“Đề thi tốt nghiệp của trường Dưa Hấu là chọn một địa điểm, cùng gia đình chơi trò hóa trang rồi chụp ảnh lưu niệm.” Du Dao bấm vào xem thông báo, thuật lại yêu cầu để tốt nghiệp của con gái với Giang Trọng Lâm phía đối diện.
Nghe nói truyền thống của trường mẫu giáo này là mỗi học sinh tốt nghiệp không phải làm bài kiểm tra văn hóa kiểu giấy tờ, chỉ cần hoàn thành hoạt động này, yêu cầu con trẻ và bố mẹ cùng chơi trò hóa trang thú vị rồi chụp ảnh gửi lại cho nhà trường.
Du Dao là giáo viên của trường, đương nhiên đã được thông báo từ sáng sớm, trước đó khi nghe hiệu trưởng và đồng nghiệp nói đến, cô còn đặc biệt tìm ra hồ sơ lưu trữ về bài tập tốt nghiệp của học trò khóa trước, trông thấy muôn hình muôn kiểu hoạt động hóa trang. Có những phụ huynh vô cùng nghiêm túc, trang phục đạo cụ đều hoàn mĩ, từ giao lưu với con em cũng có thể dễ dàng nhìn ra không khí gia đình rất tốt. Có nhà ăn mặc khá đơn sơ khôi hài, rõ là ứng phó cho qua chuyện, sự đối lập giữa khuôn mặt sống không bằng chết của phụ huynh và sự hưng phấn của đứa trẻ cũng khiến người ta không kiềm nổi mà bật cười thành tiếng.
Ngoài ra có mấy gia đình siêu thú vị, phân vai rất buồn cười, thế nên thành quả thậm chí có thể dùng làm ảnh biểu cảm. Du Dao còn thấy một đại gia đình gồm bố mẹ con và ông bà nội ông bà ngoại đều đồng thời ra trận, nhân vật hóa trang trông rất quen mắt, là nhân vật trong trò chơi nào đó mà Du Dao thích hồi mới hơn mười tuổi. Đương nhiên, hóa trang thành loại nhân vật cấp bậc ‘đồ cổ’ đã sớm lỗi thời này hẳn là chủ ý của thế hệ trước trong đại gia đình. Dẫu sao, những người xem hoạt hình chơi game mà lớn lên xấp xỉ cô năm xưa giờ đều đã biến thành ông lão bà cụ cả rồi.
Xem qua nhiều ảnh tốt nghiệp của học trò như vậy, Du Dao cũng đang do dự nội dung ảnh tốt nghiệp của Dưa Hấu nhà mình.
“Chúng ta nên hóa trang thành ai đây nhỉ?” Du Dao riêng vì chuyện này mà mở một cuộc hội nghị gia đình, trưng cầu ý kiến của hai thành viên khác.
Gần đây thầy Giang đang tu thân, trở thành một ông cụ thiện lành, nói chuyện toàn “Ừ”, “Được”, “Thế nào cũng được”, giờ nghe cô hỏi vậy, anh mỉm cười đáp: “Anh không có ý kiến gì hay, đều nghe hai người.”
Du Dao đã sớm đoán được anh không thể đưa ra được ý kiến nào có tính xây dựng, dứt khoát chuyển hướng về phía Dưa Hấu, “Dưa Hấu, đây là bài tập của con, con phát biểu ý kiến thử xem?”
Dưa Hấu quỳ trên ghế đẩu, hai tay chống bàn nói: “Chúng ta làm tiên hoa! Ba chị em tiên hoa!”
Ba chị em tiên hoa là nhân vật chính trong một bộ hoạt hình gần đây, mặc ba bộ váy đáng yêu màu đỏ, xanh dương và vàng, đầu đội một bông hoa siêu to.
Du Dao tưởng tượng thử thầy Giang mặc váy đội hoa trông ra sao, không nỡ nhìn thẳng rên một tiếng, đau khổ che kín mắt mình, quá ác độc! Không được, không thể đối xử với thầy Giang như vậy, lương tâm cô không cho phép.
Cô quay đầu nhìn thầy Giang, phát hiện anh thế mà mặt không đổi sắc, hoàn toàn không sợ hãi đề nghị này. Chẳng lẽ anh thật sự định đồng ý á?! Du Dao nghĩ lại, với trình độ cưng chiều con gái của thầy Giang, rất có thể sẽ xả thân nghe con. Nghĩ tới đây, cô không hề do dự cầm tay thầy Giang cùng giơ lên, “Mẹ và bố đều bỏ phiếu phản đối, đề nghị của Dưa Hấu vô hiệu.”
Dưa Hấu phồng má ngồi vào ghế, tỏ vẻ không vui.
Du Dao phân vân một chút, nói: “Hay là hóa trang thành công chúa Rồng mới nhất của DONI đi. Vừa hay đường Nam Trọng mới mở một khu vui chơi chủ đề DONI, chúng ta có thể đến đó chụp.”
