Người Tôi Yêu, Nay Đã Bạc Đầu

Chương 39: Một nhỏ một lớn




Đúng như lời cô y tá nói, ca phẫu thuật kết thúc chỉ sau chưa đầy nửa tiếng, Du Dao và em bé được đẩy về phòng bệnh, cả quá trình hết sức suôn sẻ.
Nhờ gây tê, Du Dao không cảm thấy đau, đã thế còn khá sung sức, có điều đầu óc đang hơi lơ mơ nên nằm nghỉ trên giường. Ngắm bé con nhăn nheo cạnh mình, thấy con là con gái, cô thở phào, cười bảo Giang Trọng Lâm: “Nhất anh rồi, là một bé Dưa Hấu gái đấy.”
Cô biết Giang Trọng Lâm vẫn luôn mong có một cô con gái.
Giang Trọng Lâm ngồi cạnh cô, đôi mắt dịu dàng dưới cặp kính sáng rỡ, cầm tay cô gật đầu cười: “Anh vui lắm. Em mau nghỉ đi, để anh trông con cho.”
Du Dao khép mắt lại, lát sau bỗng mở choàng: “Mình thương lượng tí nhé, anh đừng nấu canh giò lạc nữa được không?”
Giang Trọng Lâm: “… Được.”
Biết lúc mình tỉnh dậy sẽ không cần phải đối mặt với món canh đã uống đến phát ói, Du Dao yên lòng thiếp đi. Chưa được bao lâu, cô đã bị đánh thức bởi tiếng quấy khóc của bé con. Bé vừa chào đời đã nặng gần ba cân rưỡi, là một em bé khỏe mạnh, y tá nói bé mở mắt từ rất sớm, có vẻ vô cùng hoạt bát, hẳn là vì được chăm bẵm tốt từ trong bụng mẹ nên vừa đẻ ra đã cực kì thông minh.
Thông minh ở đâu thì Du Dao chưa thấy, cô chỉ thấy nhóc ta quấy chẳng thua gì mình. May mà Giang Trọng Lâm kiên nhẫn có thừa, vừa ôm con dỗ dành, vừa cho con bú dịch dinh dưỡng cho trẻ của bệnh viện.
Trong phòng của sản phụ thời nay có kê sẵn một chiếc nôi nhỏ dành cho em bé, Du Dao vừa mở mắt đã thấy Giang Trọng Lâm bế bé con đang ngoạc miệng khóc oe oe lên. Lúc ở trong bụng thì rõ là ngoan, vừa chui ra đã giở thói rồi, sao mà gian thế không biết, chắc lúc trước còn trong địa bàn của cô nên không dám hó hé gì, giờ đủ lông cánh rồi nên làm phản đây mà.
Du Dao nghĩ đến đủ thứ chuyện, gọi Giang Trọng Lâm: “Anh ôm con qua đây.”
Thấy cô tỉnh, Giang Trọng Lâm bế con sang, thoáng ngập ngừng: “Ồn quá hả em?”
Du Dao đưa tay ra hiệu anh đặt con cạnh mình, Giang Trọng Lâm làm theo, cô khẽ nắm bàn tay nhỏ kia như đang nhón một hạt dưa non mềm, đoạn đe cô con gái vừa chào đời chưa lâu: “Không được bắt nạt bố, nghe chưa? Mà sao con ồn thế hả, còn khóc nữa là mẹ nhét con vào bụng đấy.”
Giang Trọng Lâm dở khóc dở cười, bé con có hiểu đâu chứ.
Ấy thế mà bé con nín khóc thật, bé mở to mắt nhìn Du Dao, đôi má tròn phúng phính, mấp máy cái miệng chúm chím.
Du Dao cúi đầu nhìn bé, bóp bóp tay con. Nhiệt độ phòng được chỉnh ở mức ấm vừa đủ, bé cũng không mặc nhiều quần áo. Du Dao nắn tay bé xong thì lại lần sang chân bé, thấy nhóc ta đang đi một đôi tất vàng nhạt hình vịt con do Dương Quân sắm cho.
Cô xoa mái tóc đen mềm mại của con: “Dưa chín rồi, đặt tên thôi.”
Ông Giang lặng nhìn hai mẹ con, lòng đong đầy một cảm xúc khó tả, như nước ấm chảy vào tim, đi qua mạch máu truyền khắp cơ thể. Anh có con gái rồi. Nghĩ mai này mình sẽ chăm sóc, bảo vệ Du Dao mà còn cả cô con gái bé bỏng, anh như được tiếp thêm sức mạnh để đồng hành lâu dài bên hai mẹ con.
