Tuy Du Dao không thích gia đình anh họ nhiều như bố mẹ Giang, nhưng họ cũng không có khuyết điểm gì, còn khá nhiệt tình với người làm khách là cô. Đến bữa trưa, Du Dao mới biết mặt hết cả đại gia đình, bởi cháu trai lớn và cặp song sinh khác giới vừa lên cấp hai trước đó cứ ở trên lầu chơi trò chơi suốt, đến giờ mới chịu xuống.
Thanh thiếu niên tuổi này thường hơi ngang bướng, không thích quan tâm đến người khác. Du Dao cơm nước xong thì lên phòng trên tầng nghỉ ngơi, tình cờ bắt gặp hai đứa song sinh đang chơi trò chơi, cô hứng thú đứng một bên xem một lát, không lâu sau cũng nhập bọn luôn.
Du Dao chơi trò chơi lên tay nhanh chóng mặt, tựa như một khả năng đặc biệt, hơn nữa cô cực kỳ may mắn, hồi trước mỗi khi chơi mấy trò rút thẻ, các chiến hữu hay nhờ cô rút hộ, còn trêu cô có bàn tay của thần, thế nên Du Dao có rất nhiều bạn tốt trong trò chơi, nhưng hiện tại mấy trò ngày xưa cô thường chơi đều đã đóng cửa, cũng vì thế mà mất liên lạc với những người bạn ngày xưa.
Có nhiều chuyện ban đầu cô không cảm thấy gì, nhưng vượt thời gian lâu rồi cô lại từ từ nghĩ tới, dù chỉ là một số việc nhỏ cũng có thể khiến cô chợt buồn bã mất mát. May mà Du Dao không phải kiểu người thích để tâm vào chuyện vụn vặt, thế nên bây giờ cô mới có thể tiếp tục sống vui vẻ.
Hai nhóc nhanh chóng dẫn Du Dao đi thăng cấp, dọc đường cô tìm được nhiều vật phẩm tốt cho tiểu đội ba người, hai nhóc mới nãy còn lạnh nhạt lúc này hưng phấn nhích tới cạnh cô cười cười nói nói.
“Bên này bên này, nhanh lên, bà tìm thấy một cái nữa nè, tới xem coi là gì.”
“Quào! May thế may thế!! Cháu mở chỗ này mấy chục lần cũng chưa được! Sao bà mới thử đã ra rồi!”
Du Dao đắc ý ra mặt, chăm chú nhìn màn hình trò chơi chiếm hơn phân nửa bức tường, nhanh tay thao tác, “Có địch tới, chú ý, qua chỗ bà đi.” Cô vừa dứt lời thì tiện tay giải quyết một tên địch.
Hai nhóc kích động theo cô xâm nhập nội địa, lần đầu tiên cảm nhận được sự chiếu cố của trời.
Giang Trọng Lâm ở dưới lầu hàn huyên với hai cậu cháu trai thật lâu vẫn chưa thấy Du Dao xuống, thấy hơi lo nên lên xem, ai ngờ còn chưa tới nơi đã thấy cô đang chơi trò chơi với hai đứa nhóc ở phòng, bễ nghễ như người cầm đầu. Ba người chơi say mê, không hề phát hiện có người đứng phía sau. Giang Trọng Lâm chỉ xem mà không làm phiền, một lát sau anh lại lặng lẽ xuống lầu.
Đến tối lúc ăn cơm tất niên, cặp song sinh cười như tươi như hoa với Du Dao, khiến bố mẹ chúng sợ hết hồn, sao hai đứa nhóc ngang bướng nhà mình lại hiểu chuyện thế không biết.
Mọi người không ăn tất niên ở nhà mà đặt một phòng nhìn ra cảnh đêm tại tầng 166 của một nhà hàng ở Lâm Giang, từ nơi này có thể thấy một dòng sông với chiếc cầu lớn bắt ngang và vô số cao ốc rực rỡ phía bên kia sông, hơn nửa Hải Thành đều lập lòe trong màn đêm. Tuy sao trên trời ảm đạm, nhưng ‘sao’ dưới đất lại ngời ngời, người xe nườm nượp trên đường tựa như một vùng sao băng vùn vụt, đứng nơi lầu cao nhìn xuống, những huyên náo nơi phố thị như biến thành lời thầm thì truyền tới từ một thế giới xa xôi, chỉ còn lại sự tĩnh lặng khôn cùng.
Mọi người trong phòng tiệc ngồi ở vị trí của mình, bên cạnh đang phát chương trình đêm xuân. Ai nấy đều ăn uống nhiệt tình, Du Dao bị tiếng nhạc đêm xuân hấp dẫn, cô ngẩng đầu nhìn thử, đập vào mắt là một màu đỏ tươi vui, nhạc dạo thế mà không khác mấy mươi năm trước là bao, thật kỳ diệu, ngay cả điệu múa mở màn cũng giữ sự lạ lùng hoạt bát là chính. Rõ ràng có rất nhiều sự thay đổi và tiến bộ, chỉ mỗi chương trình đêm xuân là dường như vẫn duy trì những điều thú vị và ý nghĩa của mình, thậm chí giọng của nam MC mở đầu cũng chưa từng thay đổi.