Bắt đầu tính từ tác phẩm sớm nhất đến nay, qua một khoảng thời gian phát triển, DONI đã có trong tay tầm ba mươi vị công chúa, nhân vật chính của bộ phim hoạt hình vừa được lên sóng năm ngoái là một cô công chúa Rồng ngoài hành tinh có đuôi dài và sừng nhọn. Lúc đó cả nhà còn ra rạp xem qua, Dưa Hấu cực kỳ thích đồng bạn nhỏ của công chúa – một chú Rồng đuôi dài, thầy Giang mua cho con bé một cái gối ôm hình Rồng khổng lồ giống trong phim, Du Dao lợi dụng con Rồng đó dỗ Dưa Hấu ngủ một mình một phòng, bây giờ ngày nào đi ngủ bé cũng phải ôm nó.
Nghe xong đề nghị của mẹ, Dưa Hấu lên tinh thần, giậm chân nói: “Vâng, chúng ta giả bé Rồng.”
Du Dao biết nhất định con bé sẽ đồng ý, hài lòng phân vai, “Tốt lắm, Dưa Hấu của chúng ta đương nhiên sẽ hóa trang công chúa Rồng, vậy mẹ sẽ…”
Cô còn chưa nói hết, Dưa Hấu đã cào bàn lớn tiếng gào, “Con không thích đóng công chúa Rồng, con muốn làm ma vương cơ!”
Ma vương là một con Rồng hắc ma pháp với bộ râu vừa dày vừa dài rũ trên đất, xét chiều cao thì đúng là phù hợp thật, nhưng mà… Thân là một thiếu nữ bé bỏng, tại sao không muốn làm công chúa nhỏ xinh đẹp, mà lại muốn làm ma vương râu bạc xấu xí?
Dưa Hấu giành được nhân vật cho mình, tiếp tục chỉ vào mẹ: “Mẹ làm công chúa Rồng.” Kế đó trỏ sang bố, “Bố là hoàng tử nhỏ!”
Trong phim, vai ác ma vương vì muốn sống lâu hơn nên đã bắt cóc hoàng tử ma pháp thần kỳ, định biến cậu ta thành thuốc uống kéo dài tuổi thọ, công chúa Rồng vượt mọi chông gai đánh bại ma vương cứu được hoàng tử quốc vương rất cảm động, gả hoàng tử cho công chúa Rồng, cuối cùng là kết thúc viên mãn theo kịch bản thông thường.
Hoàng tử nhỏ biến thành hoàng tử già, cái này nghe được đấy. Du Dao bỗng cảm thấy đề nghị của Dưa Hấu rất ổn, lúc chuẩn bị có thể mua được trang phục tương tự, mỗi tội số đo không đúng lắm, Du Dao nhờ thím Nhiếp hàng xóm giúp đỡ, thím Nhiếp toàn năng biết cả may đồ, loại chuyện nhỏ như sửa lại cho vừa người này, thím trở tay là xong ngay. Còn một số đạo cụ nhỏ thì Du Dao đích thân tự chế tác, ví dụ như ma trượng của ma vương, sừng và đuôi của công chúa Rồng.
Thành phẩm cuối cùng khá ổn, Dưa Hấu đội bộ tóc giả to đùng, khoác áo choàng cổ lông của boss phản diện, Du Dao đeo sừng gắn đuôi, vác một thanh kiếm nhựa lớn, thầy Giang thì mặc trang phục của hoàng tử đeo kiếm nhỏ ngang hông, mang bao tay trắng, thoạt nhìn còn có chút đẹp trai.
Cả nhà hoàn tất khâu chuẩn bị, đi tới khu vui chơi chủ đề DONI mới mở kia trong ánh mắt tò mò của người qua đường, kết quả vừa đến cổng lại vừa khéo bắt gặp một nhóm công chúa Rồng khác. Cũng một nhà ba người, cô bé đóng vai hoàng tử, bố đóng công chúa Rồng, mẹ là đồng bọn Rồng đuôi dài của công chúa.
Sáu người ngơ ngác nhìn nhau, cô nhóc xấu hổ gọi Du Dao: “Cô Cá.”
Người mẹ cũng vội vàng bắt chuyện, “Cô Du, khéo quá, nhà cô cũng chọn chỗ này ạ?”
Cô bé này học cùng trường mẫu giáo với Dưa Hấu, cũng là học trò của Du Dao, cô vừa chào hỏi họ vừa nghĩ bụng, thật trùng hợp, chụp ở đây, hóa trang nhân vật trong công chúa Rồng, may mà phân vai khác nhau, nếu như cả nhân vật cũng đụng hàng chắc lúng túng lắm.
Hai gia đình khách khí cùng vào khu vui chơi, sau đó họ đều trợn tròn mắt, vì trước mặt một lần nữa xuất hiện một nhà ba người cũng chọn công chúa Rồng, cậu nhóc là công chúa Rồng, bố ma vương, mẹ hoàng tử.
“Á, cô Cá kìa!” Cậu chàng giơ thanh kiếm nhỏ la to xông tới, “Cô Cá cũng là công chúa Rồng giống con, kiếm cô lớn hơn con nhiều luôn!”
