“Mận này chua thế, ai mà ăn nổi.”
Cái người nói câu kia hiện đang ôm mâm mận ăn liền hơn mười quả. Thầy Giang thử một miếng, chua tê tái như muốn rụng răng, chắc là hàm răng của anh già quá rồi.
Ăn đẫy một bụng mận chua xong, Du Dao ngồi trên bàn cơm ôm má, “Chua thật, chắc răng của em hi sinh quá.” Cô bỏ một miếng cơm vào miệng, thử nhai rồi đế thêm: “Hình như răng mềm thật rồi anh ạ, em không nhai nổi cơm luôn.”
Giang Trọng Lâm tịch thu đống mận của cô: “Thôi nhé, không được ăn nữa.”
May thay, chỉ vài hôm sau, hai vợ chồng Nhiếp Văn Khanh hàng xóm sang đây thăm họ. Bà Nhiếp tính rộng rãi thoải mái, thấy Du Dao nôn nghén ăn không ngon liền về cầm qua cho cô một hũ cải muối chua.
“Chị tự làm đấy, kích thích khẩu vị. Hồi trước chị mang thai, mẹ chị đã muối cải cho chị ăn, nghe đâu lúc mẹ chị mang thai, bà ngoại cũng làm cái này cho bà ấy, hiệu quả lắm.”
Món cải muối chua nhà làm này quả nhiên rất tuyệt, Du Dao ăn hẳn hai chén cơm với nó, thầy Giang vui quá cũng ăn thêm một chén.
Triệu chứng nôn nghén của Du Dao không kéo dài, khoảng một tháng sau đã gần như không còn nữa, đồng thời, lượng cơm của cô cũng dần tăng lên. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, thầy Giang từ sầu cô ăn quá ít đến lo cô ăn quá nhiều.
Sau khi giải quyết xong bữa trưa, trái cây tráng miệng và chút món ngọt, Du Dao vuốt mặt mình: “Không được không được, ăn nữa là em sẽ thành trái banh mất.” Cô vừa lên cân, phát hiện mình tăng thêm bốn kí, thế là nhấn mạnh với Giang Trọng Lâm lần nữa, “Quả thật không thể tiếp tục ăn vô tội vạ như vậy được.”
Chẳng được bao lâu, tay cô lại mò tới bánh quy việt quất chị Nhiếp cho. Cầm một miếng bỏ vào miệng, nhận thấy ánh mắt Giang Trọng Lâm, cô lúng búng nói: “Em hơi đói.”
Vì “hơi đói”, trước cơm tối cô bèn chén sạch một khay bánh to và một đĩa nho bự.
Đêm đó, Du Dao lại thấy thầy Giang online hỏi bác sĩ phụ sản, thai phụ ăn nhiều thế có sao không.
Giở áo len của mình lên, chẳng biết có phải ảo giác không, cô cảm thấy hình như bụng hơi nhô lên. Du Dao kéo tay thầy Giang ngồi cạnh bảo anh sờ, “Anh xem, có phải bụng em trông giống có bầu rồi không?”
Thầy Giang cẩn thận quan sát, dè dặt đáp: “Thường thì, sau bốn tháng bụng mới bắt đầu lớn.”
Du Dao: “Nên bụng em đây là vì?”
Thầy Giang: “Chắc tại tối nay ăn nhiều quá.”
Du Dao: “… Thôi được, chúng ta đi dạo cho dễ tiêu trước khi ngủ nhé?”
Thầy Giang tất nhiên không từ chối, hai người khoác áo ra ngoài. Cây trong tiểu khu bắt đầu rụng lá, bọn họ chậm rãi đi về phía quảng trường cạnh tiểu khu.
Bốn thập kỉ đã trôi qua, nhưng trường phái khiêu vũ quảng trường không những vẫn hưng thịnh như trước, mà còn trăm hoa đua nở, trăm nhà đua tiếng[1]. Ngoài tập thể bà cụ nhảy điệu truyền thống, có cả nhóm phụ nữ trung niên nhảy các ca khúc thịnh hành năm ngoái và một nơi phát nhạc cho những ai khiêu vũ. Quảng trường được chia thành ba khu, mọi người nước sông không phạm nước giếng.
Thấy có không ít cụ ông cụ bà đang khiêu vũ, Du Dao hỏi Giang Trọng Lâm, “Anh từng nhảy chưa?”
Anh lắc đầu, “Chưa.”
Với tính Giang Trọng Lâm, bảo anh ngồi dưới bóng cây trò chuyện đánh cờ thì còn được, chứ kêu anh khiêu vũ với một bà lão xa lạ trên quảng trường đông đúc thế này thì đúng là không khả thi lắm.
