Người Yêu 2D

Chương 54: Tu dưỡng bản thân của một tác giả




o
Tựa như nhấp một ngụm rượu mạnh.
Có chút chếnh choáng, lại hơi mất bình tĩnh.
Sau khi đọc hết đoạn văn bản này, Lịch Duyệt Tinh rời giường, đi đi lại lại trong phòng ngủ nhưng không bình tĩnh nổi.
Vì vậy hắn cầm điện thoại đi ra phòng khách rồi tới cầu thang ——không đi xuống tiếp.
Trong vòng hai phút sau khi mở cửa, Lịch Duyệt Tinh đã bị đóng băng bởi không khí lạnh bên ngoài.
Hắn mặc áo ngủ ngắn tay mỏng manh, hắt hơi một cái trong gió lạnh, tức thì tỉnh táo, vội vàng lùi về sau một bước, đóng cửa, quay trở lại căn phòng ấm áp.
Tỉnh táo rồi lại phải đối mặt lần nữa với tin nhắn ấy.
Lịch Duyệt Tinh cầm điện thoại nhìn một lúc, sắp xếp từng điều kiện đã biết.
Trong game:
Túc Minh Khiêm có một cái tên tiếng Anh.
Túc Minh Khiêm có đôi mắt xám đặc biệt.
Túc Minh Khiêm mất trí nhớ.
Trong mảnh vỡ kí ức của Túc Minh Khiêm, xuất hiện người bạn George.
Trong hiện thực:
Quan hệ gia đình, việc riêng tư cá nhân và mảnh vỡ ký ức của George đều rất nhất quán.
Vợ của George xác nhận chồng mình có một người bạn mắt xám, hình như là người Châu Á, tên tiếng Anh không phải là Su.
Được, vấn đề tới rồi đây.
Người bạn mắt xám của George rốt cuộc là ai, có phải Túc Minh Khiêm không?
Tải khoản thu phí của app Yêu Đương Đi, người dùng có ID Wechat là Su, đóng vai trò gì trong đó?
Lịch Duyệt Tinh bắt đầu nhức đầu.
Hắn chỉ chơi game thôi, tuy rất thích nhóc tí hon trong game, nhưng hắn chưa sẵn sàng ngoài chơi game còn phải suy luận hồi hộp trong hiện thực.
Vả lại hắn cũng không đoán được câu trả lời chính xác của suy luận hồi hộp này là gì.
Diễn biến này rất giống tiểu thuyết.
Nếu hắn mà viết một câu chuyện như thế.
… Nếu hắn mà viết một câu chuyện như thế, hắn sẽ sắp xếp cái kết thế nào cho câu chuyện này?
Lịch Duyệt Tinh tự hỏi bản thân.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, thay vì tùy tiện tạo một cái kết cho câu chuyện này, hắn lại login QQ, vào nhóm Tham Ăn Chung Điểm.
Lịch Duyệt Tinh: “@tất cả thành viên, mọi người có đó không? Giúp tôi một việc với.”
[Cập nhật hàng tháng 400K] Đản Định Tự Nhiên: “Á đù, nay công công bị hack acc à?”
[Ngày gõ 30K chữ] Mưa Gió Giữa Kẽ Tay: “Cái chữ này phát ra từ mồm công công cứ thấy ảo diệu sao á.”
[Vào VIP 100 chương] Tác Nhậm trước sau như một nhanh gọn lẹ: “Nói.”
[Năm năm cập nhật không ngừng] Sáu Vị Tiểu Tăng: “A Di Đà Phật, giúp người như giúp mình, xin thí chủ Tây Mộc bộc bạch nỗi phiền não.”
[Bản thảo 2000K] Thập Linh Lăng: “←”
Lịch Duyệt Tinh còn chưa kịp lên tiếng, đã đứng hình bởi danh hiệu trước ID của mấy người này.
Hắn khó hiểu: “Sao tự dưng các ông đều có danh hiệu cả vậy?”
Trong khi nói chuyện, hắn còn cố ý nhìn ID của mình, đằng trước trống trơn, chẳng có gì hết.
Lịch Duyệt Tinh càng lấy làm lạ: “Mà tôi lại không có?”
Không ai trả lời câu hỏi của hắn.
