Một mùa Tết náo nhiệt đi qua, chớp mắt xuân đã về. Sáng nay Du Dao ra khoảnh sân trước nhà vận động, bấy giờ cô mới hay bên góc sân có một gốc nhài mùa đông, những bông hoa be bé màu vàng nhạt mới một đêm đã khoe sắc đầu cành. Cô bước ra ngoài sân, thấy nhành cây rũ xuống những bờ rào.
“Nhài nở rồi kìa.” Thím Nhiếp hàng xóm đứng bên sân nhà bà cười chào hỏi, tay bưng một mớ cành nhài vừa cắt. Không như gốc cây xấu xí bên nhà Du Dao, nhài vàng nhà thím trồng nở đượm cả rào như một thác hoa. Du Dao trước từng trộm tò mò hoa tới mùa trông sẽ thế nào, cảnh tượng hiện tại báo cho cô, hoa dẫu chưa nở hết vẫn rực rỡ vô vàn. Chẳng biết thím Nhiếp chăm làm sao mà hoa nở ôi là khéo.
“Chào thím buổi sáng, thím cắt nhiều thế là định làm gì ạ?” Du Dao thắc mắc.
Thím Nhiếp cười đáp: “Truyền thống quê thím ấy mà. Xuân về, nhài vừa nở là sẽ cắt vài cành tết thành tràng hoa treo trên cửa, cầu mong một năm bình an mạnh khỏe cho cả gia đình.”
Lần đầu Du Dao biết tới tập tục này. Cô thấy thú vị ra phết, không khỏi đảo mắt qua gốc nhài nhỏ đáng thương nhà mình. Cuối cùng vẫn nhờ thím Nhiếp cho cô một nhành nhài, cứu cái cây khỏi bàn tay Du Dao.
“Bên thím nhiều lắm, không sao. Úi, cháu không biết tết nhỉ, nào, để thím chỉ cho, hoa phải hướng ra ngoài hết nhé, làm khéo kẻo rụng đấy.” Thím Nhiếp nhiệt tình đón Du Dao vào nhà, tay cầm tay dạy cô bện vòng.
Một lát sau, Giang Trọng Lâm ra tìm Du Dao, không thấy cô trong sân. Đương quanh quất ngó thì chợt nghe tiếng cô gọi, đối phương cách hàng rào giơ vòng hoa huơ huơ với anh, “Em ở bên này, về liền đây.”
Nghe thế nhưng Giang Trọng Lâm vẫn đi sang kia, xem Du Dao ngồi cạnh thím Nhiếp học tết vòng nhài.
“Ôi, phải phải, chính là vậy, tay cháu khéo ghê. Chả bù với cháu gái thím, năm nào thím cũng dạy mà tới nay vẫn chưa học vào.” Thím Nhiếp cười to bảo.
Du Dao khéo tay là có lý do cả. Không nói phương diện khác, riêng năng lực thủ công của cô đã được mấy năm dạy mầm non trui rèn vượt bậc. Cô rành tuốt mấy trò gấp hoa giấy, cắt bươm bướm này kia, còn tự đóng được lâu đài nhỏ từ thanh gỗ, thêm khâu sơn màu nữa là chẳng kém cạnh đồ chơi bán ngoài hàng, thành ra rất được bọn trẻ yêu mến.
Du Dao cầm chiếc vòng nhài cùng Giang Trọng Lâm về nhà mình, đoạn ngay ngắn treo lên cửa.
“Bình an, mạnh khỏe.” Một tay ôm eo thầy Giang, Du Dao lòng đầy thỏa mãn nói.
Ngày dự sinh gần kề, thầy Giang bắt đầu căng thẳng. Anh cài thêm tính năng theo dõi trạng huống cơ thể vào thiết bị đầu cuối của Du Dao, hễ chỉ số các mục dao động là anh sẽ nhận được thông báo. Giờ không có việc gì Giang Trọng Lâm không bước chân khỏi cửa, mà dù có việc cũng hạn chế ra ngoài, nhưng sớm chiều ở bên Du Dao vẫn không khiến anh yên tâm.
Đương sự bên này thì lại rất thả mình, từ khi biết kĩ thuật sinh mổ hiện tại đã thật sự đạt đến trình độ không đau nhức, hồi phục nhanh, an toàn tuyệt đối, cô càng bay tợn. Bác sĩ dặn thời gian này cần thả lỏng, Du Dao bèn dẹp mớ sách chuyên ngành, vùi đầu chơi game suốt những lúc nghỉ ngơi.
