Người Tôi Yêu, Nay Đã Bạc Đầu

Chương 27: Khi sóng thần ập đến, cánh bướm đã nhẹ nhàng đậu trên một cánh hoa




Chỉ trong mười mấy phút nghỉ giữa giờ, tin một cô gái trẻ bí ẩn bỗng dưng xuất hiện khi thầy Giang đang dạy học nhanh chóng bùng nổ trên diễn đàn nội bộ ban xã hội Đại học Hải Thành. Sau khi tập thể sinh viên điên cuồng tru tréo, một đàn chị đã tốt nghiệp nhiều năm, hiện đang theo giảng viên hướng dẫn theo đuổi học hàm cao hơn lặng lẽ xuất hiện, xác nhận thân phận của cô gái.
—— Đó là vợ thầy Giang, họ đã kết hôn hơn bốn mươi năm rồi.
Chỉ một câu đã khiến các sinh viên ngẩn tò te. Ố, vậy thực tế cô Giang đã hơn sáu mươi rồi à, nhưng, nhưng sao cô trông trẻ quá vậy!
Không để họ kịp phát rồ tập hai, một đàn chị khác đã dẫn link một tin tức từng gây xôn xao dư liệu vào bài viết. Tin có tiêu đề: “Người vượt thời gian thứ năm —— Cô gái hai mươi tám tuổi xuyên qua bốn mươi năm”.
Tuy đàn chị không nói thêm bất kì lời thừa nào, song, mọi người đều lặng thinh. Ai cũng biết, thầy Giang từng kết hôn, nghe đâu vợ thầy hoặc đã mất vào bốn mươi trước, hoặc mất tích.
Sau khi tiến hành đối chiếu, hơn nữa liên tục được nhiều đàn anh đàn chị xác nhận, sinh viên ban xã hội bấy giờ mới tin sự kiện xuyên thời gian hiếm thấy này thật sự xuất hiện ngay trước mắt. Thế mà bọn họ lại chả hay biết gì cả, thầy Giang giấu kín dữ! Nếu không có sự cố ngoài ý muốn kia, e rằng đó vẫn chỉ là bí mật.
“Mọi người đừng truyền bá việc này nhé, nhất là không nên đăng bất kì bài viết hay ảnh chụp nào liên quan đến cô Giang, vì thầy Giang đã làm đơn xin bảo mật, ảnh, video, tên, địa chỉ, bất cứ thứ gì tiết lộ tin tức cụ thể của cô Giang đều sẽ bị xóa bỏ, đồng thời thầy cũng có quyền khởi tố kẻ có hành vi ác ý đăng bài câu view câu like. Nhờ tham gia chuyến du lịch của Hiệp hội Văn học năm nay mà tôi được gặp qua cô Giang, lúc ấy thầy Giang đã nói riêng với chúng tôi rằng, thầy sẽ tận lực không để lộ thân phận cô, hi vọng cô có thể sống yên bình, không bị quấy rối.”
Các em gái cảm tính ban xã hội đọc xong, mường tượng chuyện tình mất mà tìm lại nhưng phải đối mặt với tâm trạng phức tạp khi dung mạo người thương vẫn như xưa của idol nhà mình, chợt khóc nấc lên, “Thương quá đi, chắc idol buồn lắm!”
“Òaaaa, đúng thế, đặt mình vào hoàn cảnh đó là thấy buồn chất đi được. Tôi nghĩ chắc chắn thầy Giang rất yêu vợ, bốn mươi năm vẫn chưa đi bước nữa, vả lại mọi người để ý không, ban nãy lúc em gái kia, à nhầm, lúc cô Giang xuất hiện, thầy nhìn cô dịu dàng biết bao, muốn khóc thiệt sự á!”
Đàn chị trả lời: “Không sai, thầy Giang tốt với cô ấy lắm. Hồi đi du lịch ở nông trại, có lần cô cùng đi hái quýt với bọn chị, lúc cô quay lại, thầy cầm trái quýt cô cho, đứng nhìn theo theo bóng lưng cô rồi tự dưng cười. Lúc cô trèo cây hái quả, thầy cũng lo sốt vó, cứ nghển cổ trông lên như muốn gọi cô xuống nhưng lại sợ cô mất hứng ấy.”
Một loạt tin tức nóng sốt được truyền ra, do đó vào tiết học online kế tiếp của Giang Trọng Lâm, không cô cậu nào có thể tập trung nghe giảng. Rất nhiều sinh viên lén lướt diễn đàn, nhiều hơn nữa là các em gái không nén nổi nước mắt khi nhìn thầy, hoàn toàn chẳng biết thầy mình đang giảng gì. Chỉ mỗi thầy Giang – nhân vật chính của sự kiện này – là cực kì bình tĩnh, cứ bài tôi tôi giảng như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cuối tiết, thầy Giang đẩy kính, mở hình chiếu phía phòng học ra. Nhìn các sinh viên có phần non nớt kia lập tức thẳng lưng vờ nghiêm túc, anh ôn hòa nói: “Tiết sau mọi người nộp một bài viết tổng kết về tiết này nhé.”
