Trong Lan Đình Hiên, Đặng Thanh Vân cùng Diệp Chí Hằng đang dùng bữa tối.
Đặng Thanh Vân gắp cho con trai không ít thức ăn, nhìn cậu ta ngoan ngoan ăn xong, rồi mới tự dùng bữa. Cô ta yên lặng nhìn Diệp Chí Hằng, nhất là khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé, giống Diệp Khuynh Lăng năm phần, chỗ khác ví dụ như mắt là giống mình nhất.
Nếu như thằng bé giống Diệp Khuynh Lăng hoàn toàn, vậy thì tốt biết bao.
“Hằng Nhi, sau này không được ném Quyên Tử lại tự mình đi chơi nữa.” Đặng Thanh Vân nghiêm mặt giáo huấn con trai, phủ Thanh Sơn đương nhiên rất an toàn, nhưng ngộ nhỡ thì sao, nếu Hằng Nhi có chuyện gì, cô ta thật sự không biết mình nên làm thế nào nữa, Hằng Nhi chính là mạng sống của cô ta.
Diệp Chí Hằng cười nháy mắt với mẹ, “Mẹ, con không đi chơi”.
“Vậy con đi làm những gì?” ++
“Con đi tìm cái chị đáng ghét đó.”
Diệp Chí Hằng lấn cấn mà nhíu mày, cậu ta rất muốn gọi chị đó là quái vật xấu xí, nhưng trong lòng cậu ta biết rõ, chị đó hoàn toàn không liên quan đến xấu xí, nếu thật sự nói là quái vật xấu xí, chỉ có thể chứng tỏ là mắt cậu ta không tốt, dùng từ “đáng ghét” thì vừa đúng.
Đặng Thanh Vân sững người, một lúc lâu mới phản ứng lại, người mà Hằng Nhi nói là Lâm Văn Trúc. Lòng cô ta không thoải mái, phủ Thanh Sơn không phải không có phụ nữ khác đến, chỉ là họ đều biến mất rất nhanh chóng. Còn Cố Hương Liên, nói thực, số lần cô ta và Cố Hương Liên gặp mặt ít đến đáng thương, còn xa mới là kiểu quan hệ đấu đá nhau như trong tin đồn, cho dù Cố Hương Liên ở phủ Thanh Sơn thì cũng không quá hai ngày, mấu chốt nhất là khi đó Diệp Khuynh Lăng căn bản không tiến vào phòng Cố Hương Liên. Nhưng mà Lâm Văn Trúc này rõ ràng là sự tồn tại không giống những người phụ nữ đã biến mất đó, cũng không giống Cố Hương Liên. ++
“Con đi tìm cô ta làm gì?” Đôi mắt Đặng Thanh Vân nhìn vào con trai.
Khi Quyên Tử muốn nói gì đó, Đặng Thanh Vân trừng mắt nhìn Quyên Tử, Quyên Tử lập tức giữ im lặng.
“Con muốn để chị ta nhìn xem cha và mẹ ở bên nhau hạnh phúc thế nào, chúng ta mới là người một nhà, chị ta là đồ dư thừa, chị ta không nên quấn lấy cha… Mẹ, hôm nay mẹ và cha đi chơi hồ có vui không?” Diệp Chí Hằng chớp chớp mắt. ++
Phải biết là hôm nay cha và mẹ có thể cùng đi chơi hồ, không thể không có công của cậu ta đấy! Là cậu ta quấn lấy đòi đi chơi thuyền, cha mới đồng ý, chỉ là lúc cậu ta muốn lên thuyền thì lại sợ nước, cho nên bèn từ bỏ, cậu ta có thể không lên thuyền, nhưng cha và mẹ có thể mà.
Đặng Thanh Vân nhíu mày, nhất thời không biết nên dạy dỗ con trai hay là nên khen nó biết làm việc.
Đặng Thanh Vân nhìn Hằng Nhi không ngừng suy tư, con đường Diệp Khuynh Lăng muốn đi đương nhiên là con đường không bình thường, cho dù tương lai thế nào, Hằng Nhi có tính toán có mưu kế thì vẫn tốt hơn mấy đại thiếu gia ngu ngốc, huống hồ nếu Diệp Khuynh Lăng có lương tâm, Hằng Nhi hẳn sẽ là con trai duy nhất của hắn, vậy thì Hằng Nhi phải gánh vác trọng trách, chứ không phải là coi nó như một đứa trẻ mà đối đãi.
“Hôm nay mẹ rất vui.” ++
Diệp Chí Hằng mặt đầy kiêu ngạo, “Vậy cái chị đáng ghét đó không vui rồi”.
Đặng Thanh Vân ngẫm nghĩ, “Hằng Nhi, sau này cách xa chị đó một chút”.
“Vì sao ạ?”
