn và một quyển sách, hẳn là sách Giang Trọng Lâm đọc trước khi ngủ. Ngoài ban công có một chiếc ghế mây đặt hướng về phía cửa sổ, trông hơi cũ kĩ, tay vịn đã sờn màu, có thể thấy anh rất hay ngồi đây. Trong phòng còn kê vài chiếc tủ kín cánh, trên tường không trang trí gì, cũng không có hoa văn sực sỡ. Cả căn phòng toát lên màu đơn sơ, quạnh quẽ.
Du Dao đi quanh một vòng, đoạn ném chăn gối của mình lên giường, chiếc chăn với hoa văn tím nhạt như bụi hoa nở trên nền giường xanh đậm. Cô để mặc đống chăn ở đó, mở tủ quần áo ra xem. Tủ quần áo của đàn ông độc thân đa phần đều hơi bừa, dù người ấy có là một ông cụ nho nhã đi chăng nữa.
Du Dao đẩy đồ của Giang Trọng Lâm sang một bên, bắt đầu cất quần áo của mình vào.
Giang Trọng Lâm gấp chăn cho Du Dao xong, thấy cô ngồi sắp xếp tủ đồ thì lại gần bảo: “Để anh làm cho.”
Du Dao cố ý xụ mặt: “Dịch dịch dịch.”
Giang Trọng Lâm: “…”
Tuy cả hai đã nhất trí về chuyện con cái nhưng Du Dao vẫn còn đang giận, không muốn để ý đến Giang Trọng Lâm. Thầy Giang thầm nghĩ, đáng ra lúc ấy mình không nên nói vậy, làm cô ấy bực dọc đến giờ vẫn chưa nguôi.
Vợ chồng mâu thuẫn là điều khó tránh, thỉnh thoảng cãi nhau cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng nhìn Du Dao giận, thầy Giang cũng buồn theo, nghĩ một hồi, anh bèn rời khỏi phòng.
Thấy Giang Trọng Lâm chẳng nói chẳng rằng rồi cứ thế đi mất, Du Dao liếc ra sau, bụng nghĩ, càng có tuổi càng kì! Thế mà cứ bảo cô lắm trăn trở, người nhiều băn khoăn nhất là anh thì có.
Có lẽ vì làm nghề giáo đã lâu nên Giang Trọng Lâm ngoan cố hơn hẳn hồi trẻ, làm gương sáng quen rồi nên không biết phải sống chung với cô thế nào. Nếu cô không dồn ép thì chắc anh vẫn sẽ giữ khư khư cái tư tưởng “Để tốt cho cô”, sau đó chơi trò “mỗi người một ngả”. Phải lôi anh ra khỏi ngõ cụt mới mong cải thiện được tình hình.
Cũng may là tuy anh già “khoai” hơn anh trẻ, nhưng về bản chất vẫn là anh nhà mình, không quá khó xử lý.
Lần trước cô khóc một phần là vì buồn thật, một phần là để diễn cho anh xem. Thấy người mình yêu rơi nước mắt thì đàn ông ở tuổi nào cũng không thể làm ngơ, Giang Trọng Lâm lại càng là như thế. Du Dao quá hiểu anh, cô quan sát anh hai tháng cũng không phải để không, nếu khóc một lần mà anh vẫn chưa lung lay thì cô khóc thêm lần nữa, kiểu gì anh cũng mủi lòng.
Thích một người quá nhiều sẽ dễ chịu thiệt như vậy đấy.