Người Yêu 2D

Chương 51: Bé con vui vẻ vẫn là đáng yêu nhất




o
Không đúng.
Lịch Duyệt Tinh có cảm giác câm nín.
Dùng ảnh và phong cảnh trong hiện thực đã đành, giờ lại phát triển đến mức dùng chuyện tình của nhân vật ngoài đời.
Từ đầu tới đuôi đều sử dụng chuyện trong giới học thuật, người làm ra con game này yêu giới học thuật tới cỡ nào vậy?
Lịch Duyệt Tinh tiện tay tìm kiếm chuyện tình của George và Mary nhưng không tìm được.
Hắn lại tìm bằng từ khóa, vẫn không ra.
Hắn dừng tay, sự câm nín trong lòng dần biến thành khó hiểu.
Tình huống có vẻ sai sai.
Câu chuyện có thể sử dụng trong game, hẳn cũng phải là câu chuyện mà ai ai cũng biết chứ nhỉ? Chỉ nói riêng bức ảnh này thôi, chắc chắn cũng là bức ảnh được tuyên truyền rộng rãi trên mạng ——
Lịch Duyệt Tinh không từ bỏ lại chụp màn hình bức ảnh trong game, cho lên mạng để tìm kiếm.
Nhưng hắn vẫn không tìm kiếm thành công!
Sự khó hiểu trong lòng Lịch Duyệt Tinh lại thay đổi, trở thành rối rắm.
Hắn không khỏi bắt đầu suy nghĩ một vấn đề.
Nếu chuyện tình và ảnh đều không phải thứ có thể tìm bừa trên mạng, vậy thì, làm cách nào mà người làm game, Su kia, lại biết tất cả mọi thứ và viết vào trong game?
Coi như anh ta có cách đi.
Anh ta có nhất thiết phải làm thế không?
Mỗi một hình ảnh liên quan tới quá khứ đều là thật, có thật, dường như để lại dấu vết, khiến nó giống như thật…
Lịch Duyệt Tinh nghĩ ngợi mất tập trung.
Hắn vô thức di chuyển ngón tay tới bàn phím, tìm kiếm nhiều manh mối hơn.
Hắn tìm được bách khoa toàn thư của George, trong đó liệt kê vài thứ, chẳng hạn như giải thưởng và danh hiệu đối phương đạt được, chẳng hạn như tư cách giáo sư thỉnh giảng của trường học nổi tiếng, chẳng hạn như đối phương kết hôn với Mary vào ngày tháng năm nào, hiện đã có bao nhiêu con.
Nhưng điều này không có quá nhiều ý nghĩa đối với Lịch Duyệt Tinh.
Trái lại trong quá tình tìm kiếm, Lịch Duyệt Tinh tìm được bản “Thời đại cách mạng” đầu tiên nhưng không có dòng chữ trên trang tiêu đề, thay vào đó hắn lại thấy đoạn mã dài được mô tả trong cuốn nhật ký.
Một bằng chứng khác cho thấy những ghi chép trong cuốn nhật ký thực sự có thật và chính xác lại xuất hiện.
Lịch Duyệt Tinh ngẩn người nhìn trang web dày dặc, mãi đến khi có một giọng nói đánh thức hắn.
“Tây Mộc ơi?”
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Lịch Duyệt Tinh bừng tỉnh hoàn hồn, hắn nhìn về phía điện thoại, phát hiện nhóc con trong game vừa gọi vừa quay đầu như đang kiếm hắn.
“Tôi đây.” Hắn vội đáp lại.
Nhưng nhóc con dường như không nghe thấy tiếng hắn.
Cậu đi tới đi lui quan sát không ngừng, đi đi lại lại từ phòng khách sang phòng sinh hoạt, từ trong phòng ra ngoài sân.
Vừa đi vừa tìm vừa gọi suốt dọc đường.
“Tây Mộc ơi, bạn đâu rồi?”
