Bác sĩ Trần lật xem bệnh án hôm nay, vừa thấy tên Du Dao, anh ta không khỏi nhíu mày, nghĩ xem rốt cuộc mình đã từng gặp người này ở đâu. Thật ra việc này cũng chẳng quan trọng lắm, ngặt nỗi cảm giác như chực nhớ ra này khó chịu vô cùng.
Rốt cuộc mình đã gặp cô gái trẻ đó khi nào và ở đâu nhỉ? Tan việc rồi bác sĩ Trần vẫn còn đang băn khoăn về vấn đề này. Đôi khi, con người ta có thể đột nhiên bị một chuyện nhỏ làm khó như vậy đấy.
Về đến nhà, vợ bác sĩ Trần đi từ bếp ra, ngó thấy chồng mình trầm ngâm thì tò mò hỏi: “Sao thế? Ở bệnh viện gặp chuyện gì khó hả anh?”
Bác sĩ Trần nhìn vợ, nhoẻn miệng cười: “Không phải, hôm nay anh gặp được một bệnh nhân, cứ thấy quen quen nhưng mãi chẳng nhớ nổi là từng gặp ở đâu.”
Chị Trần đeo tạp dề cũng cười: “Là một cô gái trẻ hả?”
Bác sĩ Trần sửng sốt: “Sao em biết?”
Chị Trần lập tức biến sắc: “Trần Văn Duệ! Gan anh mập lên đấy à, dám ngắm gái lúc làm việc hả!”
Bác sĩ Trần xua tay lia lịa, “Không có không có, anh nào dám chứ, anh chỉ thấy lạ thôi, người ta là thai phụ mà, có liên quan gì tới anh đâu.” Đoạn cười hề hề xáp lại bên vợ, đẩy chị vào phòng khách ngồi xuống, “Nhất định là do cảm giác của anh sai, anh không biết cô ấy thật.”
Chị Trần bật cười, véo mặt anh ta một cái, “Em tin anh cũng chả gan tới vậy.”
Hai vợ chồng quen nhau từ cái hồi còn đi nhà trẻ, cấp một cấp hai cấp ba đều học cùng trường, là thanh mai trúc mã hàng thật giá thật. Hai người đùa nhau một lát thì đứa con đang học cấp hai cũng về, cả gia đình vào phòng ăn rôm rả dùng bữa. Không hiểu thế nào mà lại nhắc đến chuyện của phụ huynh, cô con gái thở dài: “Bố mẹ của bạn cùng bàn con ly hôn rồi, bạn ấy bảo ước gì được như nhà mình, bố mẹ tình cảm quá xá.”
Chị Trần âu yếm múc canh cho con: “Mẹ với bố con mới vài tuổi đã biết nhau, hồi học nhà trẻ còn ngồi chung bàn, quậy chung từ nhỏ tới lớn, dĩ nhiên là tình cảm rồi.”
Bác sĩ Trần nghe vậy thì một khung cảnh nào đó bỗng xuất hiện trong đầu. Anh ta suýt nữa thì sặc cơm, rối rít rút khăn giấy che miệng.
Chị Trần sợ hết hồn: “Giật cả mình, anh sao thế?”
Bác sĩ Trần hắng giọng, nói: “Anh nhớ ra rồi!”
Chị vợ ngơ ngác: “Nhớ gì cơ?”
Bác sĩ Trần kích động: “Cô thai phụ trẻ hôm nay anh gặp ấy, anh biết tại sao lại thấy quen mắt rồi.”
Trước khi vẻ mặt vợ mình trở nên nguy hiểm, bác sĩ Trần vội vã nói nốt: “Cô ấy trông giống một cô giáo ở nhà trẻ của chúng mình, anh còn nhớ hồi đó tụi mình gọi cô ấy là cô Cá, dạy mình hơn một năm thì tự dưng cô ấy nghỉ việc, lúc biết tin anh khóc cả buổi luôn.”
Vừa nghe thế, chị Trần cũng nhớ ra, trợn tròn mắt, “Ấy, ra là cô Cá!”
Bác sĩ Trần nói xong còn mở thiết bị đầu cuối của mình ra lướt lướt, tiếc là anh ta chẳng tìm được tấm hình ngày xưa nào, cuối cùng vẫn là nhờ vợ hỏi bố mẹ ruột mới lục ra được một bức chụp cùng “cô Cá” bốn mươi năm trước. Hôm đó là sinh nhật một đứa bé, cô giáo và học trò đều đội mũ nhỏ ăn bánh kem, trong tay mọi người cũng cầm một quả táo đỏ.
Bác sĩ Trần chỉ vào Du Dao trong hình, mở to mắt nói luôn miệng: “Chính cô ấy, chính là cô ấy! Đúng là giống nhau như đúc luôn, không khác chỗ nào hết!”