Du Dao không thấy Giang Trọng Lâm nói gì thì ngước mắt, phát hiện anh rơm rớm nước mắt, chừng như xúc động vì đón con chào đời. Cô xoa gương mặt mịn màng của con, bụng nghĩ, xem ra Giang Trọng Lâm thích con gái quá đỗi, vui đến độ mất luôn khả năng ngôn ngữ rồi. Nghĩ vậy, cô bật cười nhìn đối phương, đợi anh hoàn hồn. Nhác thấy nụ cười của cô, Giang Trọng Lâm ngồi xuống, chớp mắt, “Cảm ơn em, em đã vất vả rồi.”
Du Dao thản nhiên đón nhận lời ấy, mang thai đúng là chuyện vất vả thật, sau đó cũng dành cho ông Giang một câu: “Em cũng phải cảm ơn anh, anh cũng đã vất vả rồi.”
“Giờ thì anh chịu khó vất thêm tí nữa nhé, mình nên đặt tên cho Dưa Hấu thôi, anh có ý kiến gì không?” Lúc bé còn trong bụng cô đã bảo Giang Trọng Lâm đặt tên sẵn, song anh kiên quyết chờ con chào đời hãy nghĩ, rằng làm như thế trịnh trọng hơn. Du Dao không biết đặt tên trước hay sau khác nhau ở chỗ nào, có điều ông Giang khá coi trọng hình thức, cô không để bụng, chiều theo ý anh.
Ông Giang đượm chất trí thức trông nhành hoa ngoài cửa sổ, từ tốn lên tiếng: “Dưa Hấu được sinh ra vào mùa xuân, mùa vạn vật sinh sôi nảy nở, con đã vượt qua giá rét để đến thế giới này, mai sau nhất định sẽ mạnh khỏe lớn lên, kiên cường và tràn đầy sức sống.”
Du Dao thấy filter của thầy Giang hình như hơi dày, con gái mới chào đời thôi mà sao anh đã chắc chắn thế? Khéo sau này lại trở nên mong manh yếu đuối cũng chưa biết chừng.
Ông Giang khen con hết lời, sau cùng nói: “Anh muốn đặt tên con là Thụy, Giang Thụy, ngụ ý là điềm lành.”
Du Dao hơi ngạc nhiên, chỉ vậy thôi á? Cô cứ tưởng thầy Giang sẽ nói có sách mách có chứng, tìm một cái tên vừa ý nghĩa vừa êm tai, không ngờ lại… bình thường đến thế?
Như biết Du Dao đang nghĩ gì, ông Giang cười giải thích: “Thụy là một chữ rất đẹp, anh mong cuộc đời con sẽ may mắn và được như ý, dẫu gặp trắc trở cũng sẽ được trợ giúp khỏi khốn cảnh. Anh hi vọng con có cuộc sống bình thường, chỉ cần con bình an trưởng thành là được.”
Người đời truyền mong trai hóa rồng, ngóng gái hóa phượng, thầy Giang lại không muốn con nổi bật hơn người. Du Dao cảm nhận được tình cha trong từng câu nói của anh, lòng xốn xang khó tả. Cuối cùng cô nằm xuống, trao con gái cho ông Giang, “Này ông bố tốt, chăm quả Dưa Hấu nhà anh đi.”
Nhưng bé Dưa Hấu chẳng nể mặt bố nó tí nào, vừa rời mẹ là khóc toáng lên, Giang Trọng Lâm không còn cách nào khác, đành để bé ngủ kế bên Du Dao.
Du Dao: “…” Cô nhìn con chằm chằm, nét mặt trầm tư.
Giang Trọng Lâm nói: “Em cứ ngủ đi, có anh trông, anh sẽ không để em đè vào con đâu.”
Du Dao bị nhìn thấu cũng không ngượng, “Vậy anh phải trông kĩ đó, tướng ngủ em xấu quá, nhỡ đâu đá con xuống giường thì chết.”
Dương Quân từng kể với cô vài chuyện bẽ bàng hồi mới sinh con, ví dụ tối ngủ với con, hai vợ chồng đuối quá, nửa đêm con rơi khỏi giường, dưới lót thảm lông dày nên bé ngủ ngon lành dưới gầm giường, sáng đến hai vợ chồng tỉnh giấc, không thấy con đâu thì tá hỏa, sau phải lần theo tiếng khóc mới tìm được con.
Du Dao nghe mà cạn lời. Giờ tới phiên mình, cô cũng hơi lo Dưa Hấu có khi lăn xuống gầm giường thật.

“Trời ơi, bé cưng đáng yêu quá! Nào, lại đây cho ngoại ôm nào.” Dương Quân bế Dưa Hấu, mặt mày trìu mến.
Du Dao đang đập óc chó nghe vậy bèn tét lên trán bạn: “Đừng thấy tôi hiền mà bắt nạt nhé!”
Dương Quân bơ đẹp cô, ôm Dưa Hấu dụ dỗ: “Nào, gọi ngoại bà nghe.”
