Khi Giang Trọng Lâm tỉnh lại, anh thấy Du Dao ngồi trên một chiếc ghế mềm cạnh giường, đang xem gì đó trên thiết bị đầu cuối nhưng không tập trung, ánh mắt hướng về một thứ vô định. Phải nhìn một hồi lâu cô mới phát hiện, đặt thiết bị xuống rồi rót cho anh cốc nước.
“Nào, uống tí nước ấm trước đi.” Một tay cô sờ lên trán anh, tay đưa chìa cốc nước đến.
Giang Trọng Lâm nhấp hai ngụm thấm giọng, đoạn bảo: “Anh thấy khỏe hơn rồi.” Thấy đã sang giờ chiều, anh lại hỏi: “Em ăn trưa chưa?”
“Em ăn rồi, còn nấu cho anh nồi cháo trắng đấy. Anh đói không, ăn tí nhé?” Du Dao nói giọng bình tĩnh, “À, đo nhiệt lại em xem.”
Đỡ hơn rồi, nhưng vẫn còn sốt nhẹ. Rút nhiệt kế về, cô đứng dậy vào bếp múc cháo, thêm vài thứ ăn kèm bớt nhạt miệng, đặt vào trước mặt Giang Trọng Lâm. Nào biết anh không dùng ngay, chỉ do dự nhìn sắc mặt Du Dao, “Sao thế? Hình như em không vui?”
Du Dao đâu ngờ anh nhạy cảm tới vậy, cô tự thấy mình bình thường lắm rồi, bèn nhướng mày, “Anh bệnh mà em hớn hở mới kì đấy.”
Giang Trọng Lâm không có ý đó, anh cảm giác Du Dao khang khác so với bộ dạng tức giận thở khì khì trước khi mình ngủ. Du Dao bất chấp ý kiến ai kia, cô đã bắt đầu bưng chén xúc một muỗng cháo, ra chiều muốn đút cho anh.
Ông Giang đành nói: “Tự anh ăn là được.” Sốt nhẹ thôi mà, không đến nỗi cần người mớm.
Du Dao khăng khăng kề tới môi anh, anh già đối mắt vợ, đành há miệng chiều cô.
Tranh thủ lúc Du Dao bưng đồ về phòng bếp, Giang Trọng Lâm mở thiết bị đầu cuối, xem mấy tin nhắn mới từ bạn bè và vài đứa học trò. Sắp tới có một hội thảo luận học thuật, bạn anh hỏi liệu anh có thời gian tham gia không. Ngẫm thấy chỉ là một cuộc gặp nhỏ mang tính giao lưu, Giang Trọng Lâm liền từ chối khéo. Các học trò thì quan tâm sức khỏe thầy, có vẻ đã biết tin anh bị ốm từ Du Dao.
Anh lần lượt hồi âm ngắn gọn, đến cái cuối cùng, người gửi là học trò anh hồi ở thành phố cảng – Dương Mung Sơn. Hồi ấy anh chỉ là một thầy dạy tiếng Hoa cấp Ba bình thường, Dương Mung Sơn là một trong số ít học trò còn giữ liên lạc với anh. Dương Mung Sơn không trở thành giáo sư Đại học Hải Thành như anh, cậu học Sinh học, nghiên cứu mảng sinh mệnh nhiều năm, những năm rày đang làm việc ở Viện nghiên cứu Sinh Mệnh Mới.
“Chào thầy ạ. Lâu rồi không đến thăm thầy, nghiên cứu gần đây của em kết thúc rồi, có thành quả mới. Em vừa được nghe kể tình hình thầy dạo này, thật sự mừng cho thầy. Em định đến thăm thầy và người vợ thầy từng nhắc, chẳng hay có tiện không ạ? Với cả về chuyện trò nói với thầy năm ngoái, giờ thầy có muốn đổi ý không ạ? Mong có thể gặp thầy hỏi rõ.”
Nhìn đoạn tin nhắn, Giang Trọng Lâm chẳng do dự nhiều đã phản hồi đồng ý.
Dương Mung Sơn vừa hay đang online nên trả lời rất nhanh, định ra cuộc hẹn vào ngày kia.
“Hai ngày nữa sẽ có trò đến thăm anh.” Đợi Du Dao quay về, Giang Trọng Lâm chủ động báo cô.
Du Dao ngạc nhiên. Anh không thích học trò riêng tới thăm mình mà? Cô nghĩ thế, cũng hỏi anh như vậy.
“Đúng lúc anh cũng có vài chuyện muốn nói nên mới để tới luôn, tên là Dương Mung Sơn, học trò mấy năm đầu của anh. Nó thông minh lắm, bảo thiên tài cũng không ngoa, thiên tài ở một lĩnh vực.”