Chị Trần nhìn tấm ảnh chụp nhiều năm trước, vô cùng bùi ngùi. Cô nói: “Hồi đó em siêu thích cô Cá. Hầy, Trần Văn Duệ, anh còn nhớ không, lúc nhỏ anh với em cãi nhau tranh gả cho cô Cá, em không cho anh gả, nói chỉ có em mới được gả cho cô ấy làm anh khóc luôn, sau đó em chỉ còn cách chấp nhận để chúng ta cùng gả cho cô Cá ha ha ha.”
Bác sĩ Trần lúng túng nhìn thoáng qua cô con gái đang cười trộm, nghĩ thầm, điểm trừ của việc quen vợ từ bé chính là, cô ấy sẽ biết tất cả lịch sử đen của mình, vui buồn gì cũng lôi ra nói.
Cả gia đình nhìn bức ảnh, bác sĩ Trần cảm thán, “Chưa chừng là con gái hay là họ hàng thân thích gì đấy của cô Cá, hai người giống nhau cực.”
Chị Trần nói: “Đúng vậy, biết đâu là thế, với cả ngày xưa cô Cá tự dưng lại nghỉ việc, không gặp được cô ấy nữa, bao nhiêu năm qua chẳng biết cô ấy đi đâu.”
Bàn luận trong chốc lát, hai vợ chồng lại nhảy sang chủ đề khác. Đối với họ, người trông vô cùng giống cô Cá này chẳng qua chỉ là một đoạn nhạc đệm nho nhỏ trong cuộc sống yên bình của hai người mà thôi. Đương nhiên họ cũng không biết, cô Cá từng khiến họ lúc bé nhớ nhung rất lâu chính xác là bệnh nhân xa lạ hôm nay gặp phải.
…
Du Dao nằm trên giường, cũng đang cảm thán với Giang Trọng Lâm, “Mấy đứa nhỏ lớp em năm đó nay cũng đã hơn bốn mươi, đều lớn hơn em cả rồi, chẳng biết đã thành người thế nào, có lẽ giờ đi trên đường có gặp thoáng qua cũng không nhận ra. Nhóc ú cũng vậy, đã ngần ấy năm rồi, chắc chắn cũng chả nhớ em.”
Người cô nhớ mà cũng nhớ cô sẽ càng ngày càng ít.
Cô không kiềm lòng được, duỗi tay ra, luồn vào chăn Giang Trọng Lâm, cầm lấy ngón tay anh rồi mở to mắt nhìn sang.
Giang Trọng Lâm cũng rất kinh ngạc với duyên phận trùng hợp này. Thấy Du Dao nhìn mình như vậy, anh nghiêng người qua xoa đầu cô, “Trừ Dương Quân thì anh chẳng liên lạc với người bạn trước kia nào của em cả, nếu em muốn thì anh sẽ hỏi thăm xem họ hiện giờ ở đâu. Em có muốn gặp họ không?”
Du Dao lắc đầu. Nếu muốn, cô đã sớm tìm. Ngày trước cô có rất nhiều bạn có thể cùng nhau ăn uống chơi bời khắp nơi, nhưng bạn thân nhất cũng chỉ có mỗi Dương Quân, những người còn lại đa số là biết trong lúc học tập hoặc làm việc, thời gian quen nhau cũng không tính dài, phần nhiều đều là quan hệ bình thường theo kiểu lâu ngày không liên hệ rồi dần dần trở nên xa lạ. Bốn mươi năm đã trôi qua, e rằng chẳng mấy người còn nhớ cô. Huống chi, đều lớn tuổi cả rồi, thật sự không cần thiết phải làm thế, nếu không thân thiết như Dương Quân, có thể tượng tượng được lúc gặp lại xấu hổ cỡ nào.
Vì đắp hai cái chăn nên khi hai người nắm tay nhau, sẽ có một đoạn lộ ra bên ngoài. Một lát sau, Du Dao chuồn êm vào chăn Giang Trọng Lâm.
Thầy Giang: “…” Anh hơi giật mình, vươn một tay ra khỏi chăn.
Du Dao rúc trong chăn anh, nói: “Ối chà chà, cảnh cáo anh nha, những lúc như vầy không được phép lựa chọn sai, nếu không sẽ ăn đòn.”
Thầy Giang: “… Anh kéo chăn em qua đắp, sợ em thế này sẽ thấy nóng, lăn ra ngoài lại không đắp tới chăn.”
“Ồ, vậy được.”
Giang Trọng Lâm chồng cái chăn bông tím của cô lên, hai người dùng chung một chăn nên chỉ chiếm nửa giường. Du Dao nhích nhích về phía khoảng trống bên cạnh, lại kéo kéo Giang Trọng Lâm, anh cũng chỉ đành dịch dịch theo cô, hai người lúc này mới nằm ngay giữa giường.
Tự dưng Du Dao nghĩ, nếu không phải vì ông cụ có khí chất nghiêm nghị không thể xâm phạm, cô đã trực tiếp động thủ túm anh qua cùng một cái chăn rồi, hơi đâu mà chậm rì rì xê tới xê lui như vậy.