Du Dao hào hứng xem mọi người khiêu vũ, bắt gặp nhiều gương mặt hàng xóm quen thuộc. Thế này thật tốt quá, ai nấy đều bỏ qua bất đồng về sở thích, tập trung lại cùng vui vẻ khiêu vũ.
Trên quảng trường có người bán lạp xưởng nướng, thơm ơi là thơm.
Nhìn Du Dao đi phăng phăng về phía đó, Giang Trọng Lâm liếc sang bụng cô. Có lẽ do nhận thấy ánh mắt thầy Giang, Du Dao quay đầu, xấu hổ nói: “Em chỉ muốn xem xem lạp xưởng nướng bây giờ với ngày xưa có gì khác nhau thôi.”
Bảo thế, nhưng mắt cô lại viết đầy “Thơm quá, muốn xơi quá”. Thầy Giang không đành lòng để cô thèm thuồng thế này, chủ động mua một cây cho cô. Du Dao còn vừa ăn vừa nói: “Thật ra em hem định ăn đâu, vốn là đi dạo tiêu hóa mà, ăn nữa là về không ngủ được mất. Biết ngay không nên đi mà, ít ra ở nhà hông có lạp xưởng.”
Nhìn cô phồng má nhai, Giang Trọng Lâm cảm thấy buồn cười, nắm tay dắt cô về: “Thôi vậy, em muốn ăn cứ ăn đi.”
Qua bốn tháng, quả nhiên bụng Du Dao bắt đầu lớn lên.
Trước đây Du Dao không có thói quen ngủ trưa, nhưng từ khi mang thai, dần dần lại có thêm phân đoạn này. Những ngày trời nóng còn đỡ, trưa ngủ hơn một tiếng là chiều rất khỏe, song, lúc bắt đầu trở lạnh, Giang Trọng Lâm cứ lo cô ngủ hớ hênh sẽ cảm, nhiệt độ trong phòng luôn được điều chỉnh cẩn thận.
Du Dao lơ mơ tỉnh dậy, thò tay ra khỏi chăn, bên ngoài cũng rất ấm áp. Cô ngồi dậy vò vò mái tóc dài hơi rối, cúi đầu sờ bụng. Mọi hôm cô thường ngủ hai tiếng, hôm nay chắc do hơi khát nên mới một tiếng đã tỉnh.
Cô ngẩng đầu, toan đứng lên đi rót nước, chợt kinh ngạc phát hiện cánh cửa thông sang thư phòng trong phòng ngủ bị đóng lại. Cánh cửa kia đó giờ vẫn mở, sao nay lại đóng thế nhỉ?
Du Dao mặc đồ ngủ xuống giường, thuận tay cầm chun buộc tóc lại. Đi tới trước cửa, cô loáng thoáng nghe được tiếng Giang Trọng Lâm vọng ra từ bên trong.
Anh ấy đang nói với ai vậy ta, có khách à?
Du Dao đẩy nhẹ, cánh cửa từ từ mở sang hướng phải. Cô phát hiện Giang Trọng Lâm đang đứng cạnh thứ gì đó trông như bảng trắng dùng dạy học, đưa lưng về phía cô viết viết gì đó. Trong phòng không có ai khác, anh cũng chẳng nói gì.
Giang Trọng Lâm không biết Du Dao đã tỉnh, đang đứng ngoài cửa nhìn anh. Nghĩ nghĩ, cô rón rén đi tới phía sau xem anh viết gì.
Giang Trọng Lâm xoay người, thấy Du Dao áp sát vào thì giật mình, bút trong tay suýt rớt.
Cô nghía nghía, cảm thấy chữ anh siêu siêu đẹp, nhờ nhiều năm viết bút máy đây mà. Cô không kiềm lòng, đùa một câu, “Ông xã, chữ anh đẹp hơn em nhiều luôn ý.”
Giang Trọng Lâm nghe vậy, sặc tới phải ho khan. Đoạn, anh cúi đầu xem đồng hồ đeo tay, nói: “Ngại quá, sắp hết giờ rồi, chúng ta nghỉ mười lăm phút đã nhé.”
Du Dao cảm thấy anh không giống đang nói với mình lắm, cô khó hiểu, đồng thời cũng có một dự cảm không tốt, bèn ngó quanh bốn phía, “Anh nói chuyện với ai thế?”
Trong phòng không có gì khác thường, nhưng vào khoảnh khắc Giang Trọng Lâm yên lặng ấn nút đóng trên thiết bị đầu cuối, hình chiếu một phòng học lớn đầy sinh viên đang trợn mắt há mồm nhìn cô bỗng xuất hiện.
Du Dao sau khi hình chiếu biến mất: “…”
“Sao hôm nay em dậy sớm thế?” Thầy Giang vẫn ôn hòa hỏi cô.
Nhưng mặt Du Dao đã đơ cả rồi, cô chỉ chỉ bức tường nơi hình chiếu vừa biến mất, “Đó là gì?”
