“Dao Dao, nay thấy bà về, tôi thật sự mừng thay Giang Trọng Lâm đấy.”
Du Dao nhướng mày: “… Tôi thấy anh ấy có mừng mấy đâu.”
Dương Quân sửng sốt, “Bà nói gì vậy, người vui nhất khi được gặp lại bà là ông ấy đấy.”
Tựa như Dương Quân không thể hiểu nổi phản ứng của Du Dao, Du Dao cũng chẳng thể hiểu nổi ý của Dương Quân. Nếu bảo Giang Trọng Lâm rất mừng khi thấy cô xuất hiện thì cô thực sự nhìn không ra, hai ngày nay anh chưa hề lộ vẻ kích động, mà trông anh cũng chẳng quá vui sướng.
Cô day huyệt thái dương, lòng dạ rối bời: “Tôi và anh ấy hẹn hò một năm, kết hôn một năm, cùng lắm chỉ mới bên nhau hai năm trước khi xa nhau bốn thập kỷ, có lẽ anh ấy đã sớm quên tôi rồi. Giờ tôi đột nhiên xuất hiện, chắc anh ấy thấy hoảng hơn mừng, nếu là người khác thì có khi đã coi tôi như một gánh nặng, còn Giang Trọng Lâm tuy đã có tuổi nhưng vẫn có trách nhiệm như xưa, thế nên lúc nhận được tin báo mới đến đón tôi về. Suy cho cùng cũng chỉ là do tính cách thôi.”
“Bà nói gì vậy, bà không biết ông ấy thích bà đến mức nào sao?”
Du Dao tựa lên ghế, không quá khẳng định, “Ừ thì có thể trước đây anh ấy thích tôi thật, nhưng đã mấy chục năm rồi, trí nhớ anh ấy tốt nên may ra nhớ được tôi thôi chứ thích với thú gì nữa.”
Dương Quân nhìn cô, bỗng hỏi: “Giang Trọng Lâm chưa kể gì cho bà phải không?”
Trái tim Du Dao đánh cái thót: “Kể gì cơ?”
Dương Quân thở dài, mở thiết bị đầu cuối của mình lên, nhấn vài cái trên màn hình rồi đưa đến trước mặt Du Dao, “Bà xem, đây là trang web tìm người lớn nhất cả nước do cảnh sát xây dựng khi mạng dữ liệu lớn[1] được thành lập, thông tin về những người mất tích ở trên ấy được đổi mới hàng năm. Muốn giữ tin thì năm nào cũng phải đóng phí, thế nên rất nhiều hộ gia đình đã bỏ cuộc sau một, hai năm không tìm thấy người. Nhưng kể từ khi trang web ra đời, Giang Trọng Lâm vẫn giữ thông tin của bà ở đó, vẫn đóng phí hàng năm, bà có biết điều này có nghĩa là gì không?”
[1] Big Data Network (大数据网络) hay dữ liệu lớn, là một thuật ngữ cho việc xử lý một tập hợp dữ liệu rất lớn và phức tạp mà các ứng dụng xử lý dữ liệu truyền thống không xử lý được. Dữ liệu lớn bao gồm các thách thức như giám sát dữ liệu, tìm kiếm, chia sẻ, lưu trữ, truyền nhận, trực quan, truy vấn và tính riêng tư.
Là dù bốn mươi năm đã trôi qua, anh vẫn luôn chờ cô trở về.
Cho dù ai nấy đều tin rằng cô đã chết, anh vẫn ấp ủ một tia hy vọng.
Nhìn ảnh của chính mình trên trang web, Du Dao hoàn toàn sững sờ.
“Đã nhiều năm như vậy mà anh ấy… Giang Trọng Lâm vẫn còn tìm tôi sao?” Cô ngỡ ngàng hỏi.
Thấy cô phản ứng như thế, trong lòng Dương Quân thấy xót xa thay cho đôi vợ chồng ly biệt đã lâu.
“Đương nhiên rồi. Bà bảo bà chỉ ngồi ở trung tâm phục vụ công dân một lát là nhân viên đã liên lạc được với Giang Trọng Lâm đúng không, chính bởi vì thông tin của bà được treo trên đây nên họ mới có thể tìm được thân phận của bà nhanh như vậy đấy.” Dương Quân tiếp tục: “Năm đó bà bỗng dưng mất tích, không để lại bất kì manh mối nào, Giang Trọng Lâm liên hệ với những người quen bà để dò hỏi tin tức, đến đồn cảnh sát lập hồ sơ, nhờ người thân và tất cả bạn bè để tâm tới hành tung của bà, gần như chuyện gì ông ấy cũng làm. Chẳng biết một mình ông ấy đã lội qua lội lại phố lớn ngõ nhỏ gần nhà hai người bao nhiêu lần để tìm bà. Hình như hồi đó Giang Trọng Lâm định ôn thi cùng thầy hướng dẫn, nhưng bà vừa mất tích, anh ấy cũng không đến trường nữa.”