Du Dao vừa nhai óc chó vừa giội nước lạnh: “Bà mà làm Dưa Hấu gọi được thì tôi nhận bà làm mẹ nuôi luôn đó.”
Con bé còn nhỏ, sao nói chuyện được chứ, bé chỉ biết thổi bóng dãi thôi nhé.
Để Dương Quân bế một chốc, Dưa Hấu lại bắt đầu khóc, chỉ có về tay mẹ quen mùi, bé mới yên tâm không quấy. Du Dao đặt con nằm bên cạnh, cô bé ê a đảo mắt, tay chân múa may không ngừng. Ngặt nỗi giờ bé còn nhỏ quá, chẳng dàn mấy chỗ, Du Dao chỉ thấy như có con rùa con ở kế bên.
Dương Quân ngồi xuống trước giường, hỏi: “Dưa Hấu chỉ dùng dịch dinh dưỡng đặc chế của bệnh viện ba ngày đầu thôi, sau đó bà phải tự cho bé bú rồi, bà có sữa không? Có cần máy hút sữa không?”
“Đúng là ngực tôi hơi tức, máy đó dùng sao đấy? Giang Trọng Lâm có mua hả?”
Dương Quân cười phá lên, đập cả đầu vào mép giường, mãi lâu sau vẫn không nín được.
Du Dao ù ù cạc cạc, “Bà cười cái gì đấy?”
Khó khăn lắm mới dứt được cơn cười, Dương Quân lau khóe mắt, khẽ trần thuật lại: “Thật ra là Giang Trọng Lâm nhờ tôi hỏi giùm bà, người ta ngại không dám mở lời, đành mời tôi tới chia sẻ kinh nghiệm đàng hoàng cặn kẽ với bà… Chết cười mất thôi, bà không biết ông Giang nhà bà thẹn thùng cỡ nào đâu!”
Du Dao ngớ người, sau đó cũng cười theo, cô cạn lời xoa trán, “Bình thường chăm tôi có thấy anh ấy ngại ngùng xấu hổ gì đâu, cũng biết làm bộ ghê đấy.”
Đợi Giang Trọng Lâm xách hộp cơm tới còn Dương Quân về dùng bữa, Du Dao nhòm anh bảo: “Anh có mua máy hút sữa không?”
Ông Giang đáp rất tỉnh: “Để chiều anh đi mua, chắc bệnh viện có bán.”
Du Dao ồ lên, lại hỏi: “Thế anh có biết dùng không đấy?”
Giọng ông Giang bình thản, nghiêm túc: “Chắc sẽ có bản hướng dẫn.”
Thấy anh gắng chống cự, Du Dao nhịn cười đầy nhọc nhằn, cúi đầu nghịch tay Dưa Hấu, giọng cũng nghiêm túc như anh: “Em đã nói gì đâu mà sao anh biết em bị căng tức? Hỏi y tá hay tự nghiên cứu thế?”
Bấy giờ ông Giang mới nhận ra là vợ cố ý ghẹo mình, anh bất lực đẩy kính: “…Em khó chịu thì phải bảo anh chứ.” Thật ra nhờ giặt áo ngực giúp vợ anh mới phát hiện.
Du Dao cau mày, “Em nói được mà sợ thầy ngại nghe thôi.”
Dưa Hấu bỗng dưng chép miệng, bố Giang tức khắc bật dậy: “Anh cho con ăn dịch dinh dưỡng đã.”
Du Dao tự bưng hộp thức ăn thầy Giang vừa mở nắp sang, vừa bày ra vừa nói: “Quý ngài nên tập quen dần đi.”
Bố Giang ôm con gái, ừ một tiếng. Du Dao xếp đũa thìa, nửa trêu nửa thắc mắc: “Em thấy lúc chưa đẻ anh thản nhiên lắm mà, còn lau bụng bóp chân cho em, tưởng trong mắt quý ngài hồng nhan chẳng khác gì bộ xương khô chứ, giờ xấu hổ cái gì.”
Thầy Giang lặng thinh. Với người khác, anh có thể giữ thái độ thản nhiên, bởi anh không có cảm xúc gì dành cho họ, nhưng vì đó là Du Dao, là người vợ anh trao trọn con tim suốt bao năm qua, nên anh mới thấy xấu hổ.
Mà có lẽ còn pha lẫn sự hổ thẹn, bởi suy cho cùng, anh đã là một ông lão rồi.
Du Dao ở bên kia bỗng gọi với sang: “Hoàn hồn bố nó ơi, anh sắp đút dịch dinh dưỡng vào mũi Dưa Hấu rồi.”
Dưa Hấu phẫn nộ vì bố phân tâm, sì nước mũi đầy tay bố.
Trông thảm trạng của anh, Du Dao phá lên cười rũ rượi. Ông Giang nhìn một lớn một nhỏ, nhoẻn cười.
Ôi, nhà có hai đứa nhóc nghịch ngợm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.