Người Tôi Yêu, Nay Đã Bạc Đầu

Chương 40: Một bé Dưa Hấu




Du Dao xuất viện về nhà, Dương Quân cũng sắp phải về, vì anh con cả không được nghỉ lâu, lại không yên tâm để mẹ già ở đây một mình. Dương Quân cứ nấn ná mãi không chịu đi, Du Dao đành phải khuyên bạn mình.
“Tụi mình cách nhau không xa mấy, có thể gọi video hằng ngày, có gì đâu mà lưu luyến, bà về bên kia sớm đi.” Du Dao biết Dương Quân cũng nhớ bạn già và con ở nhà, nếu cô đã mẹ tròn con vuông rồi thì nên để Dương Quân về sớm.
Trước khi đi, Dương Quân thủ thỉ với cô: “Dao Dao, tôi mừng lắm, tôi thật sự mừng lắm.” Đời này cô có rất nhiều điều tiếc nuối về Du Dao, mà nay, những tiếc nuối ấy đang từ từ tan biến theo từng ngày cô ấy trở về, tất thảy mọi thứ khiến Dương Quân cảm thấy những tiếc nuối chất chứa tự đáy lòng đang dần vơi đi.
“Tôi biết, A Quân, bà phải sống tốt đấy, nhớ giữ gìn sức khỏe, tôi mong bà mãi khỏe mạnh an khang.”
“Bà cũng thế nhé.” Dương Quân ôm Du Dao một cái rồi vẫy tay tạm biệt.
Trên đời không có buổi tiệc nào không tàn, nhưng ta có thể mở tiệc nhiều lần, chỉ cần các cô vẫn ở đây thì vẫn sẽ có cơ hội trùng phùng, thật sự không có gì đáng buồn. Song, việc “ly biệt” luôn phảng phất chút gì đó thương cảm.
Có điều Du Dao không cảm thán được bao lâu, bởi vì Dưa Hấu nhà cô lại bắt đầu bắt nạt bố, khóc oe oe váng cả đầu.
“Xách quả dưa đó qua đây cho em xử!”
Bạn nữ Dưa Hấu này còn nhỏ mà không hiểu sao thức thời lạ, là một trang tuấn kiệt thông minh, vừa vào tay mẹ là ngoan ngay tắp lự. Lúc bé không khóc thì đáng yêu như một thiên thần nhỏ, khiến người ta chẳng nỡ nói nặng một câu, bố Giang chính là một ví dụ điển hình, giờ bé có quấy thế nào thì anh vẫn cứ dịu dàng chăm cô con gái nhỏ thật cẩn thận, dáng vẻ cưng nựng ấy làm Du Dao lo lắng vô cùng.
Cô cứ tưởng có thể yên tâm giao việc dạy con cho thầy Giang, với kinh nghiệm dạy học mấy chục năm, anh nhất định sẽ dạy con nên người, giờ xem ra vẫn cần cô tự ra trận. Du Dao ôm Dưa Hấu nghĩ, chắc là thầy Giang chỉ biết dạy trẻ lớn, còn cái loại bé tí teo mềm mềm như sâu thịt thế này thì anh bó tay.
Nếu là một nam Dưa Hấu, Du Dao cảm thấy để thầy Giang giáo dục, sau này nhất định sẽ thành một nhóc quân tử khiêm tốn giống như thầy ấy. Cơ mà đây lại là nữ Dưa Hấu, vậy thì giống cô vẫn tốt hơn, có thể đi bắt nạt người khác, chứ hiền lành thì dễ bị ăn hiếp quá.
Tuy nói qua bốn mươi năm, xã hội đã phát triển hơn nhiều, hiện giờ nam nữ không khác nhau là mấy, nhưng Du Dao đến từ bốn mươi năm trước, khi ấy phái nữ vẫn có phần yếu thế hơn, phải trải qua biết bao điều ác ý, nên cô vẫn lo cho an nguy của con gái.
Bà mẹ tay mới vừa sơ bộ định ra phương châm giáo dục cho bé Dưa Hấu còn đang ngủ say, đồng thời tiến hành thảo luận cùng thầy Giang, đơn phương quyết định phương hướng dạy dỗ cho con mình.
Cả quá trình thầy Giang đều chỉ lắng nghe, cuối cùng gật đầu, “Được, nghe theo em.”
“Anh không có ý kiến nào khác hả?”
Thầy Giang nói: “Người nào chuyên nghiệp nấy, trên phương diện giáo dục trẻ nhỏ, em là đàn chị của anh, chúng ta học hỏi bổ sung cho nhau, anh sẽ xem em dạy thế nào trước.”
Khoảnh khắc đó, Du Dao có cảm giác như mình đang cùng bố đứa nhỏ nghiêm túc giao lưu kinh nghiệm học.