Thay vào đó Tư Bất Quần lại nhảy ra ngâm thơ một cách khó hiểu.
[Vận tốc 7000] Tư Bất Quần: “Ta đem máu đỏ hiến nhân dân, ta viết tiểu thuyết bằng mạng mình!”
Sau khi Tư Bất Quần xuất hiện, trong nhóm sôi nổi vô cùng, ngay cả Tang Vô Quỷ cũng nhảy ra, còn kéo chủ đề trở lại.
[Đồ bỏ cút đi] Tang Vô Quỷ: “Tất cả đều có mặt luôn? Ban nãy công công nhờ vả hả?”
Vừa mới gửi tin, Tang Vô Quỷ đã hãi hùng vì danh hiệu của mình.
[Đồ bỏ cút đi] Tang Vô Quỷ: “Tại sao tôi lại có cái danh hiệu này???”
[Cập nhật hàng tháng 400K] Đản Định Tự Nhiên nhanh mồm nhất, bất cẩn tiết lộ: “Thế thì phải trách ông là đồ bỏ thật, không tìm được cái thành tựu quá khứ nào đáng để khoe, nhìn công công ở trên ông đi, mấy bữa nay người ta đi công tác mà còn nổ được mười hai chương liên tiếp.
Tất nhiên vẫn cách bọn tôi xa lắc.”
[Đồ bỏ cút đi] Tang Vô Quỷ: “…”
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Hình như đột nhiên hiểu ra gì đó.
Trong nhóm cũng yên lặng.
Những người còn lại nhìn Đản Định Tự Nhiên trân trối qua màn hình.
Ngày đó Lịch Duyệt Tinh tung mười hai chương, trong nhóm đã dậy sóng, kết quả là trước ID của mọi người đều thêm danh hiệu thành tích đỉnh nhất trong quá khứ, đồng thời thi hành hai tuyệt đối với Lịch Duyệt Tinh.
Tuyệt đối không nói công công cập nhật mười hai chương.
Tuyệt đối không cho công công cơ hội khoe khoang!
Không ngờ, quy tắc mới ban hành chưa được bao lâu đã bị người mình nói toạc ra rồi.
Có thể thấy rằng, tác giả viết truyện quan trường chỉ cần hớ miệng cái thôi cũng có thể biến thành mất não trong một giây.
Cả bọn nặng nề nghĩ.
Lịch Duyệt Tinh đen mặt: “Mấy ông…”
[Cập nhật hàng tháng 400K] Đản Định Tự Nhiên: “Ặc, đột nhiên tôi nhớ ra hôm nay vẫn chưa viết chương mới.”
Hắn ta lên tiếng như thế là định đánh bài chuồn.
Lịch Duyệt Tinh vội giữ đối phương: “Chờ đã, tôi có chuyện nhờ mấy ông thật mà, nghe tôi nói hết cái đã.”
Dứt lời, hắn không kề cà, nhanh chóng nói vấn đề đã sửa chữa lược bỏ của mình.
Lịch Duyệt Tinh: “Là thế này, gần đây tôi nhận một dự án truyện theo yêu cầu.
Dự án này khá là đặc biệt, cho tôi trước nửa dàn ý, muốn tôi phát triển tiếp dựa trên cơ sở đó.
Hiện tôi hơi do dự về diễn biến, không biết phải xử lý thế nào cho tốt hơn, nói ra các ông giúp tôi cùng nghiên cứu kỹ nhé?”
Cả đám nghe xong cũng thấy hứng thú.
Nhưng hứng thú này không giống hứng thú mà Lịch Duyệt Tinh mong muốn cho lắm.
Mưa Gió Giữa Kẽ Tay thắc mắc trước tiên, còn thắc mắc hết sức chuyên nghiệp: “Viết một nửa rồi để ông làm tiếp? Thế đề tên thành phẩm kiểu gì, mời ông viết tiếp bao tiền? Nghìn chữ năm sáu ngàn còn chẳng đáng nữa là.”
Tư Bất Quần: “Công công à, hay là ông đi công tác bị bên bản quyền lừa rồi? Tôi nói ông nghe, bọn họ giỏi khua môi múa mép lắm, với ai cũng anh chị em, thật ra chỉ nhận tiền thôi, đừng tin họ.”