Dương Quân nhớ tới Giang Trọng Lâm gầy trơ xương năm đó, một câu “gầy như que củi” cũng chẳng thể lột tả tình trạng của anh. Cô cùng người bạn trai lúc bấy giờ không yên tâm, thường xuyên đến thăm anh, hỏi han về tin tức của Du Dao, kết quả có một lần trông thấy Giang Trọng Lâm nằm sõng soài trước cửa nhà, chìa khóa vẵn còn cắm trên cánh cửa khép hờ.
Hai người đưa Giang Trọng Lâm đến bệnh viện, sau khi anh tỉnh lại thì khóc thê lương một hồi. Bấy giờ Du Dao đã mất tích hơn ba tháng. Giang Trọng Lâm suy sụp hỏi họ, nếu Du Dao chết rồi thì anh phải làm sao bây giờ, nếu cô gặp phải tội phạm giết người, bị kẻ đó sát hại và giấu kín thi thể thì phải làm sao bây giờ.
Khi ấy Dương Quân cảm thấy, nếu Giang Trọng Lâm cứ tiếp tục sống như vậy thì nhất định anh sẽ kiệt quệ.
Thế rồi anh gượng dậy, bình tĩnh hơn hẳn, tuy vẫn bôn ba khắp nơi để tìm Du Dao, nhưng đã không còn sa sút như trước. Một năm sau, anh về trường tiếp tục việc học, Dương Quân những tưởng anh đã ổn, sau này mới phát hiện chứng rối loạn lo âu của anh vẫn còn, để giảm bớt lo âu, anh uống bậy rất nhiều loại thuốc, suýt chút nữa hủy hoại cơ thể của chính mình.
“Bấy giờ tin tức về những người phụ nữ bị hại nhan nhản đầu các trang báo, Giang Trọng Lâm sợ bà gặp chuyện như những người kia nên mấy năm ấy bệnh tình nghiêm trọng lắm.”
Du Dao từng nghĩ, có thể Giang Trọng Lâm sẽ rất đau lòng khi cô đột ngột biến mất, nhưng cô không ngờ anh sẽ tổn thương đến nhường này.
“… Sau đó thì sao?” Cô thì thào.
Dương Quân ngẫm nghĩ rồi đáp: “Có dạo nọ tôi và ông ấy chẳng liên lạc mấy, học tiến sĩ xong, ông ấy dành khoảng mười năm để dạy học ở vùng núi, đi qua rất nhiều thôn làng heo hút, bọn tôi đều tưởng ông ấy đi để thư giãn, sau đó lúc về mời tụi tôi ăn cơm, ông ấy mới giải thích.”
“Ông ấy bảo mình từng thấy tin thời sự về bọn buôn người chuyên lừa bán những cô gái trẻ đến vùng hẻo lánh, sau ông ấy gặp rất nhiều cơn ác mộng, mơ thấy bà cũng bị đám buôn người bắt cóc rồi nhốt trong phòng tối, không được ai cứu. Thế nên khi thấy trường có hoạt động đi dạy tình nguyện, ma xui quỷ khiến thế nào mà ông ấy lại ghi danh, giáo viên hướng dẫn của ông ấy cũng chẳng ngăn.”
Vào buổi trùng phùng, Dương Quân gần như chẳng thể nhận ra anh. Anh vừa đen vừa gầy, mặt mày phong trần, điểm đáng mừng duy nhất chính là tinh thần đã tốt hơn nhiều, đã có thể nói cười như trước.
“Mấy năm nay tôi đã đi rất nhiều nơi, luôn nghĩ nếu tôi thực sự tìm thấy cô ấy ở những nơi đó thì tôi nên làm gì? Nếu vẫn không tìm được thì sẽ làm gì?” Nét mặt của Giang Trọng Lâm lúc bấy giờ để lại ấn tượng sâu sắc cho Dương Quân.
Khi đó Du Dao đã mất tích mấy chục năm. Khoảnh khắc ấy, Dương Quân cảm thấy có phần xấu hổ, vì dẫu còn chưa quên bạn thân nhưng sự tất bật với chồng con đã làm phai nhòa nỗi nhớ nhung và lo lắng của cô dành cho bạn. Dường như ai nấy đều đã có cuộc sống mới, chỉ còn mình Giang Trọng Lâm là vẫn canh cánh trong lòng, nhớ mãi không quên.
Du Dao như trông thấy bóng dáng cô độc kia trong câu chuyện mà Dương Quân tường tận kể. Anh như chú nhạn đã mất đi người bạn đời, ngược Nam xuôi Bắc, xuân đến đông đi, lẻ loi một mình suốt bốn mươi năm đằng đẵng.
Nỗi xót xa không biết đến từ nơi nao ùa vào lòng, lan tới tận tâm can, khiến ngực cô thắt lại như bị kim đâm.
“Anh ấy không hề tìm người khác sao?” Du Dao khẽ hỏi.
Dương Quân lắc đầu.
Hôm trước về nhà, Du Dao từng chắc mẩm Giang Trọng Lâm đã tái hôn sau ngần ấy năm, chưa biết chừng còn có cả con cái, thế nhưng bây giờ cô mới phát hiện anh cố chấp hơn cô tưởng rất nhiều.
