Dưa Hấu được gửi đến trường mẫu giáo ở ngay gần nhà. Hôm đó Du Dao và Giang Trọng Lâm đưa bé đến trường, ở cổng có rất nhiều đứa trẻ cũng đi học ngày đầu mếu máo níu tay bố mẹ không cho đi. Giang Dưa Hấu – Giang Thụy thì khác hẳn, bé không hề bám bố mẹ tí nào, trái lại còn hớn hở theo giáo viên vào lớp.
Vì Du Dao từng nói đến trường mẫu giáo sẽ có rất nhiều bạn để chơi chung, Dưa Hấu nghe xong cực kì hào hứng, đã mong ngày đến trường từ hôm vừa báo danh.
Thấy Dưa Hấu đã vào trường, Du Dao bèn gọi Giang Trọng Lâm về nhà, không khó để nhận thấy nỗi lo hiện hữu trong mắt thầy Giang, cứ như muốn đứng ở đây đến tận khi con gái tan học. Du Dao đẩy anh đi: “Được rồi được rồi, bà tướng nhà mình sẽ ổn thôi, anh cứ yên tâm đi.”
Thầy Giang thở dài: “Anh sợ Dưa Hấu bắt nạt các bạn ấy chứ.”
“Vậy thì cứ để cô giáo dạy con bé nên người thôi. Này nhé, thầy đừng có xem thường trường mẫu giáo, chốn giang hồ thu nhỏ ấy cũng tàn khốc lắm đấy, mạnh được yếu thua, Dưa Hấu mà hổ báo thì sẽ có đứa hổ báo hơn trị nó. Vừa vào giang hồ khó tránh khỏi phạm sai lầm, trời đất bao la rộng lớn, núi cao còn có núi cao hơn, bao giờ con bé đánh nhau với mấy nhóc khó nhằn thì sẽ biết mình còn non cỡ nào, chứ em thấy gần đây nó bành trướng quá rồi.”
Thầy Giang thấy nỗi lo chẳng những không giảm mà còn tăng, nhưng Du Dao phát biểu mấy câu lông bông thì kéo tuột anh về nhà. Trường của Dưa Hấu vào học lúc chín rưỡi sáng, tan học lúc ba rưỡi chiều, ăn trưa tại trường. Nhà vắng bóng con trẻ, hai vợ chồng bỗng có cảm giác như vừa mãn hạn tù đầy vi diệu.
Về đến nhà, Du Dao nằm ườn ra trên nệm mềm của Dưa Hấu, vừa thoải mái như đang trong ngày nghỉ lại vừa thấy trống trải, song nhiều hơn cả vẫn là cảm giác thư thái.
Trường mẫu giáo quả đúng là nơi cứu vớt các bậc phụ huynh thoát khỏi bể khổ.
Thầy Giang dù rất thích con gái nhưng khi bỗng nhiên không cần chăm trẻ thì cũng có chút lười biếng ngồi ngây ra trên sofa.
Ánh nắng lúc mười giờ sáng chiếu qua ô cửa, phủ lên người Giang Trọng Lâm, soi rõ cả những hạt bụi li ti trong không khí. Anh mặc áo sơ mi trắng, hơi gục đầu, mắt nhắm nghiền, tay chống trán. Hình dáng và khớp xương nổi lên nơi bàn tay ấy vẫn rất đẹp, thấp thoáng đường nét ngày trẻ, chỉ là lớp da bên ngoài sẽ đổi thay theo năm tháng —— tựa như một bông hoa đang từ từ khô héo, xem cánh hoa cuốn lên và chút màu sắc còn sót lại kia, có thể tưởng tượng khi còn khoe sắc nó đẹp đến nhường nào.
Du Dao nhìn thầy Giang đang sáng lên, cô và Giang Trọng Lâm, từ đôi vợ chồng son nữ lớn nam nhỏ nháy mắt biến thành chồng già vợ trẻ, lúc tâm ý vẫn chưa hoàn toàn thay đổi lại có con, mấy năm nay dưới ảnh hưởng của Giang Trọng Lâm, tình cảm của cô cũng dần lắng đọng, nhờ có con nên cô nhận thấy mối liên hệ giữa mình và anh càng thêm chặt chẽ, nhưng đồng thời, cũng vì có con mà hai người cũng mất đi cảm giác thân mật đơn thuần giữa người yêu với nhau trước kia.
