Người Trong Ván Mê Tình

Chương 27: Truy xét




Chân Lâm Văn Trúc bị thương, vừa về đến phủ Thanh Sơn, Diệp Khuynh Lăng bèn sắp xếp bác sĩ cho cô.
Trong Tà Vũ Hiên, nha hoàn người hầu cả đống, Diệp Khuynh Lăng cũng chưa rời đi. Bác sĩ cẩn thận kiểm tra, chẩn đoán chính xác rồi báo cho Diệp Khuynh Lăng, chân cô bị thương nhìn thì có vẻ nghiêm trọng, trên thực tế thì chỉ là vết thương ngoài da, chỗ thật sự hơi nghiêm trọng là trẹo chân, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt một thời gian thì sẽ không sao cả.
Bác sĩ rời đi, Diệp Khuynh Lăng phất tay, tất cả mọi người đều lui xuống.
Diệp Khuynh Lăng đi đến bên giường, nhìn Lâm Văn Trúc đang nằm trên giường, cô trầm mặc nhìn chân mình, từ vẻ mặt không nhìn ra được cảm xúc của cô lúc này, không thấy may vì chẳng qua chỉ là vết thương nhỏ, cũng không phiền não vì thế mà lại bị thương.
“Nếu ở thời cổ đại, chân em bị bác sĩ nhìn thấy rồi còn chạm vào, có phải là không sạch sẽ nữa, sẽ bị đuổi đi không?” Cô yên lặng hồi lâu, vậy mà lại hỏi ra câu này.
Diệp Khuynh Lăng nheo mắt nhìn cô, hừ một tiếng. ++
Có những lời hồi đáp không ngôn không ngữ, nhưng lại có thể đọc ra được hàm ý trong đó, tiếng Hán trước nay đều uyên thâm, mà người thông minh chỉ dùng một từ ngữ khí là có thể biểu đạt thâm ý chuẩn xác.
Nếu hắn thật sự đuổi một người đi, còn cần tìm cớ sao? Đáp án là không cần, nghi vấn này của cô chẳng có chút ý nghĩa gì.
“Chúng ta vẫn nên trò chuyện xem em bị thương như thế nào đi nhỉ!” Ánh mắt thâm trầm của Diệp Khuynh Lăng rơi trên mặt cô. ++
“Là do em không quá cẩn thận, học cưỡi ngựa một hồi thì bèn tưởng là mình đã học được rồi, đắc ý hí hửng, lao băng băng trong rừng, bị ngựa hất xuống.”
“Vậy em có biết là con ngựa đó tính tình rất ôn hòa không, nếu không có người cố ý chọc vào, nó tuyệt đối sẽ không tức giận.”
Lâm Văn Trúc không nhìn hắn, cũng không để lộ ra cảm xúc khác, “Đó là do vận khí em không tốt”.
Một tay Diệp Khuynh Lăng vòng ở sau người, hắn nhìn cô một hồi, dường như cảm thấy rất thú vị. Cho dù là Thạch Nham hay Khương Việt, họ đều cảm thấy cô ôm mưu đồ, ngay cả bản thân hắn cũng hiểu rõ trong lòng, nhưng lại không có ai tóm được điểm yếu của cô, muốn uy hiếp đe dọa cũng chỉ có thể nói ngoài miệng, chứ không cầm được bằng chức xác thực.
Đúng là thú vị. ++
Diệp Khuynh Lăng trực tiếp hạ một thang thuốc mạnh, “Đại ca ta trở về rồi”.
Lúc này Lâm Văn Trúc mới ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt nghi hoặc, dường như không hiểu vì sao hắn nói tin tức này cho cô biết.
“Chiến sự kết thúc rồi sao? Chúng ta thắng à?”
Đúng vậy, Diệp Khuynh Mặc theo Diệp Quân tác chiến, nếu chiến sự còn chưa kết thúc, Diệp Khuynh Mặc sao có thể trở về vào lúc này được.
