Người Yêu 2D

Chương 15:




Weibo của Lịch Duyệt Tinh có một trăm nghìn fans, nhưng do thường ngày không đăng gì nên thực tế độ phổ biến không cao lắm. Một việc lớn như mở hố, đã đăng được mười phút rồi mà bên dưới cũng mới chỉ có năm sáu bình luận, còn toàn là bóc tem và cổ vũ.
Hắn lại đổi giao diện về Chung Điểm, làm mới trang web xem số liệu. Số liệu cũng ổn, gần mười phút mà đã có hơn nghìn đề xuất và mấy trăm lượt thích. Nhưng dù sao thời gian cũng quá ngắn, hiện chưa thấy được gì nhiều.
Lịch Duyệt Tinh bình tĩnh đưa mắt tới khu thảo luận của tác phẩm, bình luận bên đây thú vị hơn trên Weibo nhiều.
“Cao ốc muôn trượng mọc lên từ đất bằng, Cửu Độ ơi em tới đầu tiên! Dựng topic báo danh, mỗi một trăm bình luận rải tiền một lần. Tiện đây thì em mở kèo cá cược ngày mai Tây Mộc sẽ đăng chương mới bao nhiêu chữ, người đoán đúng đầu tiên được 10000 Chung Điểm tệ”
“Mở đầu xịn xò vê lờ, Tây Mộc Tử ơi anh có phải Tây Mộc Tử tụi này biết không đó”
“Công công Tây Mộc lại xuất cung mua sắm lần nữa rồi, lâu rồi không gặp công công, phong thái quả là vẫn như ngày hôm qua ”
“Em giai là người mới, bước một phát giẫm ngay vào hố thiên thạch nên muốn hỏi các anh các chị, tác giả này đăng chương thế nào ạ? Tại sao lại gọi ổng là công công, có tiền án tiền sự quỵt chương trường kỳ phải không ạ?”
“Quỵt không thêm chương thường xuyên như cơm bữa, mỗi ngày ba nghìn chứ không phải sáu nghìn, công công ơi là công công, anh là công công của tụi tôi thiệt rồi (run giọng) ——”
“Vế trên: Gặp nhầm Tây Mộc biết cùng là chi; vế dưới: Ba nghìn mỗi ngày muôn khốn khó. Hoành phi: Chẳng thái giám vẫn hãi hùng công công”
“Bộ trước đọc đạo văn tội lỗi quá, mười phiếu đã bỏ, Minh Chủ đã cho, ba tháng sau chúng mình gặp lại nhé ”
“Ba tháng sao đủ, rõ ràng phải nuôi ba năm! Khen thưởng Minh Chủ bao nuôi trước đã, Tây Mộc Tử cố lên quác quác!”
Nhìn tới đây, Lịch Duyệt Tinh bĩu môi.
Chỉ toàn nói luyên thuyên.
Mình thường xuyên quỵt chương chỗ nào cơ, rõ ràng là ra ngoài tìm tài liệu. Đã thế mình còn hay thêm chương, một tháng cũng thêm ba lần chứ bộ…
Hắn bất bình cho bản thân, tiếp tục nhìn xuống.
“Truyện Tây Mộc viết là cỏ tiên, bản thân Tây Mộc là cỏ độc, tiên độc kết hợp, phê pha vãi chấy”
“Hôm qua đọc “Vạn Thừa Chi Chủ” của Tịch Lưu, hôm nay Tây Mộc lại đào “Cửu Độ”, lại có truyện để đu rồi”
Bình luận vừa kéo tới đây thì QQ của Lịch Duyệt Tinh nhảy ra, Xương Bồ tìm hắn.
Xương Bồ: “Có đấy không Tây Mộc ơi?”
Lịch Duyệt Tinh: “?”
Xương Bồ: “Cậu biết chuyện Tịch Lưu mở họp báo hôm qua không?”
Lịch Duyệt Tinh: “Biết.”
Xương Bồ: “Quyển sách này của Tịch Lưu rầm rộ lắm, kể từ buổi họp báo chiều qua, khen thưởng mãi không dứt, app cũng bị bọn họ spam. Nãy tôi đi hỏi thăm, có vẻ bọn họ sẽ làm thành tựu Bát Bách Minh.” Cô than thở, “Một Minh Chủ là một nghìn tệ, tám trăm Minh Chủ là tám trăm nghìn, trong đó còn có Bạch Ngân Minh mười nghìn tệ và Hoàng Kim Minh một trăm nghìn tệ, fan của Tịch Lưu giàu thật đấy.” Ca thán xong, cô lại khó hiểu, “Đã làm Bát Bách Minh rồi, chả hiểu sao không làm Thiên Minh nhở…”
Lịch Duyệt Tinh thuận miệng giải thích: “Tịch Lưu bất tịch, tám trăm làm bạn. Đây là khẩu hiệu riêng của fan Tịch Lưu mà.”
