Người Tôi Yêu, Nay Đã Bạc Đầu

Chương 48: Ngoại truyện 1:Sau khi thầy Giang đi đã nhiều năm




Người sinh ra là ly biệt, chết đi là tương phùng
Buổi tối, gió sa mạc cuốn bay cát đá, Du Dao giữ chặt chiếc áo khoác quá khổ trên người, chăm chú xem trận thi đấu đang phát trên thiết bị đầu cuối.
Tiếng bình luận viên truyền ra từ bộ phận âm thanh, thoáng trở nên mơ hồ trong tiếng gió.
“Đội trưởng Giang Thụy của đội Chim Xanh đến từ Trung Quốc lại một lần nữa giành được chiến thắng cuối cùng của trận game! Giang Thụy có thể được xem là vận động viên nổi tiếng truyền kỳ, trên sàn đấu của bộ môn e-Sport đã không hề thua kém Tuần Khâu thế hệ trước, đây đã là lần thứ mười bốn cô đoạt ngôi vị quán quân trong sự nghiệp của mình!”
Theo lời bình, chiến trường giả tưởng khổng lồ kia lập tức biến mất, hơn một trăm đội viên dự thi đến từ các nơi trên thế giới tập hợp cùng nhau trên công cụ trôi nổi. Du Dao đưa mắt về mấy người mặc đồng phục đỏ đang vây quanh bày tỏ niềm vui sướng với cô nhóc cười rạng rỡ ở giữa.
Du Dao cũng cười, nếp nhăn nơi đuôi mắt hơi rõ lên theo nụ cười của cô.
“Du Dao, làm gì đó, sao trốn ở đây một mình vậy?” Một giọng nói truyền tới từ sau lưng, Du Dao không quay đầu, trả lời: “Em đang xem con gái em thi đấu. Em mà không xem thì thể nào lúc về con bé cũng trách em làm mẹ mà vô tâm cho coi.”
Một người phụ nữ luống tuổi bưng tách cà phê đá ngồi xuống cạnh Du Dao, tuy chị nhuộm tóc màu tím pha xanh nước biển, mặc bộ váy dài sặc sỡ lạ kì, nhưng những nếp nhăn trên mặt vẫn tiết lộ tuổi của chị. Chị ngó thiết bị đầu cuối trên tay Du Dao đúng lúc Giang Thụy mặc đồng phục đỏ cầm huy chương vàng xuất hiện, không kiềm được cười cảm thán, “Chà, con gái em lại có thêm một chiếc huy chương vàng rồi, giỏi thật đấy.”
Lúc này Giang Thụy đang phát biểu cảm nghĩ khi đạt giải: “Cảm nghĩ đạt giải à, đầu tiên vẫn là lời cảm ơn bất biến. Cảm ơn mẹ tôi, từ lúc vừa biết nói biết đi tôi đã theo mẹ cùng chơi game, là mẹ đã giúp tôi chiến thắng ngay từ vạch xuất phát.”
Đội viên khác bên cạnh và người dẫn chương trình đều cười òa, Giang Thụy nói tiếp: “Sau đó là cảm ơn bố tôi, hồi cấp ba không muốn học mà chạy đi chơi game, bố không đánh không mắng, còn ngăn không cho mẹ đánh tôi, hao tâm tổn sức đi tìm ngôi trường thể thao điện tử chuyên nghiệp tốt nhất…”
Du Dao nghĩ đến năm xưa, một ngày nọ thiếu nữ Giang Thụy phản nghịch về nhà thông báo cho họ với vẻ mặt ngầu lòi, rằng con bé phải nghỉ học để tham gia thi đấu, bắt đầu từ những cuộc thi tư nhân bình thường. Quả thật phản nghịch không khác gì cô thời thiếu nữ, không hổ là con gái ruột. Nhìn bộ dạng ra vẻ của con nhóc Dưa Hấu chết tiệt, Du Dao tức quá hóa cười, cuối cùng cũng cảm nhận được tâm trạng của bố mình nhiều năm trước.
Nếu thầy Giang không cản, có lẽ cô sẽ đánh cho Dưa Hấu nát mông. Với Du Dao, chơi game tất nhiên không vấn đề gì, nhưng con bé phải hoàn thành chương trình phổ thông và đại học. Giang Thụy thì thấy, đại học làm gì, trong thời gian đó không biết cô bé có thể tham gia bao nhiêu trận thi đấu rồi.