Nước mắt Du Dao vỡ òa. Cô không phải một người thích khóc, thời nổi loạn còn thực thi chủ nghĩa thà đổ máu chứ không rơi lệ, trưởng thành rồi thì biếng nhác hẳn đi, chỉ sống sao cốt cho bản thân thấy vui, chẳng mấy khi rơi nước mắt. Giờ đây cô lại không sao ngăn nổi dòng lệ, cứ như thể không phải đang khóc vì mình, mà là vì người đàn ông đã một thân một mình từ thời trai trẻ cho tới lúc bạc đầu.
Dương Quân ngồi xuống bên cạnh, rút giấy lau nước mắt cho Du Dao và bản thân, sau đó cụ bà đã nín rồi mà bạn vẫn còn nức nở.
“Ôi đừng khóc, đừng khóc nữa Dao Dao, mắt sưng húp lên rồi kìa.” Bà cụ Dương Quân nhìn cô gật đầu như bổ củi nhưng vẫn không sao kìm được mà đau lòng muốn chết.
“Bà đừng khóc mà, chẳng phải hiện tại đã tốt rồi sao, bà về là tốt, sau này hai người đều sẽ sống tốt.”
Du Dao che miệng, hai mắt nhắm nghiền, nhưng dù là thế, nước mắt vẫn không ngừng tràn khóe mi. Nghĩ đến tâm trạng của Giang Trọng Lâm năm đó, cô cảm thấy có thứ gì đó như nứt toác ra, nỗi khổ giấu kín tràn ra ngoài.
Đến khi hai người về nhà, Giang Trọng Lâm khiếp đảm vì cặp mắt sưng đỏ của Du Dao. Anh kinh ngạc hỏi: “Làm sao thế, sao lại khóc sưng cả mắt thế này? Ôi em ngồi xuống đi, để anh lấy khăn cho.” Nói đoạn anh đi thấm ướt ngay một chiếc khăn, đắp thứ mát lạnh ấy lên mắt Du Dao.
Du Dao đã bình tĩnh hơn, nhưng vừa thấy Giang Trọng Lâm, trong thâm tâm cô lại khổ sở.
Giang Trọng Lâm bảo hai người ngồi xuống, bưng nước pha mật tới, ôn tồn khuyên nhủ: “Cảm xúc lên xuống thất thường dễ ảnh hưởng đến sức khỏe lắm, em giải tỏa một chút cũng tốt, có điều không thể cứ buồn bực mãi thế được, điều chỉnh tốt tâm trạng rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Em không quen với xã hội bây giờ thì đã có bọn anh giúp, đừng lo lắng quá làm gì.”
Giọng anh dịu dàng, ánh mắt tràn đầy vẻ quan tâm và lo lắng.
Du Dao cầm chiếc khăn lạnh nhìn anh đăm đăm, vẻ bình tĩnh đó là thật sao?
Trong lần vượt thời gian bất ngờ như một trò đùa này, khoảng thời gian đau khổ nhất của anh là sau khi cô mất tích, anh chỉ có thể gồng gánh một mình, mà khoảng thời gian đau khổ nhất của cô lại là ở hiện tại, bởi vì bốn mươi năm cách biệt, bởi vì người thương và người thân bỗng già đi, nhưng bây giờ cô chẳng hề cô độc. Kể từ khi Giang Trọng Lâm đón cô về, anh vẫn giúp cô làm quen với thế giới này và cả chính bản thân anh bằng thái độ dịu dàng nhất, gắng hết sức để không đem lại bất cứ áp lực nào cho cô.
Nhìn hai tay anh chắp lại, Du Dao cảm nhận được sự ân cần của anh.
Vậy sao, là như vậy sao?
Cả trưa hôm ấy Du Dao lặng thinh, buổi tối vợ chồng Dương Quân Hứa Tiên trọ tại khách sạn gần đó theo đề nghị của Dương Quân. Du Dao không phản đối, trong nhà chỉ còn mình cô và Giang Trọng Lâm.
Anh đọc sách hướng dẫn, loay hoay cài đặt trò chơi cô mua trên tivi, còn chu đáo đặt tay cầm vào tay cô, song cô chẳng hề nhúc nhích.
Giang Trọng Lâm dậy đi nấu cơm, Du Dao theo anh vào bếp, nhìn anh vo gạo.
“Giang Trọng Lâm.” Cô đứng ở cửa hỏi: “Cô đơn nhiều năm như vậy, anh không thấy khó chịu à?”
Giang Trọng Lâm ngừng tay, quay đầu nhìn cô với vẻ hơi kinh ngạc, thế rồi anh lắc đầu cười khẽ, đôi mắt hiền hậu ánh lên vẻ dịu dàng: “Chuyện gì rồi cũng quen thôi.”
Du Dao chăm chú nhìn anh: “Em cứ tưởng anh sẽ không vui vì em bỗng dưng xuất hiện, nhưng Dương Quân lại bảo không phải, có thật là thế không?”
Phù Hoa có lời: Khóc, khóc hết cho tui.