Nhưng sau khi cẩn thận quan sát, Du Dao phát hiện đây không phải một trong những MC thường dẫn chương trình đêm xuân mà cô quen thuộc. Phải rồi, có lẽ bây giờ có lẽ họ đều lớn tuổi hoặc đã qua đời, đương nhiên sẽ không còn đứng trên sân khấu này nữa.
Cô bất giác có chút thất thần vì phát hiện nhỏ nhặt này. Chung quy vẫn không giống nhau.
Bên cạnh có tiếng chén đũa va chạm, Du Dao hoàn hồn, thấy Giang Trọng Lâm múc cho cô một chén bánh trôi tàu nhỏ, mấy viên bánh trôi trắng phau phau nổi trong nước dùng trắng sữa, tỏa hương thơm ngọt ngào.
Giang Trọng Lâm múc sủi dìn, anh cũng nhìn về màn hình lớn, “Mấy MC này hình như cũng đã dẫn chương trình đêm xuân nhiều năm rồi.”
“Hình như?” Du Dao buồn cười, “Năm ngoái anh không xem hả?”
Giang Trọng Lâm cười cười, “Có xem một lát.” Xem chương trình đêm xuân đón năm mới phần nhiều là nghi thức gia đình, khi những người nhà thân thiết nhất đều rời đi, anh cũng chỉ có thể ngồi một mình trước màn hình TV, chương trình náo nhiệt bao nhiêu, không gian quanh anh liền trống vắng quạnh quẽ bấy nhiêu, vậy nên anh thường chỉ mới xem mở màn, thêm hai tiết mục đã đi ngủ, nếu không lát nữa ngủ gục trên sofa rồi đến nửa đêm lại bị tiếng pháo đánh thức.
Bởi vì trong phòng rất ồn ào nên Du Dao phải thò sát lại anh để nói: “Em thấy giọng họ đều không khác nhau mấy, lúc nãy mà không nhìn mặt thì em cũng chẳng nhận ra.”
Đến một vở kịch ngắn, Du Dao ù ù cạc cạc xem một hồi cũng không biết có gì đáng cười, cô đụng đụng Giang Trọng Lâm bên cạnh, “Này là kịch gì thế, em chẳng hiểu gì cả?”
Thầy Giang dùng vẻ mặt mờ mịt nhìn sang, anh cũng không khá hơn cô. Cặp song sinh lại xem hiểu, khinh thường chê bai, “Đây là kịch cũ năm ngoái rồi ạ.”
Du Dao: Bà chỉ biết kịch bốn mươi năm trước, năm ngoái đã là mới rồi đó.
Những lúc thế này, cô và lão Giang cùng nhất trí lạ thường, nói chung người già đều xem không hiểu. Nghe hai đứa nhóc không ngừng phỉ nhổ, Du Dao buồn cười, hình như chương trình đêm xuân cũng giữ lại điểm bị phỉ nhổ này, coi như một đặc thù khác.
Bữa cơm tất niên này ăn rất lâu, cả nhà lại ngồi đây ngắm cảnh một lát rồi mới về. Dọc đường, Du Dao thấy có rất nhiều người đi lại, có cả màn hình lớn đồng thời chiếu chương trình đêm xuân ở các nơi, trong quảng trường đông nghìn nghịt có hoạt động đẩy mạnh tiêu thụ, có một vài minh tinh có chút tên tuổi được mời tới đang ca hát nhảy múa, có tổ chức rút thưởng, người nhiều đến phát sợ.
Mặc dù có lòng muốn vào góp vui, nhưng nhìn bụng mình, Du Dao vẫn lý trí dẹp ngay suy nghĩ đó. Bầu bì thế này mà lượn một vòng trong đó thì lúc chen ra cô sợ là sẽ phải sinh sớm mất.
Về đến nhà tiếp tục xem chương trình đêm xuân, chỉ là đêm xuân giờ lại biến thành nhạc nền, đàn ông chơi cờ đánh bài, phụ nữ chiến mạt chược, bọn trẻ bật máy chiếu xem series phim hoạt hình công chúa, Du Dao chơi trò chơi với hai nhóc lớn tuổi. Lát sau, cô nghe thấy tiếng pháo đì đùng bên ngoài, thấy trong phòng có một đống pháo hoa thì nổi hứng dẫn theo vài đứa nhỏ ra sân bắn pháo hoa.