Du Dao: “…” Khéo thế không biết, lại là bạn cùng trường, tóm lại là tại sao mọi người đều chọn nơi này, lại đồng thời giả trang công chúa Rồng?!
Lẽ nào ý tưởng của cô thật sự vãi đầy đường như vậy hả? Du Dao mặt không đổi sắc nội thương nặng nề, lén lút liếc qua thầy Giang, anh chú ý tới nét mặt cô, nhỏ giọng nói: “Không sao mà, chúng ta có công chúa Rồng lợi hại nhất.”
Gần đây thầy Giang không khen thì thôi, đã khen thì sẽ đâm thẳng hồng tâm vậy đấy, Du Dao được anh bơm đầy máu trong nháy mắt, kéo cái đuôi đạo cụ gấp gáp đi chụp ảnh.
Kế tiếp là chiến trường hỗn loạn của ba đứa trẻ, Dưa Hấu và một cậu nhóc một cô bé khác lần lượt là ma vương, công chúa Rồng, hoàng tử, kết quả cậu nhóc giả công chúa Rồng không chơi với cô bé hoàng tử mà đuổi theo ma vương Dưa Hấu, nhưng Dưa Hấu lại ưng cô bé hoàng tử nắm tay người ta không buông, vở kịch ‘tình tay ba’ OOC máu chó này khiến khóe miệng Du Dao dùng sức cong lên, chụp không ít ảnh ba đứa nhỏ, nghĩ đợi Dưa Hấu lớn rồi sẽ để con bé đàng hoàng hồi tưởng thời khắc cảm thấy thẹn nhất ngày xưa —— kiểu ảnh quá khứ đen của Dưa Hấu như này cô còn nhiều lắm.
Sau khi tạm biệt hai gia đình kia, một nhà ba người đến khu vui chơi chủ đề hải dương trước, xung quanh tràn ngập tiếng cười đùa của trẻ con, tương tự cũng có rất nhiều người lớn, những người hóa trang các loại nhân vật như họ không phải số ít nên họ cũng không gây chú ý, chỉ là khi Du Dao nắm tay Dưa Hấu kéo theo thầy Giang ngồi ghế vỏ trai nghỉ ngơi, có vài cô gái chạy tới ngượng ngùng hỏi xin chụp hình chung, còn khen hoàng tử già rất đẹp trai.
Du Dao: “…”
Đợi người ta đi rồi, thầy Giang mới nghiêm túc nói với cô: “Em đẹp trai hơn anh, anh xấu hổ chịu thua, thua tâm phục khẩu phục.”
Du Dao dở khóc dở cười: “Có phải cái gì em cũng muốn tranh thắng với anh đâu.”
Khu vui chơi hải dương có rất nhiều người cá nhỏ do nhân viên công tác đóng giả, Dưa Hấu hâm mộ không thôi, đòi Du Dao lần sau hóa trang thành người cá.
Lúc đến khu vui chơi công chúa rừng sâu thì càng ngày càng đông, cô bé nghịch ngợm Dưa Hấu hễ không chú ý là lẻn vào đám người, Du Dao sợ bé chạy mất, nhấc chân đuổi theo, cái đuôi dài không cẩn thận rơi xuống đất cũng không phát hiện, thầy Giang không thể làm gì khác hơn là đi sau nhặt đuôi vừa đuổi theo hai người.
Du Dao thật vất vả mới tóm được Dưa Hấu trong đám người, sừng trên đầu đã bị chen rớt. Thầy Giang ôm đuôi và sừng, cả kiếm nhựa to Du Dao ném dọc đường tìm thấy họ, vừa thấy cô vợ thở hổn hển tóc tai rối bù túm con gái râu tuột đến cổ thì hành động đầu tiên là giơ thiết bị đầu cuối lên chụp lại cảnh này.
Du Dao: “…” Thấy vợ mình vừa mệt vừa tức, không an ủi trước mà lại chụp hình, phỏng chừng thầy Giang cũng lơ ngơ rồi.
Ảnh tốt nghiệp của Dưa Hấu không mấy đặc biệt trong đống ảnh tốt nghiệp đầy trẻ con, nhưng xem tấm nào Du Dao cũng nở nụ cười, nụ cười hiểu ý chỉ thuộc về gia đình mình.
Cả nhà họ, cô, Giang Trọng Lâm và Dưa Hấu, là một vòng tròn, một vòng tròn hoàn hảo.
Tháng Chín, Dưa Hấu rời trường mẫu giáo lên trường Tiểu học Công lập số 2 của Hải Thành. Du Dao và Giang Trọng Lâm nắm tay Dưa Hấu, đứng cạnh cổng trường chụp ảnh.
Dưới ánh nắng tháng Chín chói chang, Dưa Hấu mặc váy đồng phục mới tinh tươm, gương mặt ngây thơ đượm vẻ hào hứng, nghịch ngợm lắc tay bố mẹ, sau lưng họ, hoa dâm bụt tím nở ngợp trời, dừng trong khung hình cùng một nhà ba người.