Người Tôi Yêu, Nay Đã Bạc Đầu

Chương 30: Không phải là chú vàng anh nhỏ, mà là một đóa hoa không tàn




“Ấy ấy, bụng cháu cũng lớn rồi, đường sau mưa trơn lắm, trời lại lạnh thế này sao còn đi ra ngoài?”
Du Dao tình cờ gặp bác hàng xóm, cho dù đồng thế hệ với Giang Trọng Lâm, nhưng mà lúc nào bác cũng xem cô như cháu gái, lần trước đi chợ gặp cô còn trìu mến cho cô một quả táo.
“Cháu chỉ là thích ra ngoài đi lại thôi mà, không quen ngồi trong nhà suốt, dì vừa đi chợ về ạ?” Du Dao trò chuyện với bác hàng xóm rồi tiếp tục đi về phía trước. Cô mặc một chiếc áo khoác lông rộng thùng thình, bên ngoài là chất liệu giữ ấm mới, bên trong không biết là lông con gì, tạm thời cứ gọi nó là áo khoác lông thôi.
Nhờ chức năng giữ ấm rất hiệu quả của nó nên Du Dao không hề thấy lạnh, mặt mũi hồng hào tươi tắn, thậm chí vì gần đây ăn khá nhiều mà còn tròn trịa hơn xưa.
Chẳng biết sinh xong có ốm lại được không. Nghĩ nghĩ, Du Dao cúi đầu nhìn bụng mình, hệt như có một quả dưa hấu to tướng trong đó.
Hôm nay Giang Trọng Lâm có việc phải ra ngoài, cô ở nhà một mình chơi trò chơi mỏi mắt, dứt khoát thay đồ đi dạo. Thầy Giang đối đãi với thai phụ rất cẩn thận, vì tránh để anh về rồi biết cô ra ngoài một mình lại hoảng sợ, Du Dao không dám đi xa, chỉ loanh quanh trong quảng trường nhỏ cạnh tiểu khu.
Tiết trời đương lạnh giá, quảng trường thưa thớt người qua lại, phần lớn mặc áo khoác, rụt cổ bước nhanh. Du Dao đút tay vào túi, tùy ý quan sát họ. Lấy bốn mươi năm làm ranh giới, những gì có trong kí ức của cô từ khi sinh ra và những gì hoàn toàn xa lạ được phân tách rõ ràng.
Cô trông thấy một cô gái trẻ tầm mười mấy tuổi mặc váy, mang đôi tất thoạt nhìn có vẻ mỏng manh, dường như hoàn toàn không sợ lạnh. Chẳng lẽ chất liệu quần áo bốn mươi năm sau đều được cải biến rõ rệt như vậy, đôi tất mỏng tang đó cũng có chức năng giữ ấm cực tốt?
Du Dao nhớ mình lúc còn là một thiếu nữ cũng thích mùa đông mặc loại quần áo vừa nhìn đã thấy lạnh này, đơn giản vì người trẻ tuổi chỉ cần đẹp trai xinh gái là được, chịu lạnh một tí cũng đâu có sao. Sau này khi đã hai mươi mấy tuổi, đã đi làm vài năm, cô vẫn thích mặc các kiểu quần áo đẹp. Không chỉ thế, cô còn mua đủ thứ mỹ phẩm, trước khi ra cửa thay đồ làm tóc trang điểm nhẹ, tối về lại đắp mặt nạ… Bắt đầu từ khi nào thì cô dần dần không còn để ý những chuyện này nữa nhỉ?
Hình như là không lâu sau khi kết hôn với Giang Trọng Lâm.
Lúc mới cưới, cô làm gì anh cũng hiếu kỳ, sáng cô dậy trang điểm anh cũng mơ mơ màng màng bò lên, ngồi sau lưng tò mò nhìn cô cầm các thứ na ná nhau bôi lên mặt rồi bày ra vẻ mặt cẩn thận kính nể đối với một lĩnh vực xa lạ.
“Quá khó khăn, sao em có thể nhớ cách dùng của nhiều thứ như vậy mà không lẫn lộn thế? Trông chúng thoạt nhìn có khác gì mấy đâu.” Bạn trai thẳng hỏi cô.
Cô trợn mắt dùng bút kẻ kẻ, nói với anh chồng trẻ tuổi: “Nói thật, em cũng cảm thấy ngày nào cũng trang điểm mệt chết được, nhưng mà anh xem này.” Cô quay đầu tặng anh một nụ hôn gió, “Trang điểm rồi nhìn xinh hơn nhiều.”
Giang Trọng Lâm nghiêng đầu, dùng bả vai cọ cọ gương mặt ửng đỏ, né nụ hôn gió của cô, khe khẽ nói: “Anh thấy em không trang điểm cũng rất đẹp, mỗi tối tắm xong càng đẹp hơn nữa.”