Ngẩn ngơ một hồi, Du Dao ngồi dậy, bước đến quỳ một chân lên sofa, nắm lấy cằm thầy Giang.
Thầy Giang: “?”
Bỗng dưng bị giữ cằm, thầy Giang không phản ứng kịp, hơi kinh ngạc nhìn cô. Du Dao cười cười, cúi đầu hôn anh.
Thầy Giang: “…”
Sofa kêu sột soạt, hai vợ chồng cùng ngã xuống ghế, Du Dao buông tay, cố nén cười song không thành, bật cười thành tiếng: “Sao lần nào anh cũng ngại ngùng thế hả?”
Thầy Giang bị cô đè xuống sofa đưa tay đỡ cặp kính bị lệch, hơi bất đắc dĩ đáp, “Vì thấy mình như đang phạm tội ấy.”
Du Dao rúc trên một cái sofa với anh, trêu ghẹo theo thói quen, “Thầy à, thầy nặng lòng quá đấy, cơ mà nói đúng ra thì cảm giác phạm tội của em phải nặng hơn anh chứ?”
Thầy Giang nín thinh, mấp máy môi, quan sát cô, chần chờ do dự một hồi mới mở miệng: “Em…”
Du Dao hếch cằm, chờ xem anh có thể nói ra cái gì.
“Có phải em…”
“Nếu như em…”
“Nếu mà muốn…”
Ông cụ ấp a ấp úng, ngập ngừng đảo mắt nhưng mãi không nói nên lời. Du Dao nhìn mà buồn cười, thấy anh khó xử thế, dứt khoát nói thay anh, “Anh muốn hỏi là có phải em muốn sinh hoạt vợ chồng không chứ gì?”
“Thật ra chuyện này sao cũng được.” Du Dao chẳng hề để ý, thuận miệng nói: “Đàn ông muốn có thể tự xử, phụ nữ cũng vậy, đâu nhất thiết phải sinh hoạt vợ chồng, bằng không mấy người độc thân chắc sẽ chết vì nhịn mất. Em không biết anh thì sao, nhưng với em, em hôn anh chỉ là vì tự dưng thấy rất thích anh nên muốn gần gũi với anh thôi.”
“Thế cho nên, anh già à, anh đừng rầu rĩ khó xử chứ, dù giờ em mạnh khỏe sức lớn thì cũng sẽ không cưỡng hiếp anh đâu.” Du Dao cố ý trêu anh.
Thầy Giang bị cô ghẹo chỉ muốn độn thổ cho xong, mềm yếu đáp: “Đừng nói bậy vậy mà.”
Du Dao chen chúc trên sofa với anh một hồi mới định ngồi dậy. Vừa nhỏm người, thầy Giang lại do dự kéo cô, trịnh trọng nói: “Xin lỗi, mấy năm nay em vất vả rồi.”
Du Dao quay đầu nhìn anh, “Vậy anh độc thân nhịn bốn mươi năm thì em cũng phải xin lỗi anh đúng không?”
Thầy Giang đáp không nghĩ ngợi: “Chuyện này khác.”
“Sao lại khác, em đây còn chưa tới bốn năm.”
“Anh cam tâm tình nguyện chứ không bị ép buộc.”
“Oà, anh khinh người khác đấy hả? Chẳng lẽ em không cam tâm tình nguyện hả?”
Thầy Giang biết mình nói không lại Du Dao, suy nghĩ hồi lâu mới khe khẽ lên tiếng: “Anh không muốn thấy em phải chịu khổ.”
Giang Trọng Lâm là kiểu người có thể làm khổ bản thân nhưng không nhìn nổi người mình thương phải ấm ức. Tốt thì tốt thật, nhưng có đôi khi anh kì quặc vô cùng.