“Chưa kết thúc, nhưng hình như huynh ấy trở về rồi.” Đồng tử Diệp Khuynh Lăng chợt đảo quanh, như nhớ tới chuyện gì vui, khiến hắn đầy hứng thú, “Chi bằng em thay ta phân tích thử xem, chiến sự còn chưa kết thúc, sao đại ca ta lại trở về. Ta và huynh ấy là huynh đệ cùng cha khác mẹ, tuổi tác chênh lệch tận mấy tuổi, huyết thống cũng khác xa, quan hệ cũng như người xa lạ, em không cần cố kị gì cả, có thể đoán tùy ý”.
“Có thể nói bất cứ điều gì sao?” ++
“Có thể nói bất cứ điều gì.”
Không chỉ là hàm nghĩa bên ngoài, mà còn là biểu đạt huynh đệ xích mích, có thể không cần cố kị bất cứ điều gì, tình huynh đệ, quan hệ huyết thống, tất cả đều không trở thành ràng buộc giữa hai người họ.
“Trước khi chiến sự kết thúc mà đã trở về, nếu bị phát hiện thì hậu quả có nghiêm trọng không?”
“Nghiêm trọng.” Diệp Khuynh Mặc thân là tướng lĩnh, vậy mà bỏ chuyện trong quân đội một mình trở về thành Vĩnh Ninh, nếu không có lời giải thích hợp lý, vậy thì chính là biết luật mà vẫn cố phạm luật, thêm nữa hắn ta lại là con trai của Diệp Quân, Diệp Quân ắt hẳn sẽ xử lý nghiêm minh.
Diệp Khuynh Mặc và Diệp Khuynh Lăng khác nhau, Diệp Khuynh Mặc từ nhỏ đã loanh quanh trong quân đội, yêu cầu của Diệp Quân với hắn ta rất cao.
Lâm Văn Trúc hít thở sâu một hơi, “Nếu đã như thế, vậy thì chính là có lý do không thể không trở về nhỉ!”.
Lý do không thể không trở về. ++
Diệp Khuynh Lăng thầm cân nhắc, hắn thật sự muốn biết là rốt cuộc vì sao Diệp Khuynh Mặc lại trở về, lấy sự cẩn trọng của Diệp Khuynh Mặc, hắn ta sẽ không thể không biết lúc này trở về thì nguy cơ khắp nơi, nếu lúc này có người ra tay, Diệp Khuynh Mặc ắt sẽ gặp nguy hiểm, nhưng Diệp Khuynh Mặc rõ ràng biết vậy mà vẫn vội trở về.
“Vậy em cảm thấy cái gì được coi là lý do không thể không trở về?”
Lâm Văn Trúc nhìn hắn một cái sâu xa, đôi mắt như có nét cười, “Không rõ”.
“Em có thể mạnh dạn đoán thử xem.”
Lâm Văn Trúc lắc đầu, “Không đoán ra”.
Diệp Khuynh Lăng nhìn cô một cái thật sâu, “Vậy em nghỉ ngơi cho tốt”.
Cô gật đầu. ++
Diệp Khuynh Lăng xoay người rời đi, Lâm Văn Trúc nhìn bóng lưng hắn thì cười khổ, Diệp Khuynh Mặc muốn để cô lấy được tin tức có ích từ chỗ Diệp Khuynh Lăng, Diệp Khuynh Lăng cũng hi vọng thông qua cô hiểu được động cơ của Diệp Khuynh Mặc.
Công cụ sa vào vũng bùn, ngay cả chủ động trốn thoát cũng không có tư cách, chỉ có thể trôi nổi trong vũng bùn này.
Cho đến lúc ăn cơm tối, Diệp Khuynh Lăng cũng chưa xuất hiện lại, Lâm Văn Trúc được Lan Thúy đỡ, xuống giường, ngồi trước bàn ăn dùng bữa.
Trước đây phần lớn thời gian cũng là Lâm Văn Trúc một mình ăn bữa sáng hay bữa tối, có lẽ là do hôm nay Lâm Văn Trúc bị thương, khiến Lan Thúy hầu hạ thì nhìn thấy mấy phần hiu quạnh, vậy mà lại sinh ra chút cảm giác thương tiếc.