Lịch Duyệt Tinh im lặng hồi lâu, nhìn đám tác giả đột nhiên thông minh sắc sảo, chỉ có thể trả lời: “… Đây là một câu chuyện dài.
Tóm lại lý do không quan trọng lắm, tôi nói sơ qua dàn ý cho mấy ông nhé.”
Dứt lời, hắn sắp xếp lời nói sao cho ngắn gọn nhất có thể.
“Đây là một câu chuyện có bối cảnh đô thị.
Một ngày nọ, khi đang chơi game, ông vô tình phát hiện NPC trong game có AI rất cao, y như người thật.
NPC khẳng định mình bị mất trí nhớ, muốn tìm lại trí nhớ của mình.
Ông tưởng đây là một nhiệm vụ của game nên giúp NPC mở khóa ký ức, nhưng ký ức được mở khóa trùng khớp với những sự kiện có thật! Ông vô cùng sốc, sinh ra những suy nghĩ này:”
“A: NPC là con người thật sự tồn tại”
“B: NPC là siêu AI”
“C: NPC chỉ là NPC, nhưng có người thật chơi cùng”
Lịch Duyệt Tinh hỏi lại: “Các ông nghĩ sao?”
Đản Định Tự Nhiên: “Tình tiết này cũ rích rồi…”
Mưa Gió Giữa Kẽ Tay cũng thấy không thú vị: “Thời buổi nào rồi mà còn viết cái này.”
Tác Nhậm: “Tôi chọn D.
NPC thế nào không quan trọng.
NPC cho ông cái gì mới là quan trọng.
NPC xây dựng game thực tế ảo để ông có thể hưởng thụ niềm vui chơi game điện não đồ.”
Sáu Vị Tiểu Tăng: “Tôi chọn E.
NPC rất quan trọng, nhưng NPC không phải con người cũng không phải AI, nó là sự phản chiếu của tâm hồn ông, là giấc mộng hão huyền của ông, giải mã giấc mơ, tu thành chính quả.”
Thập Linh Lăng: “Thế tôi chọn F vậy.
Ông ngay lập tức phát hiện ông có được một bàn tay vàng, NPC trong game học được cái gì thì ngoài đời ông cũng học được cái đó.
Sao nào, bàn tay vàng này xịn quá gì nữa?”
Mắt Lịch Duyệt Tinh tối sầm: “Các ông nghiêm túc tí đi!”
Tang Vô Quỷ là người nghiêm túc duy nhất trong đám này.
Anh ta trả lời Lịch Duyệt Tinh: “B: siêu AI.”
Lịch Duyệt Tinh vội hỏi Tang Vô Quỷ: “Tại sao lại chọn B?”
Tang Vô Quỷ gõ bảng đen, vạch trọng điểm*: “Nhìn thân phận của tôi đi: tác giả khoa học viễn tưởng tiên phong.”
*Gõ bảng đen, vạch trọng điểm: ngôn ngữ mạng, dùng để nhấn mạnh tầm quan trọng của những gì sắp nói sau đó
Đệt!
Hắn phát cáu vì đám gia súc này, không hỏi nữa, tự hỏi tự trả lời, vâng theo trực giác:
“Mình quyết định rồi, diễn biến tiếp theo là A, nhóc tí hon là người thật!”
Sau khi lựa chọn, hắn tiếp tục suy diễn.
“Hiện giờ, mày lại có mấy lựa chọn”
“A: mày đồng cảm với cảnh ngộ của NPC, quyết định giúp cậu ấy”
“B: mày cảm thấy sự việc quá phức tạp, mày chỉ chơi game thôi chứ không muốn làm chúa cứu thế, mày giả vờ như không có chuyện gì xảy ra”
“C: mày rất sợ hãi, lo mình vướng vào rắc rối, cũng nghi ngờ mình bị theo dõi.
Mày quyết định vứt điện thoại”
Khi ba lựa chọn này xuất hiện trong đầu Lịch Duyệt Tinh, mỗi lựa chọn lại tách thành ba nhánh, ba nhánh này lại chia ra tách thành ba nhánh.
Ba thêm ba, chín thêm chín.
Chỉ trong nháy mắt, một cái cây lựa chọn cành lá sum suê xuất hiện trong tưởng tượng của Lịch Duyệt Tinh.