“Bởi vì cô ta ở lại đây hay rời đi, mẹ không thể quyết định, con cũng không thể. Quyền quyết định chỉ có ở chỗ cha con, cho nên tất cả những gì con làm đều uổng công, nếu đã uổng công, vì sao vẫn phải lãng phí sức lực làm chứ?”
Diệp Chí Hằng lắc đầu, “Mẹ, không phải uổng công đâu! Chị ta sắp biến mất rồi”.
“Sao lại nói thế?” ++
“Hôm nay con nhìn thấy chị ta phạm lỗi, trong tay chú Thạch cầm súng…”
Đặng Thanh Vân mặt đầy suy tư, nghe thì mơ hồ không hiểu, chỉ đành phải hỏi chi tiết rõ ràng, Diệp Chí Hằng cũng vui vẻ kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra hôm nay.
Chỉ là rất nhanh chóng, A Lan đã truyền lời với Đặng Thanh Vân, “Tiểu thư, tam thiếu đến Tà Vũ Hiên rồi, đang cùng ăn bữa tối với Lâm tiểu thư”.
Đặng Thanh Vân hoảng hốt, hồi lâu mới nghẹn ra một nụ cười, “Từ bao giờ em đã qua lại thân thiết với Lan Thúy như thế”.
A Lan hơi sững người, cô ta không hề qua lại thân thiết với Lan Thúy, nhưng mà chuyện này nếu không phải truyền ra từ chỗ Lan Thúy, vậy thì có ai có thể truyền tin tức ra trước tiên?
May là Đặng Thanh Vân cũng không thật sự muốn biết. ++
Lâm Văn Trúc đang dùng bữa tối thì Diệp Khuynh Lăng đến.
Diệp Khuynh Lăng mặc một chiếc trường bào màu xám, người không biết có lẽ sẽ cho rằng hắn là một quân tử phóng khoáng, hoặc là còn phải ôn nhuận như ngọc, nhưng hắn thật sự là dạng người gì, lấy nghĩa ngược lại của những hình dung từ tự cho là đúng này chính là dáng vẻ thật sự của hắn.
Hắn đi đến bên cạnh cô, quét mắt qua món ăn trên bàn, rồi lại nhìn bát đũa trước mặt cô, “Con chim bồ câu có duyên với em hôm nay đâu?”.
Lâm Văn Trúc ngước mắt nhìn hắn, “Không phải tam thiếu bảo em hậu táng sao?”.
“Một con bồ câu thôi, em còn đi hậu táng thật hả?” ++
Lâm Văn Trúc ngẫm nghĩ, buông bát đũa, mắt đón lấy ánh mắt đánh giá của hắn, “Trong phủ không có bất cứ động vật gì, có vẻ cũng không có bất cứ loài chim chóc nào, con bồ câu đó có thể bay được vào trong phủ, hơn nữa vừa khéo còn bị em phát hiện, chuyện có duyên như thế, đương nhiên chứng minh nó và em có duyên phận không nông rồi. Em chưa đến mức hậu táng nó, chẳng qua chỉ là chôn cất nó đơn giản thôi”.
Diệp Khuynh Lăng ngồi vào bên cạnh cô, “Vậy em nói nếu ở đây đã không nuôi bất cứ động vật gì, vì sao con bồ câu đó lại cứ chỉ bay vào đây?”.
“Có lẽ là có người cố ý để nó bay vào đấy.”
“Ồ?” Diệp Khuynh Lăng nâng cằm, “Nếu là có người để nó bay vào, nó lại vừa khéo bị em phát hiện, em nói xem có phải nó đặc biệt đến tìm em?”.
“Tam thiếu, em cũng đoán như thế.” Cô không chùn bước mà nhìn thẳng vào mắt hắn, “Cho nên em đang làm thực nghiệm, buộc cuộn giấy vào chân nó, muốn biết có phải ai muốn tìm em không… Đáng tiếc rồi”. ++
Đáng tiếc bồ câu bị Thạch Nham bắn hạ, không thể nào tiếp tục làm thực nghiệm nữa.
Diệp Khuynh Lăng nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên, “Nếu nói con bồ câu đó là do người có ý xấu thả vào, muốn để ai đó truyền chút tin tức ra ngoài, em cảm thấy ta nên làm thế nào mới tốt?”.
Lâm Văn Trúc cứng đờ người một lúc, sau đó cầm đũa và bát lên, bắt đầu ăn cơm lại, chỉ là tiếng tim đập của cô, khiến cô tưởng như âm thanh phát ra khi có người cầm trụ đồng gõ thật mạnh vào chuông đồng, từng nhịp từng nhịp, âm thanh vang lên không dứt.
Từ khi Diệp Khuynh Lăng xuất hiện, Lan Thúy bèn mang bộ bát đũa sạch lên, Diệp Khuynh Lăng cầm đũa, gắp thức ăn cho cô, “Ăn nhiều một chút, ăn no thì mới có thể nghĩ vấn đề cho tốt được”.