Trở lại với thầy Giang, anh vừa vào bếp uống hai viên thuốc, đoạn cất lọ thuốc về, lấy nguyên liệu đã sơ chế ra định nấu canh thì đột nhiên phát hiện nhịp tim Du Dao trên thiết bị đầu cuối quá nhanh. Anh giật thột, sợ cô có chuyện, lập tức thả đồ trong tay đi ra ngoài.
Nhưng cảnh tượng Giang Trọng Lâm trông thấy là, Du Dao đang đeo máy Fulldive chơi game thực tế ảo – độ mô phỏng thực tế của game giả lập thời nay đã rất cao, trò “Phi vào vũ trụ” Du Dao chơi cho phép khám phá tinh cầu mới, trải nghiệm cảm giác một mình tìm kiếm đủ loại sinh vật ngoài hành tinh kỳ lạ. Du Dao lúc này đang đeo dụng cụ phi hành, vọt xuống vách núi khổng lồ —— trạng thái không trọng lực khiến nhịp tim bất thường.
Thầy Giang: “…”
Anh lo Du Dao hôm nào sơ ý hù con ra trước luôn quá.
Chơi một hồi, Du Dao tháo thiết bị xuống, vừa quay đầu là thấy ngay thầy Giang đứng gần đấy. Cô ngó đầu cuối, ngộ ra lý do anh có vẻ mặt kia.
“Em bảo anh đừng để ý quá, cài thứ này xong em chẳng vấn đề gì, anh lại có khi sợ quá thành chuyện đó.” Cô dợm bước sang, tắt thông báo của chương trình đi, “Anh tội cơ thể anh đi, đừng sốt vó thế.”
Thầy Giang bật lại thông báo, “Không xem anh càng lo thêm.”
Du Dao cùng đường, đành bỏ game đi làm cái đuôi thầy Giang để anh khỏi thần hồn nát thần tính. Sau khi cô yên vị ở nơi trong tầm mắt Giang Trọng Lâm, tình hình quả nhiên khá hơn, ít ra anh đã có thể yên tâm rửa nguyên liệu nấu canh.
Nhận được yêu cầu gọi video, Du Dao không nhìn cũng biết là Dương Quân, độ này người cô liên hệ nhiều nhất là cô bạn thân này. Du Dao nhấc máy, nhắm ống kính vào bóng lưng Giang Trọng Lâm.
Cụ Dương Quân vừa trông đã lộ vẻ sáng tỏ, “Ông Giang nhà bà lại nấu canh cho bà hả?”
Du Dao thè lưỡi, trộm làm bộ mặt hết sức chịu đựng. Ngài Giang nhà cô có thể hầm một loại canh không đổi suốt một tháng ròng cho thai phụ, chẳng biết anh có chấp niệm gì với canh giò lạc nữa.
Nhân lúc Giang Trọng Lâm không chú ý, Du Dao triển lãm với bà bạn gương mặt thịt cùng chiếc cằm chẻ mém lộ vì dinh dưỡng quá đà của mình.
Dương Quân đến cười bò. Du Dao thở dài, thều thào: “Quả bõ một đời mỹ mạo trời ban, nào ngờ sa đọa tới mức này.”
Đầu kia cũng rù rì, “Sợ gì chứ, ông Giang cũng có phải là thích sắc đẹp của bà đâu.”
Du Dao: “Bà không hiểu rồi, phụ nữ xinh đẹp đâu phải để người yêu ngắm, chủ yếu là để làm vui lòng mình, để soi gương được thấy cảnh đẹp ý vui.”
Dương Quân: “… Ờm, bà nói chí phải.”
Bông đùa một lát, Dương Quân chợt bảo: “Sắp đến ngày dự sinh của bà rồi, để tôi về trông bà.”
Du Dao: “Không cần đâu, bà bay tới bay lui làm gì hại sức khỏe.”
Dương Quân bĩu môi, bẻ chủ đề sang một số kiểu vận động hỗ trợ hồi sức sau sinh và một vài loại thuốc thích hợp.
“Em sang đây nếm thử xem.” Giang Trọng Lâm bên kia gọi.
Du Dao cầm thiết bị đầu cuối đi tới, nhấp môi luôn trên muỗng anh cầm, “Sao dạo này anh cứ để em nếm thế?”
Giang Trọng Lâm cười đáp: “Miệng anh quen nhạt, sợ em không thích nên hỏi em… Canh này được chưa, cần thêm tí muối không?”
Du Dao thuận miệng nói: “Thêm đi.”
“Sao em cứ cảm thấy tay nghề thầy Giang gần đây chẳng những không tiến bộ mà còn giảm sút nhỉ?”
Tay anh bỗng khựng, “Sao thế, anh nấu nhạt quá hả?”