Xương Bồ ngạc nhiên: “Cậu cũng biết cơ à?”
Nói thừa, khẩu hiệu này là chính fan Tịch Lưu hô hào khi PK với tôi vào ba năm trước mà.
Ít nhất nửa tháng ngày nào cũng thấy, đứa ngốc cũng nhớ được.
Lịch Duyệt Tinh nghĩ vậy trong đầu song cũng không nói thẳng, chỉ bảo: “Tôi đọc sách của gã rồi.”
Đúng là hắn đã từng đọc, đối phương quả thực có tài viết sách, lại còn rất hay.
Nghĩ tới đây, Lịch Duyệt Tinh mở giao diện truyện mới của Tịch Lưu. Hắn đảo mắt một vòng xem giới thiệu và mở đầu của đối phương, phát hiện quyển sách này là tiểu thuyết tiên hiệp.
Đây là đề tài cũ. Nhưng cùng một đề tài, thậm chí cùng một tình tiết, tác giả khác nhau lại viết ra kiểu cách và văn phong khác nhau.
Nếu như so sánh một quyển sách với một bức tranh, mở đầu quyển sách này của Tịch Lưu đang miêu tả một bức tranh viễn cảnh:
Khói sương bảng lảng, sắc nước nhạt nhòa, tiên tử trong núi, như thật như ảo.
Xác nhận mở đầu là gu của mình.
Lịch Duyệt Tinh thêm truyện vào mục yêu thích, rồi lại tiện thể dùng acc clone khen thưởng 100 Chung Điểm tệ và bình luận:
“Công khai ngày sáu nghìn, lên VIP ngày mười nghìn, nuôi một năm là đọc được rồi. Một năm sau gặp lại”
Vừa viết xong dòng này, QQ lại có tin nhắn.
Xương Bồ: “… Chờ Tịch Lưu gom đủ Bát Bách Minh thì sẽ chạy quảng cáo mở app, poster đã làm xong rồi. Thế nên tôi cố ý nói với phía trên, chuyển quảng cáo của chúng ta sang một tuần sau, dời thời gian so với Tịch Lưu, không có vấn đề chứ?”
Lịch Duyệt Tinh không quan tâm: “Không sao, lên VIP rồi làm cũng được.”
Xương Bồ khá tự tin: “Không có chuyện dời tới lúc đó đâu. Tôi còn định tranh thủ hai lần quảng cáo sau đó kìa, đang viết kế hoạch hoạt động hăng hái tranh thủ cho cậu đấy!”
Lịch Duyệt Tinh: “… Được hai lần cơ á?”
Xương Bồ: “Thường thì không có, nên là tôi đang nghĩ phải viết kế hoạch như nào mới có thể khiến chủ biên cảm động đây này.”
Lịch Duyệt Tinh: “Không cần phải phiền vậy đâu.”
Xương Bồ chém đinh chặt sắt: “Cần.”
Lịch Duyệt Tinh: “…?”
Xương Bồ: “Tây Mộc này, tôi xem mở đầu và dàn ý quyển này của cậu rồi, mở đầu tốt, sáng tạo đỉnh cao, có bầu không khí rất khác biệt.”
Lịch Duyệt Tinh: “Cảm ơn.”
Xương Bồ: “Thế nên tôi muốn cho cậu ăn đủ đề cử và hấp thụ ánh sáng.”
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Xương Bồ rất chân thành: “Tôi muốn đưa cậu lên top ba lượt đăng ký, top ba phiếu tháng, tôi phải chứng kiến một tác phẩm hot hòn họt ra đời trong tay tôi!”
Lịch Duyệt Tinh nhìn lời lẽ sục sôi rền vang như tuyên ngôn khai chiến, suy nghĩ một lúc, trả lời: “Chúc cô thành công.”
Xương Bồ: “…”
Thay thế bằng dấu chấm lửng.
Cô nổi điên: “Cậu có chí tiến thủ tí đi được không hả công công Tây Mộc! Bản thảo tồn! Bão chương! Đề cử! Kiếm tiền! Vào VIP rồi thì đừng có mà ngày ba nghìn, để người người nhà nhà chửi cậu không có họa mi nữa, có được không?!”
