Người Yêu 2D

Chương 3: Con đường nạp tiền




o
Không chờ Lịch Duyệt Tinh kịp phản ứng, lại thêm một bóng thoại nữa hiện ra trên đầu nhóc con.
“Chúng ta nói chuyện nhé, tại sao lại nhốt tôi ở đây?”
Tư duy của Lịch Duyệt Tinh hơi loạn, hắn không khỏi đặt điện thoại xuống, day đầu, bình tĩnh tự hỏi.
Phản ứng stress chân thực.
Hỏi đáp rất có logic.
Hiện giờ game mobile nuôi dưỡng yêu đương đã làm được đến mức này rồi sao?
Game tinh vi đương nhiên có thể hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Lịch Duyệt Tinh tiếp tục đưa mắt nhìn về phía màn hình, phát hiện trong thời gian im lặng, nhóc tí hon lại nói thêm một câu:
“Bạn không muốn giao tiếp với tôi sao?”
Không phải Lịch Duyệt Tinh không muốn, quan trọng là không thể giao tiếp.
Hắn lại cầm cốc lên viết tương tự lần trước.
Tôi-không-thể…
Ba chữ Hán rườm rà quá, Lịch Duyệt Tinh viết được một nửa thì bỏ, hắn lựa chọn cách diễn đạt ngắn gọn hơn.
N-o.
Có vẻ như nhóc con nhìn thấy rõ, cậu thò nửa thân trên ra khỏi chăn: “Bạn không thể nói chuyện?”
Lịch Duyệt Tinh:
Bây giờ không thể nói chuyện.
Chỉ khi độ thiện cảm tăng lên 5 thì hệ thống mới mở khóa chức năng trò chuyện.
Nhưng dù viết cả câu dài như thế, game cũng không có khả năng phân tích được.
Lịch Duyệt Tinh nghĩ một hồi, chỉ có thể đơn giản hóa:
N-o, Y-e-s.
Nhóc con im lặng, đôi mắt xám nhìn cốc nước đăm đăm.
Chẳng lẽ không hiểu?
Lịch Duyệt Tinh thầm phỏng đoán, lại bắt đầu khoa tay múa chân:
N-o-w, N-o, A-f-t-e-r, Y-e-s.
Ra dấu xong bốn từ, ngón tay cũng bị cà đỏ, mệt mỏi.
Nhóc tí hon: “Nhìn không hiểu.”
Không thể nói chuyện lại không thể viết chữ, còn làm gì được đây?
Lịch Duyệt Tinh hơi rầu, trong một chốc cũng chẳng biết phải làm gì với cái game này.
Muốn mở khóa hệ thống đối thoại thì độ thiện cảm phải đạt tới 5, hiện tại độ thiện cảm là…
- 127!
Tâm hồn như bị đả kích.
Lịch Duyệt Tinh lẩm bẩm: “Thôi bỏ đi, đừng lăn qua lăn lại nữa, vẫn nên làm theo kế hoạch ban đầu, mang máy đi root thôi…”
Không chờ hắn tắt game, trên đỉnh đầu nhóc con lại nhảy ra khung thoại mới.
“Bạn không thể nói chuyện, nhưng bạn bằng lòng giao tiếp với tôi”
Cậu mô tả xong tình huống hiện tại bằng giọng điệu trần thuật rồi dừng một lúc, tiếp đó nói câu thứ hai, “Chúng ta giao tiếp bằng cách trực quan hơn nhé, dùng √ và X để ra dấu, tôi hỏi bạn đáp.”
Thông minh đấy!
Lịch Duyệt Tinh bỗng thấy bất ngờ, thậm chí cảm giác liệu có ai đó đang điều khiển nhóc tí hon từ xa để đối thoại với hắn không.
Nhưng hắn suy nghĩ cẩn thận, lần nữa phủ định.
Loại hưởng thụ tôn quý chơi cùng cả quá trình này thường là đãi ngộ chỉ ông lớn nạp tiền triệu mới có.
Sở dĩ nhóc tí hon thông minh được như vậy, có thể là bởi gần đây hệ thống AI game có tiến triển mang tính đột phá, nhưng vẫn chưa ổn định, thế nên con game này mới nhảy qua nhảy lại giữa cơ trí và ba xàm.
Hắn lại dời mắt về phía màn hình, thấy từng bóng thoại liên tiếp hiện lên sau một khoảng lặng ngắn ngủi:
“Bạn muốn giao lưu với tôi”