Du Dao khoanh tay nhìn anh, cảm thấy anh giống như một chú cún già vô cùng đáng thương, vì rụng lông nghĩ mình xấu nên nằm úp sấp một bên không dám gặp ai, bởi quá hiền lành không hay cáu giận, dù có bị người ta kéo dậy thì cũng chỉ biết ngoan ngoãn đi theo sau thôi.
Đau đầu thật sự, quả nhiên đàn ông bao lớn cũng cần dỗ dành.
“Nào, qua đây.” Du Dao túm thầy Giang dậy, dắt thẳng vào phòng.
Tự vả mặt mình, ừm, đúng là đã kinh hồn, thế nên mới có câu ăn có nhai, nói có nghĩ.
…
Dưa Hấu phấn khởi đến trường mẫu giáo được vài ngày, một hôm nào đó của một tuần sau, bé xụ mặt về nhà, nhìn là biết không vui.
Bố Giang là người quan tâm đến con gái đầu tiên, hỏi bé có chuyện gì.
“Con cãi nhau với bạn ạ.” Dưa Hấu hừ một tiếng, vừa tức giận vừa ấm ức, “Mấy bạn đó bảo bố không phải bố mà là ông nội con, con không chịu, mà bọn nó cứ bảo không thể là bố được, bố mẹ chúng đều tuổi ngang ngửa nhau, bố mẹ con cách nhau quá xa, chúng còn cười nhạo con nữa!” Khẩu chiến đàn gấu, Dưa Hấu thua, tủi thân sắp khóc rồi.
Thật ra lần nào dẫn Dưa Hấu đi chơi cũng có người hiểu lầm, nhưng hai người chỉ giải thích khi thực sự cần thiết, đây là lần đầu tiên Dưa Hấu nhìn thẳng vào vấn đề. Con gái trưởng thành chắc chắn sẽ có lúc hỏi chuyện này, con bé sẽ tò mò tại sao bố mình lại lớn hơn bố các bạn đồng trang lứa nhiều như vậy. Giang Trọng Lâm đã sớm chuẩn bị tâm lý, song đến thời khắc đó rồi anh vẫn không biết phải giải thích thế nào. Bởi nguyên nhân quá phức tạp, có lẽ sẽ vượt ngoài tầm lý giải của trẻ con.
Du Dao bên cạnh bỏ dở việc sắp xếp quần áo trong tay đi tới, vung tay một cái với Giang Trọng Lâm, “Anh tránh sang một bên nào, để em.”
Thầy Giang thoái vị nhượng chức, Du Dao tiến lên, chẳng biết lôi từ đâu ra một cây gậy đan len đập đập vào lòng bàn tay, hồn cô Cá lập tức nhập vào.
“Bạn Dưa Hấu đã trưởng thành, đến lúc nên biết chuyện này, vậy thì bây giờ mẹ sẽ giải đáp cho con, trong quá trình này nếu có thắc mắc, mời bạn Dưa Hấu giơ tay phát biểu.”
Dưa Hấu xếp bằng ngồi ổn, Du Dao lại trỏ sang Giang Trọng Lâm, “Thầy Giang, mời ngồi một bên dự thính, nếu em có sai sót xin hãy giơ tay chỉ điểm.”
Du Dao bật chức năng chiếu hình của thiết bị đầu cuối, đưa ra trang bìa một tư liệu, “Mời bạn Dưa Hấu xem, trong đây có năm người, được gọi là ‘Nhóm năm người vượt thời gian thần bí’, đây là nhóm người đặc biệt nhất, vì họ chính là người vượt thời gian từ vài chục năm trước đến hiện tại, tương tự như cái game dịch chuyển tức thời lần trước chúng ta chơi ấy, biết chưa? Tiếp đó thì sao, đây, mẹ của con, chính là một trong năm truyền kì đó. Bốn mươi năm trước, mẹ kết hôn với bố, mang thai Dưa Hấu, sau đó thoắt cái bị dịch chuyển đến bốn mươi năm sau, thế nên trông bố mới lớn hơn mẹ rất nhiều.”