Lâm Văn Trúc ăn mấy món này, cứ như nhai sáp.
Trong mắt Diệp Khuynh Lăng có ý cười mơ hồ, giống như tình nhân hoàn mỹ, nói ra lời tình cảm với cô, “Thức ăn không hợp khẩu vị à? Đầu bếp này giữ lại cũng vô dụng, chi bằng cứ dứt khoát tống cổ đi”.
“Tam thiếu…” ++
“Đổi sang đầu bếp khác đổi sang những món khác, người chỉ có ăn no thì mới có tâm tình suy nghĩ những chuyện khác được, không phải sao?”
Lúc này Lâm Văn Trúc buông đũa, “Bây giờ em no rồi”.
“Ồ?”
“Khẩu vị của con gái đương nhiên không thể so được với đàn ông bọn anh.”
Diệp Khuynh Lăng lại gắp thức ăn cho cô, “Ăn hết cơm trong bát đã, dù sao em cũng là phụ nữ, sao có thể so với con gái được?”.
Phụ nữ và con gái có gì khác nhau?.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba |||||
Lâm Văn Trúc hít sâu một hơi, cô quả thực không phải con gái nữa, không phải là vấn đề tuổi tác, mà là đã trải qua việc nam hoan nữ ái, rất nhiều thứ đã thay đổi.
Cô ngoan ngoãn ăn hết cơm, kì lạ là lần này trong lòng không có cảm giác nặng nề như vừa rồi nữa, cũng không căng thẳng đến hoảng loạn. ++
Diệp Khuynh Lăng xoa xoa đầu cô, như đang khen cô thật biết nghe lời.
“Tam thiếu, nếu con bồ câu đó thật sự là do có người cố ý để nó bay vào, em nghĩ tất cả những người có mưu đồ hẳn sẽ không chỉ nuôi một con bồ câu như thế, nếu lần đầu đã thất bại, vậy sẽ có lần hai, dù sao thì bồ câu có thuần dưỡng tốt hơn nữa thì cũng chỉ là động vật cấp thấp, khó tránh khỏi sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Cho nên hẳn là sẽ có con bồ câu thứ hai bay vào, thế thì họ mới có thể phán đoán được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”.
Diệp Khuynh Lăng cười rất thật lòng, “Ta đã nói ăn no mới có thể suy nghĩ về những chuyện khác mà, quả nhiên là thế. Con bồ câu thứ hai bay tới, rồi sao?”.
“Lúc không biết mới là tính kế, lúc biết rồi thì sẽ không còn là tính kế nữa, thậm chí còn có thể mượn chuyện này để lợi dụng.”
“Vậy em nói xem, nên lợi dụng thế nào?” ++
“Nếu con bồ câu này được dùng để truyền tin tức ra ngoài, muốn truyền ra tin tức gì, đương nhiên do bản thân tam thiếu quyết định rồi.”
Diệp Khuynh Lăng vỗ tay, “Kế hoạch này được lắm”.
Lâm Văn Trúc hít thở sâu một hơi, sau khi đối diện với ánh mắt lãnh đạm của Diệp Khuynh Lăng, có thứ gì đó nổ tung trong đầu cô, cô lập tức hiểu ra.
Diệp Khuynh Lăng thì cho cô một ánh mắt – chính là như thế.
Mưu kế đơn giản đến vậy, Diệp Khuynh Lăng sẽ không nghĩ ra sao? Lại còn phải phiền phức đến mức tới tìm cô? ++
Chẳng qua hắn chỉ muốn chính miệng cô nói ra những lời này, chỉ có như thế, mới có thể chứng minh sự phản bội của cô với Diệp Khuynh Mặc, một kẻ phản bội sẽ có kết cục gì? Không cần để Diệp Khuynh Mặc hoàn toàn tin tưởng, chỉ cần khiến hắn ta hoài nghi là đủ rồi, bởi vì loại người như bọn hắn, trước giờ đều thà giết ngàn người còn hơn bỏ sót một người.
Nếu theo Diệp Khuynh Mặc sẽ là một con đường chết, cô còn muốn dốc sức giúp Diệp Khuynh Mặc làm việc sao?
Hắn thế này là đang bức cô đưa ra lựa chọn.
Có điều, sự bức ép này vốn không cần thiết mới phải, nhưng nếu Diệp Khuynh Lăng là người dễ tin người khác như thế, hắn đã chết hàng trăm hàng nghìn lần rồi, đâu thể ngồi an ổn ở đây.
Cô đột nhiên không muốn đối mặt với hắn, “Tam thiếu, em muốn đi tắm và thay quần áo”.
“Không vội. Trước cùng ta ăn cơm đã, ta còn đang đói đấy!” Hắn hoàn toàn không bận tâm về đề nghị của cô.
“Vâng.”