“Biết biết, em biết anh thể nào cũng bảo ăn nhiều muối không tốt cho sức khỏe nên mới phải nêm thật ít muối.”
Giang Trọng Lâm cho thêm một muỗng muối vào canh, “Để lần sau anh bỏ nhiều hơn.”
Du Dao trêu anh, “Thầy Giang à, công học sách nấu ăn của thầy dã tràng rồi, mấy nay em nấu giỏi hơn thầy rồi đấy nhé.”
Giang Trọng Lâm nở nụ cười, “Anh thua. Tuổi này đúng là không học lại người trẻ.”
Du Dao không phát giác có gì không ổn. Sau bữa đó Giang Trọng Lâm đúng là có nêm thêm muối, mỗi tội lâu lâu lại bị mặn. Nhìn thầy Giang mặt không đổi sắc ăn rau xào, cô không thể không hỏi: “Anh không thấy rau này mặn hở?”
Thầy Giang dừng lại, nuốt nốt rau trong miệng, “Có hơi, anh lỡ bỏ muối quá tay.”
Du Dao bất đắc dĩ múc cho anh một chén canh giải mặn, “Anh cũng đừng nghe em quá thế, bảo anh thêm muối là anh cho lắm vậy thật hả? Khẩu vị em chưa nặng tới cỡ này đâu, lần sau anh cứ nếm theo ý anh ấy, đừng mãi chiều theo em.”
Thầy Giang cười cười, im lặng cúi đầu dùng canh.
Ngày kế, Du Dao phát hiện thầy Giang mua một chiếc cân tiểu li, gì cũng cân được cụ thể. Giờ thì hay rồi, đến rắc tí gia vị cũng trông anh như đang làm thí nghiệm. Trước tình huống này, Du Dao suy đoán hay là thầy Giang mắc hội chứng thai kỳ – bệnh này xuất hiện phổ biến ở người nhà thai phụ, triệu chứng cụ thể là hành động dị thường.
Du Dao gần như chắc chắn đây là kết quả của việc thầy Giang căng thẳng quá độ, cô cảm thông sâu sắc, chưa từng hỏi tới phương pháp giảm stress này của anh, còn nể tình dùng thử cái cân kia, cuối cùng vẫn ngại phiền quay về phong cách linh cảm của mình, nhường cách nấu đong đếm từng li cho thầy Giang lưu giữ truyền đời.
Ngày dự sinh càng ngày càng gần. Một hôm nọ, Du Dao tỉnh giấc mở cửa phòng, bỗng bắt gặp một người trông quen mắt ngồi ở sofa bên ngoài. Chính là Dương Quân.
Du Dao mừng rỡ hét rõ to, “Quân Quân!”
Cụ Dương Quân bước qua ôm bạn, đoạn sờ chiếc bụng tròn kia, cười trêu: “Bà giờ phì thật đấy, hồi trước uống trà sữa ăn vặt với tôi bà cứ khoe ăn mãi không béo, tuyệt làm sao, quả báo chẳng chừa ai, béo thế này cơ.”
“Tôi đã dặn bà đừng tới rồi mà, phiền bà lắm.”
“Tôi cứ tới đấy! Đã bảo là tôi lo mà.”
Du Dao biết lý do Dương Quân lo lắng. Bà bạn biết chuyện của mẹ cô, từ những bi thương, người bạn thân nhất này đã dắt cô đi qua khúc mắc thời niên thiếu. Không ai hiểu thấu bóng ma lòng cô hơn Dương Quân, kể cả Giang Trọng Lâm.
Mắt Du Dao nóng lên, cô nắm bàn tay hơi nhăn nheo của bạn, “Thôi, tới cũng tới rồi, bà sắp được tận mắt thấy bé nó chào đời đó, sinh xong tôi cho Dưa Hấu nhà tôi nhận bà làm mẹ nuôi nhé.” Đây là lời hứa hẹn từ bao năm trước của hai người.
Dè đâu Dương Quân lại phất tay: “Chuyện này khó lắm, Dưa Hấu giờ phải nhận tôi làm ngoại nuôi chứ, tuổi tác chênh lệch thế này làm mẹ nuôi coi sao được.”
Du Dao: “…”
Nhìn bạn mình nín cười, Du Dao vờ sầm mặt nổi xung: “Khốn lắm, bà ngon quá nhỉ, dám ăn chẹt tôi à! Bà làm ngoại nuôi Dưa Hấu khác gì làm mẹ nuôi tôi hả! Quên chuyện hồi xưa chơi game gọi tôi là bố nài tôi gánh bà rồi đúng không!”
Dương Quân: “Há há há há!”