“Lâm tiểu thư, tối nay tam thiếu có việc nên mới không thể ở bên cô, cô đừng nghĩ linh tinh nhé.”
Một người phụ nữ bị thương, nhưng người đàn ông thân mật với cô ấy lại không ở bên, chắc chắn sẽ trăm mối ngổn ngang. ++
Lâm Văn Trúc ăn cơm tối, cô ăn cơm vẫn luôn chậm, có lẽ cái chậm của hôm nay trong mắt người khác có vẻ cơm không nuốt xuống được. “Ồ, chuyện gì?”.
Sắc mặt Lan Thúy hiện lên vẻ lúng túng.
Lúc này Lâm Văn Trúc mới nhìn cô nha hoàn, đợi Lan Thúy trả lời.
“Tiểu công tử hơi sốt, làm ầm lên đòi tam thiếu ở bên, cho nên tam thiếu đến chỗ của tiểu công tử rồi.” Lan Thúy thấy sắc mặt Lâm Văn Trúc không có gì kì lạ, nhất thời cảm xúc phức tạp, cô thế này là không để tâm hay là vờ bình tĩnh?
Lâm Văn Trúc gật đầu, chỉ là tốc độ ăn cơm càng chậm hơn.
Diệp Khuynh Lăng đi chăm sóc Diệp Chí Hằng, cô vốn tưởng là hắn sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt hảo này, nhất định sẽ phái người đi thăm dò tung tích của Diệp Khuynh Mặc, rồi mượn cơ hội này trừ bỏ Diệp Khuynh Mặc, cho dù không trừ bỏ được Diệp Khuynh Mặc thì cũng có thể gây ra nhiều phiền phức cho Diệp Khuynh Mặc, kết quả vậy mà Diệp Khuynh Lăng án binh bất động? ++
Là cảm thấy nếu Diệp Khuynh Mặc dám trở về, nhất định đã chuẩn bị ổn thỏa chiêu sau rồi?
Lâm Văn Trúc chưa nghĩ ra được nguyên do, một bữa cơm ăn qua loa, cho đến khi thức ăn đều nguội, cô mới buông đũa.
Diệp Chí Hằng còn nhỏ tuổi, cơ thể một khi xuất hiện triệu chứng phát sốt thì không thể xem thường. Sốt dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, mọi người đều đã từng nghe, có người sốt thành kẻ ngốc, có người sau khi khỏi bệnh thì cơ thể dị dạng.
Diệp Khuynh Lăng ở Lan Đình Hiên, cho đến khi Diệp Chí Hằng bớt sốt, nhiệt độ khôi phục như bình thường.
Đặng Thanh Vân cũng rất lo lắng, thấy Diệp Khuynh Lăng ở đây, đã có chỗ để dựa, không còn mất hồn mất vía nữa, nhất là sau khi Diệp Chí Hằng hạ sốt, cô ta cũng thả lỏng, rót một chén trà nóng cho Diệp Khuynh Lăng.
Diệp Khuynh Lăng nhận lấy, nhưng không uống. ++
Đặng Thanh Vân hơi sợ, “Là em không chăm sóc Hằng Nhi cho tốt”.
“Trẻ con đau ốm vặt đều khó mà tránh khỏi.”
Giọng nói của Đặng Thanh Vân hơi nghẹn ngào, cô ta nhìn con trai trên giường, lòng không còn thắt chặt nữa, “Đều là do em không chăm sóc tốt Hằng Nhi, khiến anh cũng phải lo lắng theo”.
“Đây đều là chuyện ta nên làm.” Diệp Khuynh Lăng nhìn cô ta một cái có thâm ý, “Ta đã từng nói rồi, ta sẽ luôn chăm sóc hai mẹ con em thật tốt”.
Lời này khiến Đặng Thanh Vân hơi cứng người, nếu câu này là lời hứa hẹn liên quan đến tình yêu, cô ta nhất định sẽ lòng như nở hoa, cô ta sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này, nhưng không phải, nó chỉ vẻn vẹn là một lời hứa hẹn mà thôi.