Hai mẹ con một người đứng trên bàn một người chiếm sofa mổ nhau trên không, thầy Giang đứng ở giữa ngăn trở hỏa lực từ hai phía, hết khuyên bên này lại quay sang bên kia. Cuối cùng dưới sự điều hòa của anh, Dưa Hấu vẫn phải lên đại học, nhưng không phải đại học Hải, mà là học viện đào tạo thể thao điện tử chuyên nghiệp.
“Dưa Hấu, kỹ năng chơi game của con đều là tự nghĩ ra, có thể là đứng đầu trong một phạm vi nhỏ, nhưng con không thể vì thế mà tự mãn, con phải đi đến những sân thi đấu lớn hơn, nhất định phải tiếp thu đào tạo chuyên nghiệp và nhiều thách thức hơn nữa, đây là việc con không có khả năng tự lần mò ra, cho nên con cần thầy dạy, cần đồng bạn. Bố không phản đối con chọn nghề này, chỉ cần con thích thì bố sẽ ủng hộ, nhưng bố hi vọng con có thể chấp nhận đề nghị này, đi học tập rèn luyện bản thân trước có được không?”
Thầy Giang thuyết phục cả Dưa Hấu và Du Dao.
Cảm nghĩ đạt giải phía sau Du Dao thất thần không nghe rõ. Đến khi cô hoàn hồn, Giang Thụy đã rời khỏi khung hình. Cô tắt thiết bị đầu cuối, đứng lên vươn vai, ngẩng đầu nhìn trời. Bầu trời mùa này ở sa mạc Black Rock[1] đẹp nao lòng, cô đưa tay khép áo khoác thêm chặt.
[1] Black Rock (布莱克罗克): Một sa mạc ở bang Nevada của Hoa Kỳ. Ở sa mạc này có một mạch nước phun, tảo, các khoáng chất và một loại vi khuẩn màu xanh mang đến những màu sắc rực rỡ cho mạch nước.
Bà chị lớn tuổi ngồi cạnh cô cũng đứng lên, uống một hơi hết sạch cà phê đá, rùng mình rồi khà một tiếng. “Rồi, đã xem xong, chúng ta quay lại thôi, mấy người họ đều đang chờ kìa.” Nói xong, chị liếc nhìn chiếc áo khoác nam lớn của Du Dao, có chút không chịu được, “Chị nói chứ, em cũng đừng lần nào đi chơi với bọn chị cũng phải mang theo cái áo khoác nam cũ kỹ này được không, biết là vì tưởng nhớ ông xã, có điều em cũng mặc nó quá lâu rồi đấy.”
Du Dao cười híp mắt: “Tuy cũ nhưng mặc vẫn ấm chị ạ.”
Chị gái váy màu khoác vai cô, “Người thương của em cũng nên để lại quần áo khác nhỉ, vậy lần sau em đổi cái khác là được thôi mà?”
Du Dao rề rà đáp: “Để hết trên gác rồi, em lười tìm lắm.”
Hai người bước về phía khoảnh sân đang sáng đèn.
Đây là lễ Burning Man tám ngày của sa mạc Black Rock, lúc này hằng năm, trên vùng sa mạc hoang vu không ngọn cỏ sẽ có một thành phố khổng lồ được lập nên trong một ngày, phát triển qua nhiều năm, hiện nay năm nào cũng có một đám người đủ loại màu da đến từ các nơi trên thế giới hội tụ về đây, duy chỉ có ở nơi này, đạt tới sự hài hòa hoàn toàn trong tám ngày tựa ảo mộng, huyền diệu như một cơn ảo giác.
Du Dao cùng đi với tám người phụ nữ khác đều là người Trung Quốc, lớn nhất hơn bảy mươi, nhỏ nhất hơn năm mươi, Du Dao thuộc tốp giữa. Giờ cô đã về hưu, Giang Thụy ngày thường phải bay khắp thế giới tham gia thi đấu, rất ít về nhà, cô dứt khoát kết nhóm với một hội chị em lớn tuổi cùng đi nhiều nơi trải nghiệm cuộc sống, ví dụ như lễ hội Burning Man này, thật ra đây đã là lần thứ hai Du Dao tới đây.
Hội mấy người bọn họ năm nay lái xe tải cỡ lớn đến, căng lều trên thùng xe. Hiện nay xe trí năng không cần người lái hầu như chiếm chủ yếu, loại xe tự lái chạy bằng xăng đã thành đồ cổ, nhưng có một chị cả trong nhóm chị lớn hơn bảy mươi trước kia chính là tài xế già lái xe tải lớn, không biết lấy đâu ra món đồ cổ này, ầm đùng chở mọi người đến đây, nhận được rất nhiều cảm thán, người trẻ tuổi bây giờ thậm chí có người còn chưa từng thấy xe tải kiểu cũ đấy.