Thầy Giang đáp: “Một đàn anh bên Đại học Hải Thành nhờ anh lên một tiết lâm thời, anh không tiện từ chối, mà bỏ em ở nhà một mình thì lo, nên anh chọn dạy online.”
Dạy online? Nghĩa trên mặt chữ, Du Dao hiểu ngay, lập tức hít một hơi: “Vậy vừa rồi là, anh đang dạy học, các bé sinh viên nhìn thấy anh được, cũng nhìn thấy em được?”
Thầy Giang yên lặng gật đầu.
“Anh chỉ bật hình chiếu bên anh, không mở bên kia, nên lúc nãy em mới không thấy chúng.” Du Dao đang ngủ trưa, mọi ngày nhẽ ra phải một tiếng nữa mới dậy, khi đó anh cũng đã dạy xong rồi, dè đâu hôm nay cô lại tỉnh sớm, vừa khéo gặp phải.
Du Dao che mặt, quay đầu đi ra cửa. Nửa đường, cô xoay người nhìn Giang Trọng Lâm, suy sụp nói: “Hồi nãy… Em lỡ gọi anh là ông xã.”
Thầy Giang hiểu ý, an ủi cô: “Không sao, em đúng là vợ anh mà, không có gì sai hết.”
Du Dao vẻ mặt sự việc vượt ngoài dự kiến: “Danh tiếng, khí tiết một đời của anh sẽ khó giữ được đó!”
Thầy Giang bật cười, lắc đầu, “Danh tiếng gì chứ, anh chỉ là một giáo viên thôi mà.”
“Hôm nay sao em dậy sớm vậy, đói bụng à? Hay ngủ không ngon?” Thầy Giang theo cô ra ngoài.
Thấy anh thản nhiên như thế, Du Dao cũng quăng việc vừa rồi ra sau đầu, “Khát quá nên tỉnh. Anh còn phải dạy mà, khẩn trương lên, em tự rót nước uống là được.”
Thầy Giang cười cười: “Không sao, còn mười phút nữa, để anh rửa cho em mấy quả dâu.”
Ở một diễn biến khác, trong một phòng học tại Hải Thành, tất cả sinh viên đều đần ra. Ai nấy ù ù cạc cạc nhìn nhau, sau đó chợt một nữ sinh hét lên, “A a a chị nào kia! Chị ý gọi nam thần là gì cơ?!!”
Một nam sinh đeo kính có vẻ thanh nhã ngơ ngác phun một câu thô tục, “Ơ cái đệt?”
Một nam sinh đang cầm thiết bị đầu cuối khác trân trân dòm chỗ đã tối đi trên bục giảng, vẫn còn mù mờ, “Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Tôi chỉ cúi đầu lướt Weibo tí thôi, tự dưng nghe thấy một giọng nữ. Nhà thầy Giang có em gái nào hả?”
“Mẹ kiếp, trọng điểm không nằm ở đó!” Bàn cùng bạn cậu ta gào lên, “Em gái kia mặc đồ ngủ xỏ dép lê, còn kêu thầy Giang chúng ta là ông xã kìa, mày không nghe hả?”
“A a a ông xã bị cướp rồi, tui cũng muốn gọi nam thần là ông xã!”
“Đậu xanh, mày dám nói lời đó trước mặt thầy Giang không?”
“Tao nào dám hụ hụ hụ cơ mà chị vừa nãy là ai vậy tại sao lại gọi thầy Giang là ông xã hay là chị ý là vợ thầy nhưng nếu thế thì cô Giang quá trẻ rồi tao không tin chuyện quái gì đang xảy ra chắc chắn là tao chỉ đang ngủ gục trong giờ học thôi!”
“Thật ra tôi gặp chị xinh đẹp này rồi, lúc trước chị ấy từng tới trường, thầy Giang còn đích thân đi mua lẩu khô cho chị ấy…” Một nữ sinh yếu ớt nói.
Tiếp đó, có một nam sinh đẩy mắt kính của mình bằng một tư thế giống hệt Giang Trọng Lâm, nói rất bình tĩnh: “Trước kia tôi từng nghe một tin đồn liên quan tới thầy.”
Tất cả đồng loạt hau háu nhìn về phía cậu ta.
Nam sinh lật một trang sách, cười bí ẩn: “Có điều tôi không dám nói, mọi người tự xem đi, link đã đăng trong nhóm rồi đấy.”
[1] Trăm hoa đua nở, trăm nhà đua tiếng (百花齐放, 百家争鸣) là khẩu hiệu của một giai đoạn chuyển tiếp ngắn ở Trung Quốc từ năm 1956 đến năm 1957, nay cũng dùng để hình dung cảnh tượng giới nghệ thuật phát triển tự do, mạnh mẽ.