Dưa Hấu trợn tròn mắt, tuy rằng bé không hiểu hết, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc bé cảm thấy mẹ mình thật oách!
Du Dao giải thích một hồi với cô con gái còn đang mê man lại không khỏi kích động, cuối cùng tổng kết: “Tóm lại, Dưa Hấu chính là đứa trẻ kì tích trong truyền thuyết, khác với mấy bạn cùng tuổi, cho nên bố mẹ con cũng khác với các bạn, hiểu chưa?”
Dưa Hấu chưa vỡ vạc hết, song nghe mẹ bảo vậy thì bé thấy mình cũng ngầu bá cháy.
“Mẹ ơi mẹ, vậy con có biến hình như trong ‘Doremi – Phép thuật thần kỳ’ không?” Dưa Hấu bỗng hỏi.
“Không.”
Dưa Hấu hơi hơi thất vọng, “Còn mẹ thì sao ạ?”
“Cũng không luôn.”
Dưa Hấu trề môi, “Nhưng mẹ nói nhà mình ngầu lắm mà?”
Nhìn gương mặt ngốc nghếch của con gái, Du Dao nghĩ nên dỗ dành một chút, bỗng nảy ra một kế, “Thật ra mẹ có một năng lực rất ghê gớm chưa kể cho con.”
Dưa Hấu hưng phấn reo: “Là gì ạ?!”
“Mẹ chỉ cần giơ tay ra là có thể đánh ngã người khác, xem này.” Cô nói xong, bật một chức năng trong thiết bị đầu cuối lên, giả vờ giả vịt chỉ tay vào thầy Giang, đầu cuối mini chỗ cổ tay lập tức bắn ra một chùm sáng, vừa hay chiếu vào trên người thầy Giang.
Thầy Giang: “…” Anh nhìn hai mẹ con đang nghiêm túc, phối hợp ngã lên sofa.
Dưa Hấu hô to: “Mẹ giỏi quá!”
Du Dao thấy thầy Giang ngã xuống với vẻ mặt buồn cười thì cũng sắp cười xỉu, cười xong mới nói với Dưa Hấu: “Khụ, Dưa Hấu không được kể với ai về năng lực siêu lợi hại này của mẹ nhé, nếu không sẽ làm người ta sợ đó biết không?”
Dưa Hấu ôm tay cô hưng phấn nhảy nhót: “Dạ, giống như Mèo Mun trong ‘Siêu nhân Mèo Mun’, không thể để người khác phát hiện ra nó rất giỏi đúng không mẹ!”
Đợi Dưa Hấu vô cùng vui vẻ chạy đi rồi, thầy Giang mới buồn cười nói: “Em có giải thích mấy thứ này với Dưa Hấu thì chưa chắc con đã hiểu đâu.”
“Em biết con không hiểu, nhưng mà vẫn phải nói cho nó nghe, rồi cũng sẽ hiểu thôi. Thật ra con nít thắc mắc không phải vì muốn tìm ra sự thật hoặc có được câu trả lời chính xác mà chỉ đơn giản là cần giải thích, đừng chê con còn nhỏ, nghiêm túc giải thích thì ít nhiều gì con vẫn sẽ hiểu đấy.”
Thầy Giang nghiêm túc buồn rầu: “Sau này đừng lừa nó có siêu năng lực nữa, sẽ lộ tẩy mất.”
Cái này hoàn toàn là do Du Dao đùa ác. Cô còn già mồm ngụy biện: “Đứa con nít nào chưa từng bị bố mẹ lừa trêu là sẽ thiếu tuổi thơ, đợi con lớn thêm tí nữa sẽ biết em đang gạt nó, nhưng khi ấy nó cũng đã hiểu được lời giải thích trước đó của em rồi.”
“Nào, để em xem coi thầy Giang có lén buồn không.” Du Dao bỗng xoay mặt anh lại.
Thầy Giang bình tĩnh kéo tay cô xuống, súc tích bày tỏ: “Mấy năm nay anh đã trải qua nhiều chuyện rồi.”
Vậy nên anh không mẫn cảm và yếu ớt thế đâu.