Đặng Thanh Vân hít thở sâu một hơi, “Em biết, anh nhất định nói được làm được”.
Diệp Khuynh Lăng khẽ gật đầu. ++
Sau khi sức khỏe Diệp Chí Hằng khôi phục như thường, Diệp Khuynh Lăng rời khỏi Lan Đình Hiên, Đặng Thanh Vân lẳng lặng nhìn Diệp Chí Hằng nằm trên giường, sắc mặt phức tạp, con trai là lợi thế lớn nhất của cô ta, cũng là ngăn trở lớn nhất của cô ta.
Qua một lát, A Lan đứng ở cửa nhìn Đặng Thanh Vân.
Đặng Thanh Vân dặn Quyên Tử chăm sóc Diệp Chí Hằng, nếu có gì bất thường thì lập tức đến báo cho cô ta, sau khi dặn dò xong, cô ta mới đi ra khỏi phòng của Diệp Chí Hằng, đóng cửa lại.
“Tiểu thư, nơi tam thiếu về là Thiên Hành Cư, chứ không phải là đến Tà Vũ Hiên.” Trong ngữ khí của A Lan có chút hả hê. ++
Lần này Đặng Thanh Vân không trách A Lan đã đi thăm dò tin tức của tam thiếu, từ trên sắc mặt cô ta không nhìn ra suy nghĩ và thâm ý gì khác đối với chuyện này, “À?”.
“Tiểu thư, tiểu thư nghĩ xem, vị Lâm tiểu thư đó chân bị thương, tam thiếu cũng chỉ ở bên đó một lát lúc ban ngày, sau đó thì chưa từng đến thăm lại, trong lòng tam thiếu cô ta cũng chỉ thế mà thôi.”
Đặng Thanh Vân nhếch nhếch khóe miệng, không lộ ra chút vui mừng nào, Hằng Nhi bị bệnh, hắn cũng chỉ trông một lát mà thôi.
“Tiểu thư, em cảm thấy tiểu thư nên chủ động một chút…” A Lan căng thẳng đưa ra kiến nghị.
“Em không hiểu đâu.” ++
“Tiểu thư, em cũng không phải trẻ con, sao có thể không hiểu chứ ạ. Tam thiếu và những người phụ nữ đó quấn lấy nhau, không phải chính là vì mấy chuyện đó sao, nếu tiểu thư chủ động một chút, đâu có phần của đám phụ nữ đó chứ, tiểu thư…”
Đặng Thanh Vân nhìn A Lan một cái sâu xa, “Lời không nên nói thì đừng nói”.
“Tiểu thư.” A Lan nóng vội, “Tam thiếu chỉ là vì chuyện của tam thiếu phu nhân nên mới có ý kiến với tiểu thư, thế nên mới không muốn nghỉ lại, tiểu thư và tam thiếu nói rõ ràng về hiểu lầm là được ạ”.
Đặng Thanh Vân cười giễu một tiếng.
Ở trong mắt họ, là bởi cô ta có liên quan đến cái chết của La Tú Vân, thế nên mới khiến Diệp Khuynh Lăng lòng sinh ngăn cách, không muốn thân mật với cô ta nữa. Nhưng từ chuyện này có thể nhìn ra vài chuyện khác, ví dụ như tam thiếu xem trọng tam thiếu phu nhân như thế, cái chết của tam thiếu phu nhân thật sự có liên quan đến Đặng Thanh Vân, tam thiếu vẫn cho Đặng Thanh Vân sống an nhàn sung túc, từ đó có thể thấy được địa vị của Đặng Thanh Vân trong lòng tam thiếu.
Người sống không thể ganh đua với người chết, nói từ góc độ khác, người chết mãi mãi cũng không thể thắng được người sống, chỉ có thể tồn tại mãi trong kí ức mà thôi.
“Em không hiểu, lui xuống đi!” ++
Diệp Khuynh Lăng về đến Thiên Hành Cư.