“Nhưng bạn không thể nói chuyện”
X
“Tạm thời bạn không nói chuyện được”

“Bạn có thể điều khiển tất cả mọi thứ trong phòng”

“Bạn điều khiển căn phòng, chỉ sau khi được bạn cho phép tôi mới có thể sử dụng đồ vật trong phòng”

“Cửa sổ cũng bị khóa, tôi không thể ra ngoài”

“Bạn có thể mở cửa sổ thả tôi ra ngoài”
Thỏa thuận được thực hiện, hiệu suất trao đổi giữa hai người tăng nhanh như gió.
Mới đầu Lịch Duyệt Tinh còn mừng rỡ vì giao tiếp thuận lợi, kết quả sau hai câu, hắn phát hiện mình không trả lời được câu hỏi của đối phương.
Hắn bắt đầu suy nghĩ:
Mấy câu trước đều mô tả theo sự thật, cho nên đúng sai rất đơn giản.
Mấy câu sau biến thành đề phán đoán, câu hỏi “điều khiển căn phòng” còn trả lời được, nhưng câu sau “thả tôi ra ngoài” thì phải suy nghĩ.
Lịch Duyệt Tinh chậm chạp không đáp, trên đầu nhóc con nhảy ra bóng thoại mới:
“Tạm thời bạn không thể thả tôi ra ngoài, đúng không?”
Giống hình thức hỏi có hay không trước đó, cách hỏi đáp này lanh trí đấy.
Có lẽ tháng ngày trí tuệ nhân tạo thống trị con người chẳng còn xa nữa.