Du Dao chưa từng chăm em bé, sinh linh ấy mềm mại và yếu ớt như thể sơ sểnh một chút thôi là sẽ biến mất, khiến người ta căng thẳng, đặc biệt là một đứa trẻ bé xíu chẳng thể biểu đạt được gì, dù là đói khát khó chịu hay không vui thì đều chỉ biết khóc, hơn nữa con bé lại không quan tâm thời gian địa điểm, lúc nào cũng cần có người cẩn thận chăm bẵm, nhiều khi nửa đêm đói bụng là sẽ đánh thức bố mẹ để cho ăn.
Nửa đêm, Du Dao nghe thấy tiếng khóc, mơ màng váng vất ngồi dậy, chưa kịp làm gì đã bị ấn về giường, thầy Giang đeo kính đứng lên, “Để anh đi pha sữa cho con, em ngủ tiếp đi.”
Du Dao không nghe anh, ngáp dài lơ mơ nói: “Một mình anh không đối phó nổi với Dưa Hấu đâu.” Cô đến cạnh nôi của con gái, nắm lấy cái tay đang huơ loạn: “Bà giời con ơi, con giỏi tra tấn người khác quá ha.”
Lúc thầy Giang quay lại, anh phát hiện Dưa Hấu mở to đôi mắt đen như quả nho, hai chân khua khua, một tay đang nằm trong tay Du Dao, còn mẹ đứa nhỏ thì gối đầu trên thành nôi ngủ thiếp đi. Anh rón rén bế con gái lên nhưng vẫn đánh thức Du Dao, cô ngẩng đầu, chống cằm nhìn chồng ôm con dỗ dành, cho bú sữa dưới ánh sáng đèn tường êm dịu.
“Em đi ngủ đi, Dưa Hấu sẽ không làm ồn nữa đâu.” Giang Trọng Lâm mặc đồ ngủ, bên ngoài là chiếc áo khoác màu trắng gạo, cẩn thận đút con vẫn không quên nói với Du Dao.
Cô vỗ vỗ mặt, “Đã nói là thay phiên nhau hoặc cùng làm rồi mà.”
Thầy Giang lắc đầu, “Em đang mệt, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“Nói như anh không mệt ấy.”
Chăm con thật sự rất vất vả, nhất là trong khoảng thời gian này, buổi tối hai người đều không được nghỉ ngơi đàng hoàng. Lúc đang mang thai, Du Dao cũng mường tượng đến sự vất vả khi con chào đời, nhưng đến lúc này cô mới hiểu, nuôi một đứa trẻ là chuyện khó khăn đến nhường nào. Cô là mẹ của Dưa Hấu mà thỉnh thoảng còn bị con hành phát cáu, thế mà thầy Giang lại chưa giận bao giờ, anh tự tay làm từ những việc nhỏ nhặt nhất, bất kể Dưa Hấu có ầm ĩ cỡ nào cũng kiên nhẫn chăm con. Mỗi khi nhìn anh, chút bực dọc trong lòng Du Dao cũng sẽ tan theo đó.
Có đôi khi cô nghĩ, với tính tình của mình, có lẽ sẽ không thể làm một người mẹ tốt, nhưng Giang Trọng Lâm nhất định sẽ là một người cha tốt thương con hết mực.
Trẻ con luôn có hai mặt, lúc ồn ào sẽ khiến phụ huynh cực kỳ đau đầu, khi ngoan ngoãn thì làm người ta thương không hết.
Theo dòng thời gian, Dưa Hấu dần lớn lên, ngày càng nghịch ngợm hoạt bát, thầy Giang thường xuyên nghe Du Dao quát: “Bà nội Dưa Hấu ơi! Mẹ sắp bị con bứt trọc rồi! Dừng lại ngay!” Giọng cô vừa giận vừa bất đắc dĩ, chẳng qua không lâu sau, Du Dao sẽ bế cô con gái đã ngoan ngoãn lên hôn chùn chụt, cười nói, “Bé Dưa Hấu đáng yêu quá, cho mẹ thơm một cái nào.”
Nửa đêm bò dậy cho con ăn xong, cô sẽ mệt mỏi nói: “Quả dưa hư hỏng này muốn hành chết em đây mà…”
Sáng hôm sau thay quần áo đáng yêu cho Dưa Hấu, cô sẽ chụp ảnh gửi cho Dương Quân và người quen rồi ôm mặt cười, “Không hổ là con gái của mẹ, Dưa Hấu xinh quá đi mất, mai này cũng sẽ là một tiên nữ cho xem.”
Bé Dưa Hấu chuyên bắt nạt kẻ yếu, thường thì bé rất ngoan với mẹ, nhưng với bố, có lẽ vì nhận ra bố mình vừa dễ tính vừa yêu mình, lại chẳng nổi giận bao giờ, thế là Hấu ta thường xuyên ăn hiếp bố. Lần nào Du Dao phát hiện cũng xách con gái sang một bên răn, chủ đề chính là không được phép bắt nạt anh bố tốt.