Sắc mặt Khương Việt trở nên khó coi hiếm thấy, anh ta trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Khuynh Lăng, đây là sự hổ thẹn của anh ta vì bản thân đã phạm sai lầm nghiêm trọng, “Tam thiếu, đại thiếu đã rời khỏi thành Vĩnh Ninh về quân doanh rồi”.
Nếu Diệp Khuynh Mặc đã dám trở về, tất nhiên đã chuẩn bị vẹn toàn, khi họ phát giác được tung tích của hắn ta, hắn ta đã rời đi rồi. Thậm chí Diệp Khuynh Lăng còn hoài nghi Diệp Khuynh Mặc cố ý để lại dấu vết, biết Diệp Khuynh Mặc trở về, nhưng lại không thể đối phó hắn ta, không làm gì được hắn ta, thứ cảm giác này bực bội đến mức nào?
“Đứng dậy đi, không liên quan gì đến cậu. Ai mà ngờ rằng hắn ta lại trở về vào lúc này chứ?”
Sắc mặt Khương Việt hết sức hổ thẹn, chuyện này anh ta vốn nên phát hiện đầu tiên, sau đó chuẩn bị tốt, kết quả đợi Diệp Khuynh Mặc trở về thì mới biết, đây là sự thất trách của anh ta.
Thạch Nham trầm mặc suy tư một lúc, “Đại thiếu trở về là để gặp Lâm tiểu thư sao?”
Diệp Khuynh Lăng cười. ++
Thạch Nham cũng biết mình nói chuyện cười, Diệp Khuynh Mặc vì một quân cờ mà mạo hiểm trở về, đây không phải là chuyện cười hay sao? Đương nhiên, lúc này Diệp Khuynh Mặc còn có thể nghĩ đến việc gặp Lâm Văn Trúc, cũng là biểu hiện của việc xem trọng cô. Chỉ có thể nói là vì chuyện gì đó mà trở về, nhân tiện gặp Lâm Văn Trúc mà thôi.
Sắc mặt Thạch Nham âu lo, “Tam thiếu, Lâm tiểu thư có thể rút lui nguyên vẹn từ chỗ đại thiếu, cô ta tuyệt đối không phải người đơn giản”.
Diệp Khuynh Lăng biết ý của Thạch Nham, “Cho nên giữ cô ấy lại càng tốt”.
Ngụm khí trong cổ họng Thạch Nham ứ lại, không lên cũng chẳng xuống, dường như anh ta không hiểu sự cố chấp của Diệp Khuynh Lăng với Lâm Văn Trúc, sao cứ phải giữ cô ta lại mới được chứ.
Khương Việt cũng cảm thấy chút gì đó, “Nếu Lâm tiểu thư là một quân cờ, cô ta có thể là quân cờ của đại thiếu, đương nhiên cũng có thể là quân cờ của tam thiếu”.
Thạch Nham nhíu chặt mày, rõ ràng là từ chối cho ý kiến, không có chút tín nhiệm nào với người như thế.
Diệp Khuynh Lăng cũng không giải thích gì với họ, “Có tra được đại ca tốt đó của ta trở về thì tiếp xúc với ai không?”.
Khương Việt lắc đầu. ++
Thạch Nham, “Liệu có phải là đại thiếu có liên lạc với đám người Lý Xuyên Dương không, họ có hợp tác với nhau?”.
Diệp Khuynh Lăng lắc đầu, “Lý Nhân là đại tướng tâm phúc của phụ thân, đại ca tốt đó của ta dùng hết biện pháp nghĩ cách lôi kéo ông ta đều không thành công, là con trai duy nhất hiện giờ của Lý Tướng quân, Lý Xuyên Dương sẽ không làm trái ý của Lý Tướng quân. Diệp Khuynh Mặc nhờ Lý Xuyên Dương giúp đỡ chút ít thì có thể tin được, nhưng có hợp tác, ta không tin”.