Du Dao nhạy bén nắm được ẩn ý của ông Giang, “À, còn các mảng khác thì hơi khó nói chứ gì? Cựu học trò của anh quá là nhiều, em cũng không lạ gì việc có nhiều kiểu người. Thôi anh đừng nhắc mấy này nữa, đang ốm thì cứ nghỉ ngơi đi, khỏi rồi hãy nói. Ngày kia mà không khỏe là em không cho gặp khách đâu đấy.”
Nghe cô hung tợn dọa nạt, Giang Trọng Lâm bật cười, “Chỉ là sốt thôi, mai khỏi ngay ấy mà.”
“Ban nãy thì ngủ một giấc là khỏe, giờ lại thành mai khỏi là sao?”
Giang Trọng Lâm hiểu, cô đang ngầm bảo anh “nói lắm quá mau khép miệng nghỉ ngơi”. Hồi mới kết hôn, vì khoảng cách ba tuổi, Du Dao dường như luôn có vẻ trưởng thành hơn anh. Mỗi khi anh làm sai chuyện gì, Du Dao đều nói như thể anh là em trai cô.
Hiện tại cô không còn vào vai đó, ấy thế vẫn nói chuyện với “bậc cha chú” này bằng giọng tương tự, Giang Trọng Lâm cũng bất đắc dĩ lắm.
Nhưng mà, “em trai” Giang nhỏ có thể nghe lời, “phận làm ông” Giang lớn có thể bao dung.
Giang Trọng Lâm nói không sai, hôm sau anh hết hẳn sốt thật, chẳng biết có phải nhờ thuốc hạ sốt kiểu mới công dụng tốt hay không. Song Du Dao vẫn rất cẩn thận, cả trong nhà ấm áp cô cũng bắt anh tròng hai lớp áo len, mặc thêm một chiếc may ô, không cho đi mua đồ. Ông Giang phản kháng vô tác dụng, đành bưng nước ấm ở yên trong nhà.
Hai ngày liền câu Du Dao nói nhiều nhất là: “Ráng uống nhiều nước ấm”, rót anh già bao cốc nước. Tuy “uống nhiều nước ấm” là một câu giễu trai ngơ bốn mươi năm trước trên mạng, nhưng bị bệnh uống nhiều nước ấm đúng là có hiệu quả thật. Du Dao xả thân vì chồng, Giang Trọng Lâm uống nước ấm, cô cũng uống chung, bất chấp việc ngày thường cô chả ưa nó mấy.
Hôm sau nữa, vị khách hẹn trước đúng hạn ghé thăm.
“Em chào cô Giang, em đã được nghe về cô từ lâu rồi ạ.” Trái với nét mặt lạnh nhạt, thái độ của người đàn ông tên Dương Mung Sơn rất mực kính cẩn. Dẫu biết Du Dao nhỏ tuổi hơn mình, người nọ cũng tỏ thái độ gì lạ, bày tỏ sự nghiêm kính từ đáy lòng.
“Thầy từng kể về cô với em, em rất vui và cũng rất biết ơn cô vì cô đã quay lại bên thầy.” Chú đẹp trai khoác áo gió cao ráo bất ngờ khom người với Du Dao, làm cô giật cả mình.
Kiểu gặp mặt khoa trương gì thế? Học trò Giang Trọng Lâm cô gặp nhiều, ngăn cách tuổi tác khiến tiếng gọi cô Giang của họ không chứa sự tôn kính dành cho người trên. Nhưng người này hình như…
“Mung Sơn, em khách sáo quá làm cô sợ.” Giang Trọng Lâm không thể không đứng ra xoa dịu bầu không khí.
Dương Mung Sơn đẩy chiếc kính cùng loại với thầy Giang, “Em xin lỗi.”
“À đâu, không sao mà, mọi người nói chuyện đi nhé.” Du Dao nhanh chóng lui quân, cô thấy có hơi không đỡ nổi vị “thiên tài” trong lời ông Giang.
Thư phòng chỉ còn hai người, Giang Trọng Lâm mời học trò ngồi. Đối phương an tọa đối diện anh, đoạn nhìn sang, vào thẳng vấn đề, “Thưa thầy, chắc thầy đổi ý rồi chứ ạ? Nay tới gặp cô là em biết nhất định thầy sẽ chấp nhận đề nghị của em.”
Giang Trọng Lâm cũng không nói thêm, chỉ thoáng mỉm cười, “Vậy phiền em nhé.”