Lịch Duyệt Tinh cẩn thận đánh dấu.
“Nhưng tôi rất muốn ra ngoài.” Nhóc tí hon hỏi tiếp: “Liệu có cách nào khác để rời đi không?”
Làm sao anh đây biết được, nhỡ bản thân cái game này đã không có nội dung bên ngoài phòng, vậy thì cả đời nhóc cũng chả ra nổi!
Lịch Duyệt Tinh suy nghĩ, tốc độ trả lời chậm đi, thế là bóng thoại nhảy ra liên tiếp.
“Xin bạn hãy giúp tôi”
“… Giúp tôi với”
Ngón tay tì trên màn hình của Lịch Duyệt Tinh run lên, khiến dấu gạch biến thành đường cong xiêu vẹo.
Hắn giật mình nhìn nhóc con trên màn hình.
Trong quá trình đối thoại, nhóc tì trong màn hình đã chuyển từ trên giường xuống dưới đất.
Cậu đứng trên sàn nhà, ngửa đầu, tầm mắt nhìn chằm chằm vào cốc nước lơ lửng giữa không trung, như thể đang xuyên qua màn hình nhìn hắn chăm chú.
Lịch Duyệt Tinh đột ngột bỏ điện thoại xuống.
Hắn ngồi dậy từ trên giường, xoa mặt, lắc đầu, mở ra trí tưởng tượng vô cùng phong phú:
“Đừng bảo đây là chiêu trò của công ty game đấy nhé.
Trước hết dùng một đống lý do vớ vẩn trừ thiện cảm khiến người chơi phát rồ, sau đó để “người yêu” đối thoại với người chơi dựa trên văn bản cài sẵn trong hệ thống… Nghĩ kỹ thì, bởi vì mình không trả lời được nên tiết tấu đối thoại vẫn luôn bị nhóc con trong game kiểm soát, như vậy, nhóc ta có thể tự quyết định tới cuối một cách hiển nhiên mà không đột ngột, tỉnh rụi lừa người chơi vào bẫy, đồng cảm với nhóc ta, nhớ kỹ nhớ sâu con game này và rồi mê muội nạp tiền”
“Nhìn đi, giờ mình đã nhớ nhóc tì này tên là Túc Minh Khiêm, mắt xám, tóc dài, mặc bộ đồ ngủ như quần áo bệnh nhân rồi đây này”
“Bên thiết kế trơ trẽn thật, game gủng hiện nay, tư tưởng dơ bẩn kinh…”
Tự phân tích xong xuôi, Lịch Duyệt Tinh liếc mắt, lại nhìn vào điện thoại.
Tuy có vẻ đã phân tích ra dụng tâm hiểm ác và mục đích cơ bản của nhà sản xuất game, nhưng Lịch Duyệt Tinh vẫn không hề do dự cầm điện thoại lên.
Chơi game vì cái gì?
Thú vị và kích thích.
Bây giờ hắn cảm thấy thú vị lắm.
Hắn quả quyết trả lời Túc Minh Khiêm, cho đối phương một dấu “√” tiêu chuẩn.
Nếu như hắn là tác giả kịch bản gốc, câu hỏi kia chính là phần kết quan trọng cho cuộc đối thoại dài này, chỉ cần lựa chọn đáp án chính xác, chắc chắn sẽ có kết quả người chơi mong đợi…
Quả nhiên, không lâu sau khi hắn trả lời, trên đầu Túc Minh Khiêm hiện lên con số.
+30.
Yeah!
Thiện cảm tăng trên diện rộng!
Lịch Duyệt Tinh cảm giác mình đã tìm được cách chơi chính xác.
Hắn nhìn Túc Minh Khiêm chăm chú với đôi mắt sáng ngời, dự cảm tiếp theo nhóc tí hon sẽ còn gợi ý cho mình cái gì đó.
Tạm dừng không lâu lắm, trên đầu Túc Minh Khiêm mới nổi lên bóng thoại mới.
“Ở đây có thức ăn không? Tôi đói rồi”
Đồng thời, một emoji đói bụng nho nhỏ đúng lúc hiện ra trên đầu Túc Minh Khiêm, chớp chớp liên hồi, nhắc nhở Lịch Duyệt Tinh tìm đồ ăn cho cậu.
Lịch Duyệt Tinh nhìn giao diện suy nghĩ một lúc.
Có hai cánh cửa kính mờ ở bên trái và bên phải căn phòng, hôm qua mở một cái, là phòng tắm, cái còn lại nếu đoán không nhầm thì chắc là…
Nghĩ là làm, hắn chạm vào.
Cánh cửa kính mờ ngoan ngoãn mở ra, để lộ phòng bếp nhỏ ẩn đằng sau.