Ai mạnh thì mặc người ta. Hắn như gió mát thổi qua núi đồi. Kệ cha ai đứng ai ngồi. Hắn như ánh nguyệt bồi hồi trên sông.
Ba nghìn chữ thì có, thêm chương thì không.
Người ta muốn mắng thì cứ để người ta mắng đi.
Dù sao lúc nào đám đó cũng vừa giận mắng vừa tự vả mà.
Lịch Duyệt Tinh dửng dưng nghĩ.
Vì tình nghĩa giữa tác giả và biên tập, hắn không gõ những lời này vào QQ mà lịch sự chào tạm biệt, thiện lành logout rồi lại nằm èo uột trên ghế sô pha, mở game nhìn con yêu.
Không nói chứ, tối qua không online, hôm nay nhớ nhóc con khôn xiết.
Sau đó, một căn phòng mới toanh xuất hiện trên màn hình điện thoại.
Chỉ một tối không gặp, căn phòng đơn giản đã thay đổi, cửa sổ và khung cửa đều treo dải cờ tam giác bảy sắc cầu vồng. Trên mặt bàn có thêm một chiếc đèn bí đỏ cỡ nhỏ, dưới cửa sổ để một chiếc mũ lộn ngược, bên trong chất đầy bánh kẹo.
Ngoài những thứ này ra, xung quanh giá sách bằng sắt cũng thay đổi đáng kể. Chỗ đấy có thêm một tấm thảm lông và hai chiếc gối dựa, trông giống phòng khách cỡ nhỏ. Túc Minh Khiêm đang ngồi ở đó, tựa gối đọc một quyển sách khoa học viễn tưởng.
Lịch Duyệt Tinh ngây ra một lúc: “… Bé con ơi.”
Túc Minh Khiêm nhoáng cái ngẩng đầu: “Bạn tới rồi à?”
Lịch Duyệt Tinh: “Sao phòng lại biến dạng thế này?”
Túc Minh Khiêm hơi ngờ vực: “Biến dạng, ý bạn là sao?”
Lịch Duyệt Tinh: “Thì là, trong phòng có thêm mấy món đồ trang trí…”
Túc Minh Khiêm: “Tôi gom từ trong sân đấy.”
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Túc Minh Khiêm: “Dù gì cũng là ngày lễ, trong phòng cũng phải tưng bừng tí, cho nên tôi trang trí một chút, sao thế, bạn không thích à?”
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Trong một chốc, vậy mà hắn không biết nên xoi mói nhóc tí hon lại đi trang trí phòng ở, hay nên khịa con game này có thể làm được tinh thế như vậy. Đến cả đồ trang trí nhỏ ngoài sân cũng mang vào nhà được…
Nhưng mà, chờ đã …
Skin sân này giới hạn thời gian, vậy những đồ vật lấy từ sân có thể giữ lại được, hay vẫn giới hạn thời gian?
Lịch Duyệt Tinh không khỏi chạm vào bí đỏ trên bàn, lập tức, menu nhảy ra.
【Tên】: Đèn bí đỏ
【Từ】: Bữa tiệc bí đỏ bắt đầu từ hôm nay (bản giới hạn thời gian, đếm ngược 5:08:23)
Xem ra game vẫn là con game bình thường, không hề cho người chơi chiếm lời.
Lịch Duyệt Tinh bình thường trở lại, trả lời Túc Minh Khiêm: “Không đâu, tôi thích lắm. Chẳng qua nãy hơi giật mình thôi, bé cưng lợi hại quá, còn tự mình trang trí phòng ốc nữa!”
Túc Minh Khiêm: “…”
- 1 mờ nhạt, dưới hiệu ứng tăng thêm biến thành -2.
Túc Minh Khiêm: “Sao hôm nay bạn tới sớm thế?”
Lại nữa…
Thôi, quen rồi.
Chỉ -2 thôi mà.
Lịch Duyệt Tinh gặp biến không sợ: “Xong việc rồi nên lên sớm.”
Túc Minh Khiêm: “Tôi nhớ trước đấy bạn từng bảo là bạn viết tiểu thuyết. Viết xong rồi hả?”
Lịch Duyệt Tinh: “Thế thì chưa, nhưng đăng rồi, cũng coi như hoàn thành một giai đoạn, có thể nghỉ ngơi tí chút…”
Đột nhiên +5!
Túc Minh Khiêm: “Tiểu thuyết của bạn đăng rồi?”