Người nọ nghe vậy, một nụ cười mừng xuất hiện trên gương mặt nghiêm trang. Dương Mung Sơn nhấp môi, mắt bất ngờ ánh lệ, “Không phiền chút nào ạ, em rất vui được thấy thầy thắp lại hi vọng sống. Thầy là bậc cha anh tôn kính nhất trong lòng em, thầy đã giúp đỡ em bao lần, nay có cơ hội được báo đáp thầy, em vui lắm. Thầy yên tâm, loại thuốc mới vừa được nghiên cứu ra tiến bộ và an toàn hơn năm ngoái nhiều, chưa từng xảy ra phản ứng xấu trong quá trình thí nghiệm. Điểm tín dụng của thầy cũng đủ, chỉ cần đề ra yêu cầu là bên em sẽ có thể phát ngay thuốc mới cho thầy.
Giang Trọng Lâm gật đầu, “Năm ngoái thầy từng xem tài liệu em đưa, tác dụng phụ kia…”
Đối phương đáp rất chân thành: “Tác dụng phụ này không thể tránh ạ… Nhưng theo em thấy lấy độ nhạy vị giác đánh đổi thọ mệnh là hoàn toàn đáng giá.”
Thầy Giang cẩn thận nghe thêm vài thông tin về thuốc. Tuy Dương Mung Sơn từng đề cập đến loại thuốc kia hồi anh nằm viện năm ngoái mong anh chấp nhận, ngặt nỗi Giang Trọng Lâm khi ấy không đồng ý, anh chẳng hi vọng mình lại sống như thế thêm vài chục năm. Giờ đã quyết định dùng thì hẳn nhiên phải hiểu rõ hơn, dẫu anh biết học trò chắc chắn sẽ không làm hại mình.
Cuối cuộc trò chuyện, Giang Trọng Lâm căn dặn: “Em đừng nhắc việc này với cô nhé.”
Dương Mung Sơn sửng sốt, “Sao thế ạ? Nếu biết thầy có thể khỏe mạnh ở bên cô thêm nhiều năm, cô sẽ mừng lắm.”
Thầy Giang chỉ cười, “Cô rồi sẽ biết thầy có thể bầu bạn với cô bao lâu, nhưng chuyện thầy phải uống loại thuốc này vẫn không nên nói.”
“Vâng, thầy muốn thì em sẽ giữ bí mật vậy.”
Hai người hàn huyên cả một sáng trong thư phòng. Du Dao không nghe ngóng họ, tận khi Giang Trọng Lâm tiễn khách rồi, cô mới hỏi anh, “Học trò này kính anh như bố ruột luôn ấy, tại sao vậy anh?” Hơn nữa chắc chắn thầy Giang cũng đánh giá cao người nọ. Anh hiếm khi nhắc về ai với cô, do đó một khi đã nhắc thì người đó chắc chắn có vị trí trong lòng anh, chí ít quan hệ cũng phải tốt hơn bình thường.
Giang Trọng Lâm cũng không định giấu, bèn kể cô nghe nguồn cơn.
Năm ấy anh từng làm giáo viên cấp Ba ở một thành phố cảng, đứng lớp Dương Mung Sơn. Cậu trò sống trong gia đình đơn thân, bố nghiện bài bạc. Trở ngại hoàn cảnh khiến hình ảnh cậu trở nên nhếch nhác, tính cách thuở niên thiếu cũng thuộc dạng lầm lì quái gỡ kém hòa đồng, thành thử ra ở trường thường bị các bạn bắt nạt và xa lánh.
Giang Trọng Lâm không phải chủ nhiệm lớp, nhưng trời lại xui anh phát hiện vụ việc, hai lần giúp Dương Mung Sơn can thiệp hành vi bạo lực học đường này. Sau đó, Dương Mung Sơn bị giá tội trộm ba mươi ngàn tiền mặt mà một giáo viên cất trong văn phòng, nhà trường phê bình toan đuổi học, chủ số tiền muốn tố cáo cậu. Dương Mung Sơn nào có làm, nhưng cậu khó lòng thanh minh, còn bị bố tẩn một trận nhừ tử, nhất thời nghĩ quẩn quyết định tự sát.
Giang Trọng Lâm là người kéo cậu về từ lằn ranh sinh tử, truy tìm thủ phạm thật sự rửa mối oan cho cậu, giúp cậu khởi tố ông bố thường xuyên bạo hành mình, cứu cậu khỏi bể khổ, trợ cấp để cậu đến trường…
“Thảo nào anh ta kính trọng anh thế.” Qua lời tự thuật đơn giản của anh, Du Dao vẫn tưởng tượng được trước kia anh từng dốc bao tâm sức giúp cậu trò đó. Lúc ấy chính anh cũng trẻ măng, chẳng biết đã nếm trải bao đau khổ.
Cô bỗng kéo đầu thầy Giang sang, thơm một cái thật kêu vào má, khen anh không tiếc lời, “Thầy em giỏi thật! Làm tốt lắm!”
Cô thật sự lấy làm tự hào vì người đàn ông này.