“Giang Trọng Lâm?”
“Ừm, sao đấy?”
“Ông xã?”
“…”
“Hỏi anh chuyện này.”
“Chuyện gì?”
“Mấy năm nay có ai theo đuổi anh không?”
Thầy Giang không dám ho he, anh dường như trông thấy một đêm không ngủ sau khi thành thật khai báo.
“Nói đi chứ.” Du Dao nắn nắn ngón tay ông cụ, thúc giục.
Thầy Giang suy nghĩ một chút, dùng kinh nghiệm sống của mình cân nhắc đúc kết ra một phản ứng hiện tại nên có rồi nói: “Không có.”
Nghe thấy giọng điệu cẩn thận của anh, trong lòng Du Dao sắp cười ngất, nhưng trên mặt lại rất nghiêm túc, “Xạo! Thầy Giang à, hồi trẻ thầy đẹp trai thế, chắc chắn có không ít người thích.”
Thầy Giang trầm ngâm chốc lát, “Thật ra lúc anh về sau khi đi dạy tình nguyện ở mấy nơi heo hút thì vừa gầy vừa đen, chả đẹp chút nào, cho nên chẳng ai thích hết.”
Du Dao: “Vậy là không phải anh không muốn tìm mùa xuân mới, mà là vì không ai thích anh?”
Thầy Giang: “…” Cách hỏi quanh co vòng vèo thế này là sao đây, sơ suất quá.
Du Dao không nhịn nổi tiếng cười, Giang Trọng Lâm cảm nhận được thân thể tựa sát người anh đang run run vì cười, không kiềm được nghĩ bụng, ôi tuổi trẻ ——
Anh vươn tay vỗ vỗ lưng Du Dao, “Ngủ đi.”
Cô yên tĩnh lại, vùi trong ngực anh nhắm mắt, “Ừm.”
Chương trình rèn luyện hằng ngày vẫn tiếp tục, nôn nghén mỗi ngày cũng đang tiếp diễn. Chỉ những khi nôn đến khó chịu, Du Dao mới uống chút thuốc, tiếc là dù không nôn nữa thì cô cũng không có khẩu vị. Giang Trọng Lâm thường nấu canh, nhưng dù chỉ thoảng tí mùi dầu mỡ cô cũng không nuốt nổi.
Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể đổi thành những món tương đối chua cay, chẳng được mấy ngày miệng cô liền nổi mụn nước.
Du Dao há to miệng, Giang Trọng Lâm cẩn thận giúp cô xịt thuốc cho cái mụn càng ngày càng lớn kia, “Không được ăn đồ cay như vậy nữa.” Anh giải quyết dứt khoát.
Thế nhưng mà việc này quá khó xử, ăn thì đau, không ăn thì không ngon miệng.
“Lúc tôi mang thai thích ăn dương mai[1] với mận chua, cái loại chưa chín ấy, bà thử xem.” Dương Quân đưa ra một kiến nghị.
Có điều hoa quả tươi trong siêu thị làm gì có sống, chỉ toàn là chín ngọt. Giang Trọng Lâm nhớ mình có một ông bạn già trồng mận, riêng đạp xe qua một chuyến định bụng hái một ít về cho Du Dao ăn thử.
Ban đầu bạn già biết anh muốn đến hái mận còn thấy rất kỳ lạ, ông chưa từng nghe nói Giang Trọng Lâm thích ăn kiểu mận chua chưa chín tới, sau khi nghe Giang Trọng Lâm kể vợ mình có thai nên muốn ăn, bạn già vỡ lẽ với vẻ mặt “người anh em được đấy”, dù Giang Trọng Lâm xấu hổ giải thích đã có thai từ năm xưa, ông bạn già vẫn cười gian.
“Được chứ, ông hái đi, hái hết cả cây luôn cũng được!”
“Bà nhà tôi năm nào cũng làm mận khô, ông lấy thêm chút mận khô mang về nhé.”
Tuy rất hào phóng, nhưng nét mặt của ông khiến thầy Giang cực kì xấu hổ.
“Thật sự là có trước khi xuyên mà…”
“Tôi biết tôi biết, có trước kia rồi.” Bạn già lặng lẽ dùng tay huých anh, “Người anh em à, không ngờ ông càng già càng dẻo dai, có bí kíp gì không, bật mí tí đi?”
Thầy Giang á khẩu, hồi lâu sau mới đẩy kính, bình tĩnh chỉ bảo: “Không hút thuốc lá, không uống rượu bia.”
Ông bạn già nghiện rượu ghiền thuốc lập tức đuổi anh không nể mặt: “Biến biến biến, đừng có quay lại đây nữa!”
[1] Dương mai (杨梅), còn được gọi là dâu rượu hay thanh mai đỏ, là một loại quả giải nhiệt, khi chín có thể dùng để ngâm rượu hoặc chế thành mứt để giải khát, tẩm bổ cơ thể, cải thiện sắc tố da rất hiệu quả.