Bấy giờ Lịch Duyệt Tinh mới nhớ ra mình đã tắt giọng nói trong game, hắn vội vàng bật lại, lần nữa lên tiếng: “Tôi đây, xin lỗi, tôi vừa mới ra ngoài.”
Túc Minh Khiêm thở dài: “Bạn vẫn còn đó là tốt rồi.” Dường như cậu thấy mình phản ứng thái quá nên giải thích, “Tôi không nhìn thấy bạn, nếu bạn đột nhiên biến mất, tôi sẽ hơi căng thẳng…”
“Bé con à”
Lịch Duyệt Tinh bất chợt lên tiếng.
Hắn không biết mình nghĩ gì khi nói những lời này, có lẽ cũng hơi bốc đồng:
“Tôi tìm thấy cuốn “Thời đại cách mạng” của George rồi, giờ nó đang ở trong tay tôi.
Trang tiêu đề chính xác là những gì nhóc ghi trong nhật ký.
Nhóc có muốn xem quyển sách này không? Có lẽ… nó sẽ giúp ích nhóc đôi chút.”
Hắn đã nói xong.
Con số lập tức nhảy ra khỏi đầu nhóc con.
+100 thật to.
Cho thấy rõ, trong nháy mắt ấy, nhóc tí hon ngạc nhiên đến mức nào.
Khi nhận thức được điều này, ngón tay của Lịch Duyệt Tinh hành động nhanh hơn não.
Hắn chụp quyển sách trong tay kèm cả nội dung trang tiêu đề.
Ngay khi hai manh mối tương ứng với nhật ký vào game, Túc Minh Khiêm đã bóc chúng ra khỏi màn hình, cầm trong tay xem tới xem lui.
Lịch Duyệt Tinh có thể nhận ra sự kích động mơ hồ của đối phương.
Đôi tay Túc Minh Khiêm nắm chặt tài liệu, thậm chí ánh mắt không nỡ rời đi dù chỉ một giây.
Túc Minh Khiêm lẩm bẩm: “Giọng văn trong nhật ký của tôi rất thân thiết, chắc chắn là tôi có quen biết anh ta.
Nếu như liên lạc được, có lẽ tôi sẽ biết được tất cả những chuyện về mình…”
“Thế nhưng.” Lịch Duyệt Tinh không thể không ngắt lời nhóc con, đồng thời gửi cho nhóc ảnh chụp trang web trên trình duyệt của mình, “Tôi không tìm thấy phương thức liên lạc của anh ta.
Trong sách không có, bách khoa toàn thư cũng không, tôi vượt tường lửa dùng mạng ngoài xem thử, nhưng cả Facebook lẫn Twitter đều không có tài khoản của anh ta.”
Lịch Duyệt Tinh chụp màn hình từng trang web mình mở ra ban nãy cho Túc Minh Khiêm xem.
Có nội dung tiếng Trung, có nội dung tiếng nước ngoài.
Như ban nãy nói, hắn đã kiểm tra một lượt tất cả những nội dung có thể nghĩ ra.
Càng lúc càng nhiều tư liệu vào tay Túc Minh Khiêm.
Nhóc tí hon bình tĩnh, cậu suy nghĩ, đưa ra giải pháp khác: “John?”
Lịch Duyệt Tinh ngẩn ra.
Túc Minh Khiêm tư duy rõ ràng: “Trong nhật ký, tôi có nhắc đến cuộc họp thường kỳ.
Nói cách khác, tôi, John và George rất có thể ở chung một công ty, phụ trách cùng một dự án.
Mà đã biết George là học giả ở mảng AI, vậy thì John năm nay 55 tuổi hoặc hơn chưa biết chừng cũng thế.”
Có tên tuổi, có dự án là có cái để tìm kiếm rồi.
Lịch Duyệt Tinh suy ngẫm kỹ càng, cảm thấy có thể thực hiện.
Thế là hắn lại ngồi vào trước máy tính, bắt đầu tìm kiếm.