Loại pháo hoa lạnh hiện giờ không gây hỏa hoạn cũng không gây sát thương, độ an toàn được nâng cao lên rất nhiều nên giữa phố xá náo nhiệt cũng có thể đốt, không chỉ vậy, còn vừa không ô nhiễm không có mùi vừa giữ lại được tiếng nổ.
Một hàng trẻ con lớn lớn bé bé lẽo đẽo theo sau Du Dao bày pháo hoa ra sân, mấy đứa nhỏ không dám châm lửa, hai cô cậu lớn hơn chút thì to gan làm cùng cô, ba người lần lượt đốt rồi nhích về sau nhìn bầu trời. Pháo hoa nổ vang phóng thẳng lên, bung nở thành những đóa hoa đủ hình dạng. Du Dao xem đến thỏa mãn, thật sự quá đẹp, một quả pháo có thể nổ liên tục ba bốn lần, hình dạng mỗi lần đều khác nhau.
Quả pháo lớn nhất nổ được hẳn hai trăm ba mươi ba lần, dư vị đóa hoa đầu tiên còn chưa tiêu, đóa cuối cùng đã khoe sắc trên bầu trời, hoa lửa rơi lả tả khắp nơi, trông đẹp như mấy trăm quả pháo cùng được châm ngòi vậy.
Những người khác trong nhà cũng chạy ra xem pháo hoa. Du Dao vừa nhìn trời vừa lùi hai bước, bỗng có người phía sau đỡ lấy cô. Là Giang Trọng Lâm, anh nói: “Đằng sau có bậc thang, cẩn thận.”
Du Dao kéo tay anh, “Anh coi kìa, cái kia đẹp quá, đẹp hơn hồi chúng ta đi xem đại hội pháo hoa nhiều.”
Giang Trọng Lâm đỡ cô, “Đại hội pháo hoa giờ vẫn còn, đẹp hơn lúc trước nữa, nếu em muốn xem thì chúng ta đi lần nữa.”
Du Dao quay đầu cười với anh, “Ừm, đợi Dưa Hấu chào đời rồi chúng ta sẽ dắt con cùng đi.”
Anh nhìn cô cùng nở nụ cười, đôi mắt dưới pháo hoa ánh lên những điểm sáng dịu dàng.
Hai người ở lại nhà họ Cù một đêm, sáng mùng Một quay về nhà.
“Có rất nhiều học trò muốn qua chúc Tết anh, anh không ở nhà thì không hay lắm.” Vì Giang Trọng Lâm nói vậy, anh họ dù không muốn nhưng vẫn để họ về.
Quả nhiên, hai người tới nhà không lâu sau liền lục tục có học trò đến chúc Tết. Lúc trước Giang Trọng Lâm không cho mấy người kia riêng đến thăm Du Dao, song bây giờ là ngày Tết, những học trò năm ngoái có tới thì năm nay cũng không tiện cấm họ tới, vậy nên thừa cơ hội này mà số lượng học trò sang nhà chúc Tết nhiều hơn gấp mấy lần.
Dù là người đã ra trường làm việc nhiều năm hay là sinh viên còn đi học ở đại học Hải đều kết nhóm đến một lần để gặp cô Giang nhà mình, nhìn ánh mắt tò mò quan sát Du Dao của họ đi là biết.
Ngoài học trò, một số bạn già của Giang Trọng Lâm và những hàng xóm thường qua lại trong tiểu khu cũng tới mừng năm mới lẫn nhau.
Du Dao dù không sợ nơi nhiều người nhưng tiếp khách cả ngày xong vẫn mệt phờ, nằm bẹp trên sofa không muốn nhúc nhích. Buổi tối sau khi khách khứa đã về hết, trả lại không gian cho hai người, chỉ cần lẳng lặng ngồi bên nhau cùng xem TV cũng không hề có vẻ quạnh quẽ mà ngược lại còn có một loại cảm giác ấm áp yên bình tựa như hơi thở của gia đình, rất khiến lòng người an tâm.
Du Dao nhìn người đang bưng ly trà bên cạnh mình, hơi nước mịt mờ chậm rãi bốc lên, ánh mắt anh đặt trên màn hình TV, chăm chú xem tiết mục đối thơ của một người thanh niên. Cô nhích sang, gối đầu lên đùi anh.
Lực chú ý của Giang Trọng Lâm lập tức quay về người cô, “Mệt à?”
Du Dao gác chân, biếng nhác ưỡn bụng nói: “Lười.”
Giang Trọng Lâm kéo tấm chăn lớn cạnh đó lại đắp cho cô.
Bên ngoài có tiếng nô đùa của mấy đứa trẻ nhà hàng xóm, có tiếng ai đó đốt pháo hoa, cũng có tiếng đinh linh linh nho nhỏ phát ra từ xe bay của mấy người trẻ tuổi. Du Dao nhắm mắt lại, lẳng lặng gối chân Giang Trọng Lâm.