Lịch Duyệt Tinh ngờ nghệch: “Ờ, nhóc…”
Lại +5!
Túc Minh Khiêm: “Người khác có thể đọc tiểu thuyết của bạn rồi sao?”
Lịch Duyệt Tinh: “Đúng thế, nhóc…”
+5 lần ba!
Túc Minh Khiêm: “Vậy thì tôi có thể đọc không?”
Lịch Duyệt Tinh rốt cuộc hết nói nổi: “Nhóc vui lắm hả?”
Túc Minh Khiêm: “Vui lắm.”
Vừa nói vừa +5.
Thiện cảm tăng như vòi rồng, Lịch Duyệt Tinh đã từ ngu người đến chết lặng.
Dưới tác dụng của skin sân, hiện sắc trời trong game vẫn tối đen. Vốn dĩ hắn online định nhân lúc còn trong thời gian nhân đôi, tiếp tục tham khảo vài lời tâm tình từ tiểu thuyết cho nữ để tán dóc với nhóc con cày thiện cảm.
Nhưng giờ xem ra…
Có vẻ bé con hứng thú với truyện của mình hơn…
Chắc do Lịch Duyệt Tinh mãi không nói gì, trên đầu nhóc tí hon trong màn hình lại nhảy ra bóng thoại.
Vẫn là câu nói vừa rồi.
Túc Minh Khiêm: “Tôi có thể đọc tiểu thuyết của bạn không?”
Lịch Duyệt Tinh rốt cuộc gõ chữ: “Được thì được, nhưng mà…”
Đột nhiên +25!
Lịch Duyệt Tinh câm nín, lời từ chối ngay đầu ngón tay mà không gõ ra.
Chỉ trong thời gian ngắn mà đã tăng gần một trăm độ thiện cảm, hiệu suất này quả thực quá cao. Nghĩ kỹ thì có vẻ mỗi lần nói về sự nghiệp của mình, nhóc con sẽ vô cùng vui vẻ…
Chẳng lẽ đây là đề tài mấu chốt chuyên để tăng thiện cảm?
Lịch Duyệt Tinh không nhịn được nhìn sang máy tính, trên màn hình vẫn hiện giao diện Chung Điểm. Hắn rời khỏi ghế sô pha, copy bản gốc, đang định paste vào khung chat, đoạn ngẫm nghĩ lại xóa đi.
Không vì cái gì khác, nguyên văn dài quá, có nghĩ thế nào nhóc con cũng không thể đọc hiểu được.
Còn chẳng bằng thế này.
Lịch Duyệt Tinh chọn chọn lựa lựa, cắt bình luận có liên quan đến tiểu thuyết, copy vào khung chat, gửi đi.
Màn hình nhấp nháy, nội dung xuất hiện.
Túc Minh Khiêm nhìn thứ người giám thị gửi tới, đó là… bình luận về tác phẩm.
Ánh mắt cậu lấp lánh.
Đây không phải nguyện vọng ban đầu của cậu, song kết quả còn tốt hơn.
Kỳ thực cũng không hẳn là cậu muốn đọc tiểu thuyết của người giám thị, thứ cậu muốn biết là tất cả tin tức về thế giới bên ngoài.
Những bình luận này tiết lộ rất nhiều.
Tác phẩm của người giám thị tên là “Cửu Độ”, nhân vật của Cửu Độ thật sự tên là Túc Minh Khiêm.
Khá nhiều bình luận về tác phẩm của người giám thị, có thể thấy nội dung được đăng tải hãy còn ít, tất cả mọi người đều đang đoán già đoán non tình tiết tiếp theo.
Tác phẩm của người giám thị rất được chào đón.
Người giám thị…
Tầm mắt của Túc Minh Khiêm tập trung vào một bình luận. Bình luận này ngoài việc thảo luận về cốt truyện còn nói một câu.
“Tây Mộc Tử lúc nào cũng viết hay!”
Bút danh của người giám thị, là Tây Mộc Tử.
Một bút danh rất nữ tính.
Túc Minh Khiêm tỉnh rụi giấu cái tên này trong lòng, tiếp tục nhìn xuống, nhưng đằng sau không có nhiều tin tức hơn. Thế là cậu nói: “Tất cả mọi người rất thích tiểu thuyết của bạn.”
Với con nhà mình, Lịch Duyệt Tinh không hề khiêm tốn: “Đúng thật là được nhiều người thích.”
Túc Minh Khiêm lại hỏi: “Thế bao giờ tiểu thuyết của bạn mới hot?”
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Lịch Duyệt Tinh: “???”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.