Du Dao tàn nhẫn đánh tan sự ngây thơ của anh, “Thật ra thì mỗi khi tắm xong em đều lấy máy sấy tạo kiểu tóc cho đẹp, anh tưởng tóc rối mà không đi sự quyến rũ dễ có vậy hả? Còn nữa, muốn giữ cho da căng mượt mịn màng thì tất nhiên phải dùng các loại nước hoa hồng và sữa dưỡng.”
Anh chồng trẻ ngô nghê “A…” một tiếng.
Cô lau tay, đi tới xoa nắn mặt chồng, “Đồ ngốc.”
Tối hôm đó cô vừa tắm xong, anh liền mở cửa ra muốn nhìn cô sấy tóc tạo kiểu. Xem xong một lần, anh nói: “Trông mệt chết được, đã vậy ngủ một giấc là mất.” Du Dao cầm máy sấy thở dài, “Em cũng thấy mệt mỏi thật.”
Anh Giang hăng hái tự tiến cử, “Để anh giúp em.”
Du Dao đồng ý, cuối cùng thành công có được một quả đầu xù rất có tính kinh dị, rối không thể tưởng, phải lấy lược chải một hồi lâu mới tạm ổn. Anh Giang chải đầu cho cô, nhắc lại ý kiến của mình, “Anh vẫn cảm thấy em thế này cũng đẹp.”
Đúng vậy, anh cảm thấy cô trang điểm đẹp, không trang điểm cũng đẹp; cô mỉm cười dùng dao nĩa ăn cơm Tây đẹp, ngồi quán lề đường dùng tay ăn tôm hùm mặt đầy dầu ớt cũng đẹp; cô mặc váy hoa đẹp, mặc áo sơ mi lỗi mốt phối với quần đùi rộng cũng đẹp; không hề có hình tượng ngồi gác chân trên sofa đẹp, nửa đêm xông ra ban công đấu võ mồm với cậu chàng chơi trống điện tử dưới lầu cũng đẹp, thậm chí ngoáy lỗ tai cũng đẹp hơn người khác.
Cứ hễ cô hỏi “Em thế này có đẹp không?” là anh đều lập tức gật đầu khen đẹp, ánh mắt chứa chan chân thành khiến người ta không tài nào nghi ngờ nổi.
Trước khi kết hôn, Du Dao đã từng hoài nghi hình tượng mình trong mắt Giang Trọng Lâm có khẩu độ, những tưởng sau khi cưới, thấy cô cũng ăn cũng ngủ, cũng đi nhà xí thì sẽ thấy bình thường trở lại, ai ngờ lớp filter ấy lại ngày một dày hơn.
Bởi thế Du Dao cũng dần dần cảm thấy, trang điểm nỗi gì nữa, với tên này thì có hay không cũng như nhau cả thôi, cảm giác dã tràng xe cát khiến cô ngày càng lười. Ban đầu chỉ là lười kẻ mắt thoa son các kiểu, về sau hễ cuối tuần được ở nhà thì cả mặt cũng lười rửa —— tình trạng chẳng khác gì hồi chưa kết hôn.
Chẳng qua, sống một mình dù sao cũng phải khác với sống hai mình. Mỗi khi bệnh lười phát tác, cô cao giọng ới Giang Trọng Lâm một tiếng, anh chàng sẽ ngậm bàn chải đánh răng chạy ra.
“Sao thế?”
Cô nằm bẹp trên giường hỏi anh: “Mắt em có ghèn không?”
Giang Trọng Lâm yên lặng gật đầu, đi nhúng khăn quay lại lau lau làm cả mặt cô biến dạng, Du Dao bỗng dưng giơ tay làm mũi heo trêu anh, Giang Trọng Lâm cười văng cả bọt kem đánh răng lên mặt cô.
“Á à! Ranh con, dám phun bọt vào chị à!” Cô đứng lên, giương nanh múa vuốt làm bộ muốn đánh người, anh vừa cười vừa nhặt bàn chải chạy về nhà vệ sinh, miệng vẫn nói: “Anh không cố ý mà, phụt, em mới cố ý đấy.”
Giang Trọng Lâm cố thủ nhà vệ sinh nhất quyết không chịu ra, cực kì ấu trĩ.
Không hiểu sao hồi trẻ anh lại dễ cười đến thế, vừa chọc tí đã cười, thế nào cũng cười được, chỉ là làm mũi heo thôi mà anh đã cười suýt tắt thở. Tối đó đang giúp cô sấy tóc thì bỗng nhiên cười ngặt nghẽo, Du Dao chẳng hiểu mô tê gì, sờ sờ mái tóc còn âm ẩm quay đầu nhìn anh.
“Cười gì đấy hả?”
Giang Trọng Lâm rất thật thà, cười đến thở hổn hển trả lời: “Nhà anh trước đây có nuôi một con chó, vừa rồi tự dưng nhớ tới anh cũng từng sấy tóc cho nó như thế này.”
Du Dao nhảy dựng lên, “Hây, kẻ nào cả gan mắng ta là cún, đến đây nhận lấy cái chết!”