Tim các bạn sinh viên chẳng hề nghe giảng run lên, sau đó bình tĩnh lại, nghĩ thầm, ơn giời, may mà có video quay lại.
Thầy Giang bất ngờ bổ thêm một nhát, “Tiết này không có bản ghi.”
Chúng sinh viên: “…” Gì cơ? Khoan đã, không phải chứ, thầy Giang không phải loại người diệt cỏ tận gốc như vậy mà! Sao thầy không chừa đường sống cho những đứa trẻ đáng yêu bọn em chứ!
Đến tận khi thầy Giang gật đầu cười với mọi người và ngắt kết nối rồi, tất cả vẫn chưa hoàn hồn.
Hồi lâu sau, một cậu trò giơ thiết bị đầu cuối lên, ngơ ngác bảo: “Trên diễn đàn tổng có người mắng thầy Giang kìa.”
Cả phòng học lập tức nhìn sang, tiếp đó đằng đằng sát khí lôi thiết bị đầu cuối ra lướt diễn đàn, bài tập gì gì đó cứ để sau!
Khi cả diễn đàn Đại học Hải Thành long trời lở đất vì chuyện của thầy Giang, thì đương sự đang ung dung ngồi sofa với vợ.
Du Dao dời ánh mắt từ màn hình TV qua người anh, hỏi: “Bảo đảm tiết này chả ai nghe giảng hết?”
Giang Trọng Lâm gật đầu, “Ừm, không chú tâm lắm, nên anh giao bài tập cho chúng, bắt viết bài tổng kết về nội dung tiết hôm nay.”
“Ôi chao, hồi trước em ghét nhất kiểu giáo viên như vầy, xấu tính thế không biết! Cố ý chọn những lúc này mà giao bài tập liên quan!” Miệng nói vậy, nhưng mắt cô lại ngập ý cười.
Ông Giang cười lắc đầu, anh thở dài: “Mấy đứa nhỏ rất thông minh, mỗi tội cứ loi nhoi khó tập trung.”
Du Dao lo lắng thay “mấy đứa nhỏ thông minh” kia, “Nhỡ chúng không làm được bài thì sao?”
Ông cụ hiếm khi có một lần nháy mắt tinh nghịch, nom rất ư là vô tội, “Anh chỉ thêm vài tiết bổ sung cho chúng thôi mà, vốn chẳng có bài nào cả, không làm được cũng không sao.” Song anh biết, bọn trẻ rất tôn trọng mình, nên chắc chắn phân đoạn cắn bút vắt óc ngẫm lại xem anh đã nói gì là không thể thiếu.
Lần sau chúng sẽ biết, phải ngoan ngoãn nghe giáo viên giảng bài, có chuyện gì để hết tiết hẵng nói.
Lúc cuộc chiến bàn phím trên diễn đàn Đại học Hải Thành bước vào hồi gây cấn, lời đồn bay tứ tung thì thầy Giang không hề lên diễn đàn đang dùng bữa tối với vợ. Hồi trẻ quá lăn lội thành ra hại dạ dày, bác sĩ bắt anh phải nhai kĩ nuốt chậm. Anh từ tốn chậm rãi ăn, Du Dao phía đối diện thì đã xơi đến chén thứ ba. Có lẽ vì ăn cùng người ăn uống tốt, anh cảm thấy mấy món bình thường trước mặt cũng trở nên thơm ngon hẳn.
Trước đây ngày nào anh cũng ngồi đây ăn một mình, bữa cơm dường như nhạt thếch.
“Không được rồi, tay nghề anh chả tiến bộ gì cả.” Du Dao gặm một khối súp lơ tím, phun ra câu phê bình đã nén mấy tháng.
Lúc mới cưới, thầy Giang từng được mẹ dặn “Đàn ông tốt là người biết cùng vợ nấu cơm”, thế là cũng nghiên cứu thực đơn rèn tay nghề một thời gian. Nhưng rồi Du Dao mất tích. Hầu hết mọi bữa anh đều vô cùng qua loa, lúc ăn canteen, lúc ăn tiệm, lúc vớ đại món gì cho xong, cũng có lúc chẳng muốn ăn gì. Nói chung anh chỉ mới bắt đầu ổn định, tự nấu ăn được vài năm thôi.
Có điều sống một mình mà, nấu sao nuốt trôi là được, anh không để ý lắm. Nhưng hình như bây giờ không để ý không được rồi, vì Du Dao bảo khó ăn.
Thôi, không lười được nữa rồi, vẫn phải tiếp tục luyện tài nấu nướng bị bỏ rơi nhiều năm, thầy Giang nghĩ.
Trong khi hai vợ chồng tắm rửa xong lên giường ngủ, thuận tiện mở thiết bị đầu cuối tìm sách dạy nấu ăn, bài viết liên danh bác bỏ tin đồn do vài sinh viên ưu tú đã tốt nghiệp của ban xã hội vừa được đăng lên diễn đàn Đại học Hải Thành.