Du Dao vào sân, đi tới cạnh xe tải lớn, nhìn chị cả lớn tuổi đầu trọc xăm tay ngồi ghế tài xế đang nói chuyện với một người trẻ tuổi, người nọ hưng phấn níu lấy cửa sổ xe. Du Dao đã thành thói quen với mấy đứa nhỏ này, mấy ngày nay không biết có bao nhiêu người trẻ tuổi bô bô nói muốn lên xe tải xem rồi.
Cô đến cạnh thùng xe đã được sửa lại, leo lên cầu thang cốt thép, hô to với bên trong, “Còn mấy người này, chúng ta đi chơi đi, ngồi đây làm gì.”
Một bà lão tóc xoăn đắp mặt nạ lập tức đáp lời, “Thì đang đợi mỗi con nhóc nhà cô đấy, thôi, đi ngay nào, để tôi lột mặt nạ dưỡng da ra cái đã… Dào ôi, sa mạc này gió cát khiếp, da tôi khô chết đi được, ối, có ai thấy cái khăn quàng cổ to của tôi không?”
“Còn ba người nữa đâu?”
“Đi biểu diễn cả rồi, một người kéo đàn nhị một người thổi suona[2] một người khiêu vũ, cứ chỗ nào náo nhiệt đến đó tìm là chuẩn.”
[2] Suona (唢呐), hay còn gọi là laba hay haidi, một loại kèn được truyền vào Trung Quốc hồi thế kỉ III từ Ba Tư, Ả Rập. Suona có âm thanh lớn và lảnh lót, được sử dụng thường xuyên trong các nhóm nhạc truyền thống Trung Quốc, đặc biệt là những người biểu diễn ngoài trời.
Xung quanh đầy người, mọi người đều không quen nhau nhưng chẳng ai tiếc sự thân thiện, ở đây có người thích náo nhiệt, có người trầm lặng ít nói, có người tìm kiếm sự tĩnh lặng nơi tâm hồn trong chốn đông vui. Bọn Du Dao đi ngang qua một ngọn tháp hoàn toàn yên ắng, dưới tòa tháp cao được chất đá và thắp nến, mọi người lẳng lặng ngồi im, hoặc ngây ngẩn hoặc rơi lệ, không ai để ý điều gì khác.
Đằng kia là một đám người cởi giày nhảy múa lung tung trong lụa màu bồng bềnh.
“Đến đó đi, sắp thiêu tháp Tiếc Nuối rồi, chúng ta cũng viết vài tờ nào.” Du Dao bị hội chị em lớn tuổi kéo tới ngọn tháp dựng từ khung gỗ và giấy, có rất nhiều người đều đang viết gì đó lên giấy, sau đó dán lên vách tháp. Thật ra ngọn tháp này không có tên, chỉ là hằng năm tại chỗ này, mọi người sẽ viết ra chuyện mình còn nuối tiếc và đau buồn, đến khi giấy trắng dán đầy tháp thì sẽ thiêu hủy nó như là đốt rụi nuối tiếc và đau buồn, cho nên ai nấy đều quen gọi là tháp Tiếc Nuối.
Nhìn đủ mọi loại chữ hoặc biết hoặc không, Du Dao cũng đưa tay cầm một tờ giấy trắng. Cô nghĩ một lát, chậm rãi viết:
Giấy khen của Dưa Hấu sắp nhiều hơn anh rồi, trong nhà bày đầy giấy khen hai người, thêm nữa là không nhét nổi đâu đấy.
Em sắp mặc rách cái áo khoác anh thích nhất rồi này.
Nay Du Dao đã hơn sáu mươi, mà Giang Trọng Lâm cũng đã rời đi nhiều năm.
Chưa đến bốn mươi năm, thậm chí chỉ mới đi được nửa đường, nhưng em giờ đã hơi hơi hiểu được cảm giác năm ấy của anh.
Em có thể bình tĩnh nhớ đến anh, lạ thật anh nhỉ, em không thấy cô đơn, cũng không hề khó chịu, mỗi lần nghĩ đến anh, em chỉ thấy ấm áp và yên bình.