Lịch Duyệt Tinh quét mắt nhìn khu vực bếp mới xuất hiện, trước hết, hắn để ý tới cửa sổ kính mờ trên mặt tường giống y hệt cái trong phòng ngủ, không thể nhìn ra bên ngoài.
Sau đấy, hắn phát hiện nơi này tuy nhỏ nhưng không thiếu thứ gì, đầy đủ kệ bếp, tủ chạn, bồn rửa, tủ lạnh và bếp nấu.
Ngoài ra còn có một nồi cơm điện màu xanh da trời trên kệ bếp, xem như tăng thêm sắc màu tươi sáng cho căn bếp khá là đơn điệu.
Cái nồi cơm điện này thoạt trông khác hẳn.
Lịch Duyệt Tinh chọt vào nồi cơm, quả nhiên, một bát cơm nóng hổi nhảy ra ngoài.
Hắn lại trượt ngón tay, bát cơm này rơi vào tay Túc Minh Khiêm.
Không biết từ bao giờ, nhóc tí hon vốn ở trong phòng đã chạy tới cửa bếp.
Tay cậu bưng bát, ánh mắt lại không đặt ở đó mà hướng về phía nồi cơm điện.
Đối phương đang nghĩ gì nhỉ?
Lịch Duyệt Tinh hứng thú tự hỏi.
Đáng tiếc nhóc con không lộ biểu cảm gì, Lịch Duyệt Tinh cũng không thể chui vào người nhóc để đọc mã, chỉ có thể thấy bóng thoại chầm chậm nhảy ra khỏi đầu nhóc tì:
“Thức ăn đâu?”
Lịch Duyệt Tinh bị hỏi.
Đúng rồi, thức ăn đâu?
Hắn do dự chọt vào tủ lạnh, lời dẫn nhảy ra.
【Trong tủ lạnh trống trơn】
Hắn lại do dự chọt vào ngăn tủ, lời dẫn tiếp tục nhảy ra.
【Trong tủ chạn trống trơn】
Hắn lại chọt vào bếp lò, lời dẫn không nhảy ra mà là một cái menu mới.
Món ăn đặc biệt của ngày hôm nay:
Rau cải xào 5 thiện cảm
Trứng bác 10 thiện cảm
Lịch Duyệt Tinh im lặng một chốc, không khỏi lia tầm mắt tới thanh thiện cảm.
Độ thiện cảm: -97.
Không mua nổi…
Có lẽ do Lịch Duyệt Tinh chậm chạp không có động tĩnh, trên đầu nhóc tí hon lại nhảy ra một dòng chữ, vô cùng tâm lý:
“Không sao, cơm cũng no được”
- 1.
Sau khi dòng chữ này nhảy ra, Túc Minh Khiêm không ở lại cửa phòng bếp nữa mà bưng cái bát trong tay trở về phòng ngủ, ngồi cạnh bàn, ăn từng miếng cơm.
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Hắn lại im lặng lần nữa, chậm rãi phỉ nhổ: Bảo là không để ý cái gì, rõ ràng là để ý quá ấy chứ.
Thật ra chúng mình có thể nghĩ sao nói vậy được mà.
Nhưng dáng vẻ ăn cơm không của nhóc con thực sự đáng thương quá.
Thế là Lịch Duyệt Tinh làm thứ mình giỏi nhất, cho nhóc con cốc nước.
“Cảm ơn”
Lại một dòng chữ nhảy ra trên đầu Túc Minh Khiêm, tiếp đó, độ thiện cảm +1.
Lúc này thiện cảm tới thì lại sảng khoái, đáng tiếc một vào một ra, cũng chỉ miễn cưỡng hòa nhau.
Lịch Duyệt Tinh rầu một lúc, nhóc tí hon đã ăn xong cơm trắng, bưng bát và cốc vào phòng bếp, ngoan ngoãn mở vòi nước rửa sạch.
Tiếp đó, một bóng thoại lại xuất hiện.
Túc Minh Khiêm: “Hôm qua tôi đã nghiên cứu căn phòng, không có thứ để giết thời gian.
Bạn có thể cho ít sách vào không?”
Văn bản vừa xuất hiện, game lại nhảy ra nội dung mới.
【Gói quà giới hạn thời gian】
【Gói tác phẩm đọc kinh điển siêu giá trị rẻ hết nấc】
【Giá gốc 68 tệ giá hiện tại 1 tệ】
Nhận được:
Giá sách trang trí phòng ngủ x1
Điểm cống hiến x68
Chọn một trong ba:
Gói tác phẩm nổi tiếng chọn lọc x1
Gói khoa học viễn tưởng chọn lọc x1
Gói lịch sử chọn lọc x1
【Ưu đãi siêu giá trị, rẻ vô địch, cơ hội không thể vuột mất, thời gian không quay trở lại!】
【Tất cả cho em, người yêu dấu của tôi 】
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.