Bài viết giản lược tiền căn hậu quả của sự kiện này, giải thích rõ ràng cho những tin đồn loạn cào cào trong trường về người vợ xuyên thời gian của Giáo sư Giang, cuối cùng là lời cảnh cáo viết hoa in đậm, không cho phép tiết lộ tin tức, vây xem, cũng như phao tin đồn nhảm về cô Giang.
Dưới bài viết, các sinh viên hóng hớt ban đầu đồng loạt trợn mắt há mồm vì bất ngờ, sau đó ngày càng nhiều giáo viên, chủ nhiệm ban, thậm chí cả ID Hiệu trưởng cũng xuất hiện.
“Giáo sư Giang là người thầy có tiếng của trường chúng ta, đồng thời cũng là học giả nổi danh toàn quốc, nhân phẩm cao quý xuất sắc. Mong các bạn sinh viên tôn trọng đời sống cá nhân của thầy, đừng làm trái ý nguyện của thầy và quấy rối, cũng mong các bạn sẽ lí trí, cảm thông và khoan dung hơn với việc này.” Hiệu trưởng đam mê nuôi mèo đến nỗi suýt nữa khiến chúng chiếm lĩnh ngôi trường chẳng mấy khi nghiêm túc lên tiếng thanh minh.
Trong khi bài viết trên dần thu hút vô số lượt bình luận và chia sẻ, cho thấy sự việc đã sắp buông rèm kết thúc, đôi vợ trẻ chồng già vừa nãy còn xem sách dạy nấu ăn vẫn chưa ngủ mà lại bò khỏi giường —— Vì Du Dao xem một hồi liền thấy đói, định đi nấu bát mì ăn khuya, thế là thầy Giang cũng dậy theo cô. Du Dao đuổi anh về ngủ không được, đành san cho anh nửa chén mì nhỏ.
Du Dao vừa ăn mì mình tự nấu vừa lắc đầu chê dở. Trên thực tế, tay nghề của cô cũng chẳng hơn gì Giang Trọng Lâm, vợ chồng kẻ tám lạng người nửa cân. Bụng và sức ăn càng lớn, khẩu vị Du Dao cũng càng kén chọn.
Hai người quyết định bắt đầu từ ngày mai sẽ nghiên cứu sách dạy nấu ăn, cùng nhau thăng cấp cho tay nghề của mình.
“Xét thấy anh không hề có tiến bộ, nên bây giờ chúng ta đang đứng chung một vạch xuất phát.” Du Dao cầm sách nói rõ với Giang Trọng Lâm: “Nên là tới khi bé ra đời, tài nấu nướng của em có thể sẽ bỏ xa anh.”
Thầy Giang ngắt một lá cải thìa, nghiêm túc tán thành: “Em nói phải.”
Cảm thấy dây buộc tạp dề hơi chặt, Du Dao đưa tay nới lỏng, đồng thời lên án ông cụ bên cạnh, “Sao anh chả có tí ý chí chiến đấu gì vậy?”
Thầy Giang: “…” Hình như có một cuộc so tài vừa được bắt đầu theo một cách kì diệu nào đó. Nhưng anh không hề nói muốn đua với cô mà, người trẻ ưa mấy loại thi đấu thế này thật.
Đón nhận ánh mắt của Du Dao, Giang Trọng Lâm cuối cùng hơi lên dây có tinh thần: “Thôi được, anh sẽ cố gắng không thua.”
Du Dao nhìn anh, cảm thấy đây đúng là một tuyển thủ nhận mệnh, kiểu sẽ mỉm cười bảo “Tôi chịu thua” mà không hề phản kháng. Xem ra muốn cải thiện bữa ăn thì chỉ có nước tự túc chứ không dựa vào ông Giang chỉ khoái cải thìa xào, yêu bí đỏ hấp được rồi.
Kết quả, tối đó ra ngoài tản bộ, Giang Trọng Lâm bất ngờ hỏi xin bí kíp của các chị hàng xóm có tuổi, thậm chí lúc cô tắm xong còn bắt gặp anh đang ngồi trong thư phòng chép lại sách dạy nấu ăn.
“Anh làm gì thế? Sách có bản điện tử mà, sao phải viết tay nữa?” Du Dao không tài nào hiểu nổi.
Thầy Giang ngẩng đầu nói: “Giúp nhớ sâu hơn, sách điện tử chỉ phức tạp quá, anh tóm tắt ngắn gọn vài trọng điểm thôi.” Anh nắn nót viết lại, thỉnh thoảng còn dừng bút ngẫm nghĩ, trông cứ như đang ghi chép tư liệu gì ghê gớm lắm.
Du Dao thấy thế cũng phải chào thua. Chỉ là nấu nướng thôi mà, sao cứ như đang nghiên cứu học thuật vậy?! Không có tinh thần ở đâu ra, ý chí chiến đấu anh già nhà cô đang sục sôi đây này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.