Con người khi trẻ rất sợ phải già đi, Du Dao cũng vậy, nhưng sau này ở cạnh Giang Trọng Lâm, nhìn anh chầm chậm già đi, nỗi sợ hãi đó đã biến mất tự bao giờ, vì chịu ảnh hưởng bởi sự ung dung của Giang Trọng Lâm nên bây giờ lúc mình cũng đang dần già đi, lòng cô không sợ hãi.
Khi đã không còn trẻ nữa, con người sẽ sợ chết, nhờ có anh, cô chẳng hề hoảng hốt.
Người sinh ra là ly biệt, chết đi là tương phùng.
Rồi cũng sẽ đến lúc cô được gặp lại người thương và bạn bè, chỉ là trước đó, cô còn phải sống một mình một thời gian nữa.
Lửa hừng hực cháy thiêu rụi ngọn tháp giấy viết đầy nỗi tiếc nuối hoặc đau khổ của vô số người, trong vòng vài ngày sau, những thứ này sẽ bị đốt sạch.

Một tuần sau, Giang Thụy chia tay đồng đội về nước, vừa đến nhà, cô quẳng hành lý, gọi điện thoại cho mẹ mình ngay.
“Mẹ, con thi đấu xong rồi, mẹ có xem không đấy?”
“Mẹ xem rồi.” Du Dao nhìn lỗ mũi to đùng dán sát màn hình của con gái, bắt đầu phàn nàn: “Sao lần nào thi đấu xong con cũng thế này, nằm ườn ra giống cái gì hả, nhà cửa thì bừa bộn, sao con không thể động bàn tay ngọc ngà dọn dẹp một tí đi?”
“Đợi Tuần Khâu về dọn, con lười lắm.”
Tuần Khâu là đàn anh kiêm huấn luyện viên một thời gian của Giang Thụy, hiện đang là bạn trai cô, hai người qua lại nhiều năm, đã sống chung như vợ chồng nhưng không có ý định kết hôn. Giang Thụy cho rằng hôn nhân chỉ là hình thức, cứ sống chung như vậy thoải mái hơn. Du Dao không phản đối, sau khi con cái thành niên rồi, cô để con tự quyết định chuyện của mình.
Tính tình hai mẹ con giống nhau như đúc nên thường nảy sinh tranh cãi, song từ khi Giang Trọng Lâm đi thì điều này hiếm khi nào xảy ra. Không có nhà hòa giải Giang Trọng Lâm, Du Dao cũng học được cách kiềm chế, dường như một phần tính cách của người chồng quá cố đã truyền lại cho cô, để cô có thể bao dung và kiên nhẫn hơn mỗi khi đối mặt với con gái.
“Úi, mẹ đang ở đâu thế? Mấy hôm trước con còn thấy mẹ ở sa mạc mà, sao hôm nay đã xuống đáy biển rồi?” Giang Thụy trông thấy một con cá lớn xuất hiện ở bên kia thì bật hỏi.
Du Dao quay ống kính một vòng, vừa khéo có chú cá đuối to bơi ngang, “Hoạt động trải nghiệm đường hầm xuyên đảo, mẹ đi với mấy bà bạn sang đây, loại đường hầm trải nghiệm đáy biển kiểu mới này thú vị lắm, hôm qua mẹ còn được thấy cá voi bơi qua đầu đấy.”
“… Con cũng muốn về hưu rồi vi vu khắp cả thế giới như mẹ.”
“Ráng thêm ba mươi năm nữa đi nhé.”
Hai mẹ con vừa tán gẫu vừa đi qua một đường hầm dài, thỉnh thoảng sẽ lặng im cùng ngắm cá. Ra khỏi đường hầm, xuyên qua bãi cát, hai người kết thúc cuộc trò chuyện.
“Du Dao, lề mề gì đấy, lại ăn cá nướng đi, xong hết rồi, chờ mỗi em thôi đấy!” Chị gái lớn tuổi hô hào tên cô từ cách đó không xa.
“Nói trước nhé, con nào chị nướng em không ăn đâu. Chẳng hiểu lần trước chị nướng kiểu gì mà sống nhăn răng luôn đấy.” Du Dao cười, bước đến nhập bọn với mấy người bạn đang đùa vui.
Phù Hoa có lời: Thật tình tui cảm thấy có thể bên nhau đến đầu bạc răng long là một chuyện rất tuyệt, nhưng nếu không thể thì cũng không phải chuyện gì quá bi thảm. Sống hai mình hay một mình đều có cách sống riêng cả, tui thấy như vậy là viên mãn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.