Điều quan trọng hơn là Diệp Khuynh Mặc làm việc cẩn trọng như thế, hắn ta tuyệt đối sẽ không để lại dấu vết, nhưng trong chuyện Lý Xuyên Dương lần này, dấu vết để lại hơi nhiều, điều này chỉ có thể chứng tỏ Lý Xuyên Dương không phải người của hắn ta, vì thế hắn ta không hề cố kị gì, dù sao thì bị phát hiện cũng sẽ không sao cả.
Còn về việc vì sao Lý Xuyên Dương lại sẵn lòng đáp ứng, Diệp Khuynh Lăng nghĩ đến ánh mắt của Lý Xuyên Dương khi nhìn Lâm Văn Trúc, thật sự không ngờ rằng Lý Xuyên Dương lại là người như vậy. ++
Diệp Khuynh Lăng phân phó xuống, “Tiếp tục điều tra, có thể tra ra được bao nhiêu thì tra”.
Diệp Khuynh Mặc trở về chuyến này, tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ.
“Dạ.”
Diệp Khuynh Lăng nhìn Khương Việt hồi lâu, “Cậu không cần phải tự trách, cho dù Diệp Khuynh Mặc chưa rời đi, cũng có bao nhiêu phần nắm chắc là có thể đối phó được hắn ta? Thành Vĩnh Ninh nói là đại bản doanh của ta, nhưng đừng quên, hắn ta cũng sống ở đây, ai có thể nói đây không phải là đại bản doanh của hắn chứ?”.
Khương Việt mất mát một hồi, chủ yếu là bị Diệp Khuynh Mặc thầm ám sát hãm hại quá nhiều lần rồi, một lòng muốn đáp lễ một lần. ++
Lúc Lâm Văn Trúc tỉnh lại thì đã được Lan Thúy báo tin, Đặng Thanh Vân lại tới.
Lâm Văn Trúc nhướng nhướng mày, cô chưa quên hậu quả mà chuyện đưa bữa sáng lần trước dẫn tới, Đặng Thanh Vân tới chuyến này, lại mang tới kết quả gì?
Lâm Văn Trúc nằm trên giường không ngồi dậy.
Đặng Thanh Vân theo Lan Thúy tiến vào, thấy Lâm Văn Trúc không son không phấn, cơ thể hơi cứng lại, cô gái nhìn thuần khiết như vậy, là kiểu đàn ông muốn giữ lại bên mình sao?
Đặng Thanh Vân thu vẻ mặt phức tạp lại, cười tiến lên chào hỏi, “Hôm qua nghe tin Lâm tiểu thư bị thương, muốn qua đây thăm, nhưng Hằng Nhi hơi sốt, cho nên chưa thể đến được, vẫn mong Lâm tiểu thư thứ lỗi, nhưng mà sáng nay tôi đã hầm canh cho cô rồi đấy, uống vào rất có lợi cho vết thương ở chân”.
“Đặng tiểu thư quá khách khí rồi.”
Trái lại Đặng Thanh Vân khá ngại, “Bởi vì Hằng Nhi bị bệnh, Khuynh Lăng lo lắng cho Hằng Nhi, thế nên không rảnh chăm sóc cô, hi vọng cô đừng suy nghĩ linh tinh, Khuynh Lăng vẫn nhớ cô lắm đấy”.
Nếu nhớ thật, còn cần Đặng Thanh Vân đến nói sao?
Lâm Văn Trúc chỉ cảm thấy cảnh này hơi hoang đường và buồn cười, vì thế cô gật đầu.
Đặng Thanh Vân chủ động nói cười với Lâm Văn Trúc, nói về bệnh tình ngày hôm qua của Diệp Chí Hằng, nói về sự lo lắng của Diệp Khuynh Lăng, nói Diệp Khuynh Lăng thật sự là một người cha tốt.
Một nhà ba người ấm áp hòa thuận đó, được Đặng Thanh Vân miêu tả càng thêm ấm áp, khiến Lâm Văn Trúc còn phải bắt đầu hoài nghi, người chen vào giữa một nhà ba người nhà họ như mình là một tội nhân nhỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.