Giang Trọng Lâm ôm máy sấy vừa lăn vừa bò lui về góc tường, cười không ngừng, xua tay giải thích: “Không có không có, ha ha, không phải mà, anh không có ý đó, anh chỉ cảm thấy em xù xù đáng yêu y như nó thôi.”
Du Dao kể cho anh nghe trong nhà trẻ mình có một bé trai bị một bé gái đánh khóc, ấy vậy mà hôm sau nó vẫn tặng hoa thủ công tự làm cho người ta. Giang Trọng Lâm nói: “Chắc chắn cậu nhóc đó thích cô bé kia.”
Du Dao: “Tại sao chứ, vì thích bị đánh á?”
Giang Trọng Lâm nhìn cô, nhìn thế nào lại không nhịn được cười, “Thì là thích thôi.”
Du Dao bỗng hiểu ra, giơ tay quay sang anh, “Anh cũng muốn bị đánh đúng không, nào, tới đây để chị thỏa mãn cưng.”
Khoảnh khắc vui vẻ đó dường như mênh mang mãi đến tận bây giờ, Du Dao đứng dưới bóng cây thường xanh ở quảng trường, cảm giác mình chợt bất giác nở nụ cười như đã từng trong hồi ức.
“Dì ơi, dì cười gì thế?” Cô bé mười mấy tuổi mặc váy lúc nãy đứng trên một tấm ván trượt lơ lửng lướt sang đây, kỳ quái nhìn cô rồi lại thò ra ngó ngó cây đại thụ trước mặt, “Trên cây có gì ạ? Hay là tổ chim?”
“Không có gì đâu. Ầy, bé ơi, cháu đi tất mỏng thế mà không lạnh hả? Sao không mặc nhiều quần áo chút?”
Cô nàng xoay một vòng như cánh bướm, “Cháu không lạnh ạ, thanh niên không sợ lạnh, chỉ có mấy người già như các dì mới luôn tưởng bọn cháu lạnh ấy.”
Du Dao buồn cười nghĩ bụng, lần đầu tiên mình bị gọi là người già. Nhưng ngẫm lại cũng không sai, đối với cô nhóc thì đúng là cô già rồi, ít nhất ở độ tuổi mười mấy như này vẫn chưa thể tưởng tượng nổi mình lúc ba mươi tuổi sẽ trông thế nào. Như là… Du Dao cũng không tưởng tượng nổi bản thân năm sáu mươi vậy.
Gần đây cô thường dùng ánh mắt nghiên cứu để quan sát những thanh thiếu niên trẻ tuổi hơn ở khu vực xung quanh, cố gắng muốn hiểu được suy nghĩ của Giang Trọng Lâm hiện tại. Những khi gặp cô, liệu anh có cảm giác giống mỗi lần cô nhìn những đứa trẻ này không?
Du Dao vừa tùy ý nghĩ đến mấy vấn đề này, vừa nói chuyện phiếm với cô thiếu nữ mạnh miệng đứng run rẩy trong gió rét trước mặt, “Tất này của cháu làm từ chất liệu đặc thù có thể tỏa nhiệt đúng không?”
“Không dì ạ.” Cô gái bật cười, cứ tưởng bà dì này nói đùa.
Bởi vậy Du Dao cảm khái nghĩ, tại sao đã qua bốn mươi năm rồi mà vẫn chưa phát minh ra loại vớ mỏng mùa đông mang không sợ lạnh nhỉ?
Cô đứng đây hàn huyên với cô gái xa lạ một lúc lâu, con bé không biết cô xuyên thời gian, chỉ thấy cô nói chuyện rất thú vị nên cười liên tục, hệt như một chú chim vàng anh nhỏ.
Du Dao bỗng nhiên vỡ lẽ, ồ, thì ra không phải Giang Trọng Lâm ngày xưa dễ cười, mà là người trẻ tuổi ai cũng thế cả. Càng lớn chúng ta càng khó buồn cười.
Cô chào tạm biệt cô bé trượt ván rồi về nhà, đến cửa tiểu khu thì gặp Giang Trọng Lâm đang vội vàng đi tìm. Anh mặc áo khoác choàng khăn quàng cô, đến tận lúc trông thấy cô, nét nôn nóng trên mặt mới tan đi.
“Sao anh về nhanh vậy?” Du Dao kinh ngạc hỏi, rõ ràng trước khi ra cửa bảo chiều mới về mà, nên cô mới dám tản bộ trắng trợn thế.
Giang Trọng Lâm đi tới bên cô, “Anh về sớm, em lạnh không, bên ngoài gió lớn, sao không mặc nhiều quần áo chút hả?”
Du Dao cảm thấy câu này quen tai cực, hình như vừa nãy cô cũng nói với con bé kia y hệt.
Cô bỗng cười rộ lên, nắm lấy bàn tay hơi lành lạnh của anh, hỏi: “Anh có cảm thấy em giống một con chim vàng anh nhỏ không?”
Giang Trọng Lâm không hiểu sao tự dưng cô lại hỏi thế này, anh sửng sốt một chút rồi lắc đầu.
Cô không phải chú vàng anh nhỏ, mà là đóa hoa không tàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.