Lần này, hắn duy trì trao đổi với Túc Minh Khiêm trong suốt quá trình, mỗi khi tìm được một trang web sẽ chụp ảnh trang đó gửi vào game cho Túc Minh Khiêm xem.
Mà mỗi lần gửi một trang, trên đầu Túc Minh Khiêm đều nhảy ra con số +5.
Lịch Duyệt Tinh chưa bao giờ biết độ thiện cảm lại tích lũy dễ đến thế.
Chỉ mấy trang web thôi mà độ thiện cảm âm sắp thành số dương rồi.
Chẳng qua… kết quả tìm kiếm không như ý muốn.
Không phải họ không tìm được nội dung, mà là tìm được quá nhiều.
Cho dù đã giới hạn tuổi tác và nghề nghiệp nhưng vẫn hiện ra rất nhiều kết quả.
Họ hoàn toàn không thể phân biệt rốt cuộc ai mới là người chính xác trong hằng hà sa số nhà khoa học.
Quan trọng hơn là, những “đối tượng hư hư thực thực” này cũng giống George, không có phương thức liên lạc công khai.
Có lẽ học giả giới học thuật đều tương đối cao sang lạnh lùng.
Cuộc điều tra rơi vào bế tắc.
Lịch Duyệt Tinh gối đầu lên tay nhìn trần nhà, Túc Minh Khiêm thì ở trong game đọc cuốn sổ du lịch.
Lịch Duyệt Tinh nhìn trần nhà chằm chằm, nhớ lại thông tin game cung cấp, trực giác dường như mình đã bỏ lỡ thứ gì đó, là gì vậy nhỉ…
Hắn xem lại tình hình cơ bản lần nữa.
Biết được ba người có tên hiện đã lộ diện.
Nhưng hai người rơi vào ngõ cụt, không đi tiếp được.
Hửm?
Ba người có tên, hai người rơi vào ngõ cụt?
Vậy một người còn lại…
“Mary!”
Lịch Duyệt Tinh nghĩ ra vấn đề mấu chốt rồi!
Hắn trở mình ngồi dậy, cảm nhận được niềm phấn khởi khi thành công tìm ra lời giải, không nhịn được bắt đầu giải thích cho Túc Minh Khiêm:
“Mary là cô vợ luật sư của George, nghề luật sư khác nhân viên thí nghiệm của phòng thí nghiệm.
Nó là một nghề phải tiếp xúc với khách hàng.
Nói cách khác, chỉ cần chúng ta xác định được cụ thể văn phòng luật sư của Mary, thì chắc chắn có thể tìm ra phương thức liên lạc của cô ấy!”
Túc Minh Khiêm nghe Lịch Duyệt Tinh phân tích, thần kinh vốn căng thẳng vậy mà bất ngờ thả lỏng.
Cậu hơi cong khóe miệng, một emoji mỉm cười đáng yêu nhảy ra khỏi đầu cậu.
Cậu đáp lại bằng một tiếng tin tưởng: “Ừm.”
Vui sướng +20.
Thanh thiện cảm: 10
Thiện cảm âm kéo dài bao ngày, giờ đây cuối cùng cũng nhảy về lại số dương rồi!
Niềm vui tới quá đột ngột, Lịch Duyệt Tinh sững ra.
Có điều bây giờ quan trọng nhất vẫn là tìm manh mối, Lịch Duyệt Tinh chỉ tốn năm phút ngắm nghía thanh thiện cảm số dương đẹp đẽ rồi lại tiếp tục quay về máy tính, bắt đầu điều tra.
Vẫn như cũ, mỗi lần tìm kiếm đều cho nhóc tí hon xem nội dung.
Nhóc con và hắn cùng nhau phân tích thông tin, tìm ra phương hướng tìm kiếm kế tiếp.
Thông tin trên mạng của luật sư nhiều hơn nghiên cứu viên rất nhiều.
So với lần tìm kiếm làm người ta muốn hói đầu khi nãy, lần này, Lịch Duyệt Tinh chẳng mất bao lâu đã tìm được văn phòng luật sư của Mary, thấy được tài khoản xã hội của cô trong thông tin liên hệ của văn phòng.