Lịch Duyệt Tinh sắp xếp thêm nhiều tương lai cho mỗi lựa chọn của mình, tám mươi mốt kết quả của câu chuyện này đều hiện ra trong đầu hắn!
Sau đó, giọng của Túc Minh Khiêm vang lên: “Tây Mộc ơi? Bạn tới rồi à?”
Lịch Duyệt Tinh bất chợt hoàn hồn.
Bấy giờ hắn mới phát hiện, trong lúc vô thức mình đã rời khỏi nhóm chat, vào game.
Ngón tay hắn chạm vào cửa sổ, tiếng cửa sổ va chạm quấy rầy Túc Minh Khiêm đang đọc tạp chí.
Đối phương ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra tiếng động, nhẹ giọng hỏi.
Một +5 bay ra khỏi đầu nhóc tì.
Mình tới khiến nhóc vui.
Nhóc đang chờ mong mình tới.
Lịch Duyệt Tinh chợt thấy khổ sở, hắn nghĩ tới hai lựa chọn khác của mình.
Nếu mình vứt bỏ nhóc, vậy nhóc một thân một mình ở bên ngoài sẽ ra sao? Chắc chắn sẽ ăn đói mặc rách, chưa biết chừng còn bị người nhặt được ngược đãi; nếu mình giả vờ không có chuyện gì xảy ra, giấu nhóc những chuyện kia, vậy chẳng phải nhóc sẽ sống mãi trong bọt biển hư ảo ư?
Lịch Duyệt Tinh cảm thấy khó chịu vì tưởng tượng của mình.
Càng đi sâu, càng đau khổ.
Nháy mắt ấy, một lần nữa hắn lại đưa ra lựa chọn theo mong đợi của mình.
Hắn chụp màn hình hồi âm của Mary gửi cho nhóc tí hon.
Hắn khiến cho giọng mình vui vẻ hơn: “Bé cưng ơi, nhóc xem, chúng ta có manh mối rõ ràng hơn rồi ——”
Manh mối quá chân thực.
Hắn quyết định đối xử với nhóc con như người thật, đồng thời cố hết sức giúp đỡ nhóc.
Nói vậy…
Có phải mình nên nói cho nhóc chuyện nhóc đang ở trong game không?
Nếu nhóc biết mình tồn tại trong một trò chơi, nhóc sẽ có phản ứng thế nào?
Lịch Duyệt Tinh vẫn chưa thả lỏng, trái lại, hắn càng lo lắng hơn.
Cứ cảm thấy một khi là người thật, lại biết mình ở trong trò chơi, chắc chắn sẽ suy sụp.
Nhưng nếu nhóc con là người thật, mà cứ mãi không nói…
Nguy rồi, sao mà cảm giác không xử lý tốt chuyện này kiểu gì cũng là kết quả BE.
Manh mối đã xuất hiện trên màn hình ánh sáng, song Túc Minh Khiêm không xem ngay, cậu hỏi: “Tây Mộc ơi, bạn đang buồn à?”
Lúc này Lịch Duyệt Tinh vẫn còn ở trạng thái thất thần: “Đúng là có chun chút, manh mối quá ít, khả năng quá nhiều, tôi thực sự không biết tương lai sẽ phát triển ra sao…”
Túc Minh Khiêm an ủi: “Tây Mộc à, tôi thấy bạn áp lực quá, không cần phải vậy đâu.
Bạn quên những gì bạn từng nói với tôi trước đây rồi sao? Quá khứ rất quan trọng, nhưng hiện tại cũng quan trọng không kém.
Manh mối về quá khứ, chúng ta có thể tìm kiếm từ từ.
Tôi thấy…”
Túc Minh Khiêm nở nụ cười.
“Có bạn ở bên, cuộc sống hiện tại cũng tốt lắm”
Lịch Duyệt Tinh nghe tiếng, nhìn nhóc tí hon, bỗng thấy hạnh phúc, hắn chợt thông suốt.
Cho dù một trăm kết cục đều là BE thì sao?
Mình là tác giả, cái loại đại thần kia mà.
Chỉ cần mình muốn, thì viết cái kết HE thứ một trăm lẻ một thôi!
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.