Song răn mãi chẳng có tí hiệu quả gì, bởi quả dưa chưa đầy một tuổi nào nghe hiểu đâu. Bé chỉ biết lặp đi lặp lại bản năng cáu gắt với người yêu thương mình, còn với những ai không dung túng mình thì lại biết sợ.
Du Dao nhớ hồi nhỏ mình vừa bướng vừa hư, muốn gì cũng phải có cho bằng được, không ai có thể ép cô làm bất cứ chuyện gì. Năm cô khoảng bảy tám tuổi, bố mẹ dẫn cô đến nhà người ta chơi, nhà ấy mời cả gia đình họ ăn cơm, nhưng vì trước đó cô đã ăn vặt với con họ nên không đói, ăn không vào. Sau khi về nhà, bố nói cô không lễ phép, ăn ở nhà người khác mà còn kén cá chọn canh, còn cô lúc ấy cũng không biết nghĩ sao, mới bị bố mắng mấy câu bỗng cảm thấy tủi thân và giận cực kì, lập tức cọ miệng xuống nền đất gồ ghề đến khi rách tươm, khiến bố mẹ sợ hết hồn.
Mới bé tí mà cô đã bướng như vậy đấy, lúc đó cô chỉ có duy nhất một ý nghĩ, bố muốn con ăn đúng không, được thôi, con đây không cần miệng nữa, để xem bố có còn bắt con ăn không.
Từ đó, bố cô không dám mắng cô nhiều nữa, mẹ thì càng không nói nặng một câu với cô, chỉ sợ con mình lại dở chứng tự hành hạ bản thân thì khổ.
Thế nên con người ai cũng là vậy đấy, có một loại bản năng hiểu được làm thế nào để làm tổn thương những người thương yêu mình.
Dưa Hấu không chỉ ngoại hình mà tính cách cũng giống cô, dù còn nhỏ nhưng tính tình đã lộ trước vài phần, đôi lúc nhìn con bé, Du Dao đều không thể kiềm lòng mà phiền muộn nghĩ, nếu sau này lớn lên thành một người hệt như mình, vậy chẳng nhẽ ngày nào cô cũng phải gây gổ với Dưa Hấu? Nghĩ thế, cô thấy cứ như là đang ghét bỏ bản thân ấy.
Cô chợt cảm nhận được phần nào tâm trạng của bố, giả dụ Dưa Hấu vừa được mười mấy tuổi cũng phản nghịch như cô ngày xưa, nói không chừng cô cũng sẽ lạnh lùng trừng mắt, làm quan hệ hai bên căng thẳng. Mà nhắc tới cũng thật buồn cười, trong hai người bố mẹ, cô thích nhất là mẹ dịu dàng, ghét nhất là bố cứng rắn, nhưng giờ đây nghĩ một lát, tính cách của cô lại giống như ông bố đáng ghét kia nhiều hơn là mẹ.
“Thầy Giang ơi, em không biết dạy trẻ.” Du Dao có chút chán nản tựa đầu bên mép giường, vòng Dưa Hấu đang chơi ngón chân mình giữa hai đùi.
Giang Trọng Lâm không hiểu sao tự dưng cô lại không vui, “Sao thế?”
Du Dao: “Nhỡ đâu em dạy hư Dưa Hấu thì phải làm sao bây giờ?”
Thầy Giang vẻ mặt không đổi, nói: “Có anh ở đây, anh sẽ trông nom hai người thật kỹ.”
Du Dao một tay cào khuôn mặt nhỏ béo múp của con gái: “Em nghi con bé này sẽ vừa giày vò vừa không nghe lời như em hồi trẻ ấy, đến lúc đó chúng ta đều sẽ phải nổi giận với nó.”
Thầy Giang chỉ cười, “Cũng đâu nhất thiết là phải nghe lời, ‘nghe lời’ không phải là một từ tốt, hễ là cha mẹ đều sẽ muốn khống chế con mình, cho dù lấy lý do là vì quan tâm con, nhưng thực tế cũng là một kiểu ham muốn khống chế. Muốn dạy con, đừng nên như nuôi thú cưng mà hãy giống trồng cây, cho nó đầy đủ mưa và ánh nắng, nó sẽ tự trưởng thành, chúng ta chỉ cần dày công che chở khi nó vẫn còn là cây non thôi.”
“Thiếu niên đứa nào cũng có cá tính, xem như lúc trẻ không hiểu chuyện đi, vậy đợi nó lớn lên rồi sẽ từ từ hiểu được đủ loại lý lẽ, là cha mẹ, thật ra chúng ta nào có thể làm nhiều như vậy, tóm lại vẫn cần chính con bé tự hiểu muôn sắc thái cay đắng ngọt bùi của cuộc sống, em chỉ việc mở lòng ra thôi.”
Thầy Giang tuy cũng không có kinh nghiệm dạy trẻ con, nhưng anh vẫn có đạo lý sống của riêng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.