Ngày hoạt động cuối cùng của tài khoản xã hội này là ba ngày trước, cũng có nghĩa là tài khoản này vẫn luôn được sử dụng.
Khi Lịch Duyệt Tinh gửi ảnh chụp màn hình cho nhóc tí hon, hắn nghe thấy một tiếng thở ra.
Hơi thở mong manh thoát khỏi miệng Túc Minh Khiêm, xuyên qua ống nghe truyền thẳng vào tai Lịch Duyệt Tinh.
Cái tai nhạy cảm của hắn giần giật.
Hắn như thể nghe thấy sự nhẹ nhõm và thả lỏng từ đó, đương nhiên, nhiều nhất vẫn là chờ mong.
Sự chờ mong không được nhóc tì nói ra lây sang Lịch Duyệt Tinh.
Tay hắn lướt nhanh, năm phút đã soạn xong một tin nhắn riêng nửa thật nửa giả, gửi cho người kia.
“Chào cô:
Tôi là bạn thân của Túc Minh Khiêm, trước đấy chúng tôi đã hẹn đi du lịch với nhau.
Nhưng đến ngày hẹn, cậu ấy không đánh tiếng nào đã biến mất.
Tôi vô cùng lo lắng, phải nhờ đến những người bạn thân khác của cậu ấy ——cũng chính là chồng của cô, George ——giúp đỡ tìm kiếm.
Nhưng tôi không có phương thức liên lạc của anh ấy, chỉ có thể gửi tin nhắn xin giúp đỡ này tới chỗ cô.
Hy vọng cô không ngại phiền chuyển lời giúp tôi.
Ps: Khi giao tiếp với tôi, Túc Minh Khiêm luôn sử dụng tên Trung Quốc.
Nhưng cậu ấy còn có một cái tên tiếng Anh, tuy chưa từng nói với tôi, nhưng tôi đoán có lẽ là Su.
Phải rồi, cậu ấy còn có một đặc điểm, đôi mắt cậu ấy màu xám.”
Viết xong, gửi đi, lại chụp màn hình gửi cho nhóc tí hon.
Làm xong tất cả, cơn bốc đồng cũng biến mất, lý trí chậm rãi trở lại.
Lịch Duyệt Tinh nhớ lại tất cả những chuyện mình vừa làm, bỗng rùng mình.
Rốt cuộc mình đang làm cái gì vậy?
Mình gửi tin nhắn này, chẳng lẽ tưởng rằng manh mối game cho đều là thật, mong đợi nhận được phản hồi từ ngoài đời?
Nhưng chuyện này nghĩ sao cũng không khả thi.
Đây chỉ là một trò chơi mà thôi.
Nhưng mà nếu như.
Nếu như thật sự có hồi âm, hơn nữa không phải câu trả lời kiểu “cậu bị ngốc à”, mà là câu trả lời nghiêm túc.
Vậy thì mình… phải đáp lại thế nào đây?
Lịch Duyệt Tinh không phân biệt nổi rốt cuộc mình mong chờ được đáp lại hay là không.
Nhưng hắn đưa mắt sang game theo bản năng.
Hắn thấy trong màn hình, nhóc tí hon đang hết sức cẩn thận, hết sức nâng niu cầm xem tất cả tài liệu hắn chụp ban nãy.
Và cả con số +3 vẫn luôn nhảy ra trên đầu nhóc con.
Thiện cảm trong thanh thiện cảm đã lên đến 50…
Thôi vậy.
Quan trọng là thiện cảm của nhóc con… Không, quan trọng là con vui vẻ là tốt rồi.
Lịch Duyệt Tinh xoa ngón cái lên đầu nhóc con trong màn hình, vò rối tóc cậu, nhận được phản ứng rụt đầu và tiếng phàn nàn của đối phương: “Tây Mộc ——”
Bé con vui vẻ vẫn là đáng yêu nhất.
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.